Đệ nhị bộ - Trở về (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhiều hứng thú.

"Có thể thả người." Hắn nói với đám thủ hạ phía sau.

"Món nợ này..." Vô Cực mị mị lam mâu tản ra quang mang cực độ nguy hiểm, âm hiểm gằn giọng: "Ta nhớ kỹ!"

"Ha ha ha ha..." Tiêu Dao Công Tử chỉ cười. Đả kích chân chính vẫn còn chưa tới đâu.

Không sai, để Vô Cực thấy trò hề khi Phương Thủy Trữ căn bản không có hồng danh, giá tất cả chỉ là nàng ta cùng Tiêu Dao Công Tử thông đồng, hắn mới biết được cái gì gọi là phản bội, cái gì gọi là đả kích...

Nhìn Vô Cực tinh thần sa sút, Nguyệt không biết nên nói gì. Mà đám bạn tốt thì đẩy mạnh Nguyệt vào chủ thất, mình thì ở ngoài cửa không ngùng dùng ánh mắt ý bảo Nguyệt đến an ủi hắn.

"Vô Cực..." Nguyệt nhẹ giọng gọi. Thế nhưng hắn không có phản ứng, chỉ là suy sụp ngồi chồm hỗm tại góc phòng.

Nguyệt chậm rãi đi về phía hắn, lần thứ hai kêu: "Húc... Ngươi có khỏe không..."

Chết tiệt! Lời vừa ra khỏi miệng, Nguyệt lập tức muốn cắn rụng đầu lưỡi của mình.

Hắn đương nhiên không tốt rồi! Cho tới bây giờ không thấy qua Húc Chi Vô Cực tinh thần sa sút đến như vậy. Chưa từng có!

"Đi ra ngoài!" Vô Cực gầm nhẹ.

Kỳ thực ngữ khