Chương 5: Ta muốn dùng hai đồng đổi lấy một tiểu đệ đệ xinh đẹp làm bằng hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Ta muốn dùng hai đồng đổi lấy một tiểu đệ đệ xinh đẹp làm bằng hữu

Tiểu yêu nghiệt thấy tôi không trả lời thì buồn bực, cúi đầu, nhỏ giọng trách, trông vô cùng uỷ khuất, "Nuốt lời rồi sao?"

Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng hàm chứa ý vị hờn dỗi, không đao không kiếm mà sức sát thương lại cao ngất trời, làm tôi không phản kháng được mà cảm giác như chính mình bị sập bẫy rồi. Là mỹ nhân kế!

Tôi chợt phì cười, lấy tay véo má cậu bạn nhỏ, "Được rồi, đừng có ỉu xìu như vậy, tỷ tỷ cho đệ này, hai đồng một que kẹo."

Tôi còn định nói tiếp thì nhóc đã ngắt lời, "Không phải dùng mua kẹo."

Tôi ngạc nhiên nhìn nó, "Vậy thì ngươi cần tiền để làm gì? Còn nữa, đệ tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Ta tên Quân Tú Tú, ta... mười tuổi rồi."

Nhóc con nhìn tôi, ánh mắt tĩnh lặng mà thu hút, "Vậy ngươi phải gọi ta một tiếng ca ca mới đúng, ta đã mười một rồi cơ. Còn chuyện đó... là ta cần tiền chữa trị cho Vãn Vãn... Là con mèo ta nuôi."

Thật tức chết tôi mà, không lẽ tôi nói với nó, thật ra tỷ tỷ sống đã hai mươi mấy năm rồi nên vẫn gọi ta tỷ tỷ mới đúng.

Nghĩ đến cả một thằng nhóc con cũng có thể ra oai như vậy? Ca ca? Trời ạ, buồn cười chết tôi.

Không nói đạo lý được vậy cứ thử cãi cùn, "Ngươi thấp hơn ta, lại còn trộm tiền của ta, phải kêu ta tỷ tỷ."

Tên nhóc này cũng rất không thức thời, "Nào có lý như vậy, trong sách nói, nhỏ tuổi hơn thì phải chịu làm muội muội."

Thằng oắt con, dám cãi lại. Tôi liền nổi hứng muốn doạ nó một chút, "Thế... tiền này của muội, ca ca không cần nữa rồi?" Tôi còn cố ý đung đưa túi tiền trước mặt nó.

Đến đây tôi cũng bắt được thóp của nó. Nhóc con ỉu xìu, rất thông minh đáp nhẹ một tiếng, "Tỷ tỷ, đệ đệ Tử Dạ xin lỗi tỷ."

Tử Dạ? Cái tên nghe thật không may mắn. Không biết cái tên này là từ đâu ra, chẳng lẽ là do bố mẹ đặt? Có chút không hợp lý lắm, ai lại đặt một cái tên như vậy?

Tôi dĩ nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, cười nói với nó, "Được rồi, nể tình ngươi cung kính hiếu thuận như vậy, tỷ tỷ đây đại nhân không chấp tiểu nhân, không tính toán chuyện ngươi cướp túi tiền của ta nữa. Con mèo của ngươi bị làm sao? Mau đem ta đến xem. Tuy ta chỉ có vài đồng lẻ trong túi, nhưng nếu cần thêm ta có thể về nhà lấy."

Thằng bé lập tức nhanh nhẹn trở lại, đứng dậy nắm lấy tay tôi, dẫn đi.

Hai đứa nhóc chúng tôi đi một lúc thì Tử Dạ rẽ vào một con hẻm nhỏ. Thoắt cái, tôi được nhóc con dắt vào cửa sau của một toà phủ đệ rộng lớn. Lúc này mới chợt nhớ ra mấu chốt quan trọng, tôi quay qua hỏi nó, trong giọng có chút tức giận, "Đây hẳn là nhà của ngươi? Ngươi muốn lừa ta sao? Ngươi giàu như vậy, lại còn muốn nuốt cả mấy đồng lẻ của ta?"

Ngoài dự đoán của tôi, Tử Dạ không cãi lại, chỉ khẽ giọng, "Tỷ tỷ đừng ồn, lát nữa đệ sẽ nói."

Tôi chỉ biết gật đầu, cũng không hiểu tên nhóc này muốn bày trò gì.

Chúng tôi men theo mép tường mà đi, lấm la lấm lét trốn chui trốn nhủi sau mấy bụi cây để tránh hạ nhân trong phủ nhìn thấy.

Đi đến một viện nhỏ, gọi là Yên Tử viện, thì tên nhóc kéo tay tôi, "Tới rồi. Tỷ tỷ mau vào trong này."

Tôi vội chạy theo sau nó, chẳng kịp chiêm ngưỡng mảnh vườn nhỏ, chỉ có ấn tượng là nơi này trồng rất nhiều tre trúc.

Bên trong phòng, đồ vật bày biện rất tươm tất, trông không quá xa hoa, nhưng cũng rất đầy đủ, không thiếu thứ gì. Tử Dạ chạy đến bên góc giường, run run giọng gọi tôi đến xem.

Bên trong chăn cuộn tròn một con mèo lông trắng, đang không ngừng rên nhè nhẹ, chốc chốc lại liếm liếm chân sau. Chân sau của nó đã sớm bị liếm đến ướt cả một nhúm lông. Tử Dạ lúc này trong giọng nói rõ ràng đã run run, nhưng vẫn mím môi, không khóc.

"Hôm qua lúc đệ ra khỏi cửa, quên đóng cửa sổ lại, nên Vãn Vãn đã thừa dịp nhảy ra ngoài. Nhưng nó đi đâu thì cũng không nói, lại lẻn vào thư phòng của cha đệ, nghịch ngợm ở trong đó. Kết quả, nó chơi trong đó hết nửa ngày, xé rách rất nhiều sách cùng thư từ quan trọng. Sau cùng, đến lúc nó cắn sách đủ rồi, quay qua đánh đổ một cái bình sứ mà bình thường cha ta rất tán thưởng. Tiếng vỡ nát vang lên kinh động đến hạ nhân trong phủ, thế là nó bị cha ta mang ra giận dữ đánh mấy cái rồi ném ra ngoài. Ta khó khăn lắm mới đem nó về đây, nhưng cha ta lại ra lệnh cho ta không được cứu nó, còn căn dặn hạ nhân tịch thu hết tiền của ta..."

Tôi nhìn tiểu Vãn Vãn đang thoi thóp, thật sự rất đáng thương. Tôi đưa tay vuốt đầu nó, tiểu Vãn Vãn có vẻ rất đau, gầm gừ nhè nhẹ. Có lẽ chân sau của nó bị đánh gãy rồi.

"Ai dạy đệ cái cách kiềm chế cảm xúc trong lòng như vậy hả, đứa trẻ đáng thương này! Rõ ràng đau lòng không thôi, nhưng vẫn cố không tỏ ra buồn bã, cố không khóc!" Tôi thở dài, quay qua nhéo má Tử Dạ, "Đệ có nghĩ tới, cho dù đệ có cứu được Vãn Vãn, thì những ngày sau nó cũng chẳng thể nào yên ổn ở lại phủ đệ này nữa rồi không? Đệ thông minh như vậy, ta nói vậy đệ hiểu không? Người đứng dưới mái hiên, không thể không cuối đầu..."

Dường như bị tôi chọc vào đúng chỗ khó chịu, thằng nhóc không nhịn được nữa, nó rưng rưng ngước mắt lên nhìn tôi, câu chữ vẫn rất rõ ràng, nói, "Đệ biết. Nhưng đệ không thể nhìn nó cứ mất sức mà chết đi như vậy được. Đệ nhất định phải cứu nó. Tỷ tỷ, cầu xin tỷ, tỷ giúp ta được không? Đợi qua mấy hôm nữa, ta sẽ trả tiền lại cho tỷ. Ta biết phụ thân sẽ không cho Vãn Vãn ở lại đây nữa. Chỉ cần nó khoẻ lại, ta có thể giao nó cho biểu muội của ta nuôi. Mấy ngày nữa muội ấy sẽ tới Thiên Trường thành."

Ta không nỡ nhìn gương mặt yêu mị kia khóc dài khóc ngắn, liền tặc lưỡi, đưa tay quệt đi nước mắt vừa chảy xuống trên mặt cu cậu, "Được rồi, được rồi, ta giúp đệ là được rồi. Đừng buồn nữa. Mau, chúng ta đem nó đến y quán."

"Tỷ tỷ, không mang nó đi được, hạ nhân trong phủ sẽ nghe thấy tiếng nó kêu."

Ta thầm than thật khổ, "Sau viện của đệ chắc có thứ kia chứ, chúng ta bò ra từ đó đi?"

Tử Dạ tròn mắt, chớp chớp hàng mi dài, suy nghĩ một chút, nhưng cũng không hiểu tôi đang nói đến cái gì.

"Cái đó... là lỗ chó í. Uầy, trong truyện tiểu thuyết... ây, chính là thoại bản, thoại bản ấy, ta lén đọc lúc trước, mấy tên gia hoả phú nhị đại như đệ, ngày ngày đều chui lỗ chó, chạy ra ngoài chơi."

Tử Dạ ngây ngốc nhìn tôi, "Tỷ tỷ nói cái gì gọi là phú nhị đại? Đệ không hiểu, cũng chưa từng đọc thoại bản. Cha nói thoại bản đều là những thứ vô bổ, nói đệ nên dành thời gian đi theo cha và ca ca học cách kinh doanh hay đọc binh pháp thì hơn, sau này còn có thể kiến công lập nghiệp. Còn lỗ chó... đệ nuôi mèo chứ không có nuôi chó, cho nên... không có..."

Kết quả, chỉ vì lo chuyện bao đồng mà tôi không chỉ mất tiền chữa chân cho một con mèo, không chỉ vứt bỏ hết tôn nghiêm chui lỗ chó, mà còn bị tên gia hoả này hại, cùng hắn đục khoét, đào một cái lỗ nho nhỏ đằng sau viện của hắn!

"Tử Dạ, đệ hại ta đủ thảm. Đệ xem, y phục của ta lấm bẩn hết rồi. Tay cũng trầy xước rướm máu. Tiền bán củi hôm nay của ta được 30 đồng, ta lấy chữa chân cho Vãn Vãn hết 28 đồng."

"Tỷ tỷ, xin lỗi tỷ. Đệ nhất định sẽ mua tặng tỷ một một bộ y phục khác, nhất định sẽ trả lại tiền cho tỷ... Sau đó đệ sẽ không làm phiền tỷ nữa."

Tôi cười khổ, xoa đầu nó, "Muốn cắt đứt quan hệ? Đệ cũng đủ ác. Trừ khi đệ đáp ứng đủ 5 yêu cầu của ta, còn lâu lão nương ta mới tha cho ngươi."

Tên nhóc Tử Dạ bị ta doạ sợ, vô thức lấy tay ôm trước ngực, rụt rè hỏi, "Tỷ tỷ... muốn làm cái gì?"

Tôi bị hành động của nó làm ngẩn người ra, nhưng rất nhanh biến thành buồn cười, ôm bụng nói, "Nghĩ đi đâu vậy hả, tiểu tử thối! Huynh đệ tốt, dĩ nhiên ta sẽ không bắt đệ sau này lấy thân báo đáp."

"Vậy tỷ mau nói, chỉ cần đệ có thể đáp ứng được, nhất định sẽ làm. Sau đó tỷ không cần để ý đến ta nữa."

Tôi thật lấy làm lạ, tên nhóc Tử Dạ này không hiểu vì lý do gì, cứ một mực muốn nhanh chóng phủi tay sạch sẽ. Tôi không kiên nhẫn hỏi nó, "Đệ như vậy là có ý gì hả? Lẽ nào thật sự muốn ăn cháo đá bát?"

Tiểu gia hoả thấy tôi không được vui thì vội vàng giải thích, "Không phải! Ta nhất định sẽ báo đáp tỷ tỷ. Chỉ là... Cái này..."

"Nam tử hán đại trượng phu, từ từ suy nghĩ rồi nói cho rành rẽ."

Tiểu Tử Dạ rất ngoan, lập tức nghe lời tôi, nghiêm túc suy nghĩ mất một lúc. Sau đó, nó trịnh trọng cúi đầu, "Tỷ tỷ, không phải là lỗi của tỷ. Là do việc đệ ăn cắp hầu bao của tỷ. Từ trước đến giờ đây là chuyện vô cùng mất mặt, cũng là chuyện xấu nhất mà đệ từng làm. Đệ thật sự không có cách nào đối mặt với tỷ tỷ sau chuyện này. Đệ không xứng với tín nhiệm của tỷ, càng không xứng làm bạn tỷ. Cha nói, làm người, thể diện rất quan trọng. Hiện nay, tỷ tỷ nắm được thóp của đệ, đệ lại không thể ra tay bịt đầu mối vì tỷ là ân nhân của đệ, nên đệ nghĩ rồi, chỉ còn cách tránh mặt tỷ."

Tôi mất hết một phút để tiêu hoá hết những gì thằng nhóc này nói. Trời ạ, chuyện gì thế này? Một đứa trẻ mới có mấy tuổi đầu, lại có thể suy nghĩ được tới mức này. Tôi tự hỏi, cha của nó phải là một người như thế nào mới có thể dạy dỗ ra một đứa trẻ như thế này? Quá đáng sợ rồi. Nhất thời tôi cũng không biết phải làm gì để uốn nắn lại những suy nghĩ lệch lạc của nó. Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, tuy là bị người lớn nhồi nhét vào đầu những thứ tiêu cực như vậy, nhưng rõ ràng bản chất của nó trời sinh vốn lương thiện. Đến cả một con mèo phá hoại đồ của chủ, bị người cha mà nó tôn kính không tiếc đánh đến gần chết, mà nhóc con vẫn một mực không đành lòng nhìn nó chết.

Lòng bỗng thấy buốt giá, tôi biết thằng nhóc này vẫn còn cứu vãn được. Điều tôi cần lúc này, có lẽ là thời gian. Thời gian để vá lại tam quan đã bị vặn vẹo của nó.

Nghĩ vậy, tôi đặt tay lên vai Tử Dạ, tay kia nâng cầm nó lên, ép tiểu gia hoả nhìn thẳng vào mắt mình, nói một cách nghiêm chỉnh, "Tử Dạ, đệ nghe cho kỹ. Việc đệ cướp lấy hầu bao của ta, quả thật là đệ sai. Nhưng không có nghĩa là chuyện này chỉ có như vậy liền khiến đệ mất hết mặt mũi, thậm chí không còn cách nào nhìn mặt ta. Thật ra đã là con người, ai cũng từng, đang, và sẽ mắc sai lầm. Tỷ tỷ, đệ, ngay cả ca ca và cha của đệ cũng đều không phải ngoại lệ. Bởi vì ai cũng sẽ mắc sai lầm, cho nên mọi người đều phải dũng cảm thừa nhận mình phạm sai lầm, rồi tìm cách sửa chữa sai lầm. Đó gọi là có trách nhiệm với hành vi của bản thân. Thật ra đệ cũng mơ hồ nhận biết được cái chân lý này rồi, chính là việc đệ muốn đền cho ta. Nhưng đệ cũng lại lựa chọn trốn tránh ta. Trốn tránh vấn đề không phải là tác phong của một nam tử hán. Bởi vì ai rồi cũng sẽ mắc sai lầm, cho nên mọi người ít nhiều gì cũng sẽ cảm thông cho sai lầm của kẻ khác. Chỉ là họ sẽ xem xem, đệ có đủ chân thành?"

Tôi chỉ thuận miệng quản giáo vài câu, vậy mà đứa nhỏ này vẫn rất kiên nhẫn, nghiêm túc nhìn tôi trân trân, tựa hồ muốn đem từng chữ tôi tuỳ tiện nói ra ghi nhớ vào lòng. Haha, tôi thật sự bị nó làm cảm động mất thôi. Đứa trẻ này tương lai rất có tiền đồ.

"À, còn nữa, cái gì mà bị người khác nắm thóp thì liền muốn ra tay diệt trừ? Đệ cũng không phải bậc đế vương, sao có thể tàn nhẫn như vậy? Ngày hôm nay đệ muốn bịt miệng ta chỉ vì ta biết chuyện đệ ăn cắp hầu bao. Vậy sau này khi gặp chuyện càng to hơn, liên quan đến càng nhiều người hơn, đến lúc đó đệ sẽ thế nào? Có thể bịt miệng ta, nhưng đệ có thể bịt miệng được cả thiên hạ này không? Đời người ấy mà, cũng sẽ có lúc bất đắc dĩ, nhưng đệ phải nhớ, thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện. Đệ cần phải học cách nhìn nhận vấn đề. Không phải chuyện lớn, vậy chi bằng hoà hoãn cho qua? Tất nhiên sau này rồi sẽ có những chuyện đệ không tài nào nuốt trôi cục tức được, những lúc như vậy, ta tất nhiên sẽ không cản đệ. Nhưng chung quy, chưa đến vạn bất đắc dĩ, thì vẫn không được nảy sinh ác tâm, hiểu không?"

Tử Dạ cuối đầu, có vẻ rất hối hận, hai tai đỏ ửng bị tôi nhìn thấy. Thấy hắn không nói gì, tôi nhẹ giọng, "Thiện lương là thứ đầu tiên trong đạo làm người, ngươi biết không?"

Nói đến đây, tôi thầm nghĩ mình nói nhiều đâm ra mất tác dụng mất thôi. Cũng không biết tiểu gia hoả có hiểu được chút nào không, mặt mũi vẫn cứ như vậy, không có chút biểu tình. Tôi nuốt nước bọt, nén cười nhẹ giọng hỏi, "Đệ đệ, nghe đến ngu người rồi?"

Ai ngờ tiểu Tử Dạ không hề mất tập trung, nghe tôi nói vậy liền lắc đầu nguầy nguậy, "Không có. Tỷ tỷ dạy rất phải. Đệ sẽ ghi nhớ."

Tôi phì cười, lấy tay xoa đầu nó, "Tốt. Trẻ nhỏ dễ dạy."

Đang dương dương tự đắc vì bỗng dưng lên chức lão sư, tiểu tử thối lại bắt lấy tay tôi kéo xuống, bất mãn nói, "Tỷ tỷ, tỷ bắt ta kêu tỷ một tiếng tỷ tỷ nhưng thực ra tỷ còn nhỏ tuổi hơn ta, tỷ không được sờ đầu ta, khi dễ ta."

Tôi đến cạn lời với tên nhóc con này. "Không được, đệ phải nghe lời ta. Tuy ta nhỏ hơn đệ, nhưng vốn sống của ta nhiều hơn đệ, hiểu không?"

Thằng nhóc rõ ràng không phục, nhưng vẫn rất thức thời, không lên tiếng.

Tôi chợt nhớ đến chuyện 5 điều kiện, liền nói với nó, "Đúng rồi, đệ nói sẽ đáp ứng ta 5 điều kiện đúng không? Vậy ta ở đây, dùng hai đồng còn lại này, muốn giao dịch với đệ, được chứ?"

Tử Dạ nhìn tôi nhưng không đáp, ngầm ra hiệu cho tôi nói tiếp.

"Ta muốn dùng hai đồng đổi lấy một tiểu đệ đệ xinh đẹp làm bằng hữu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC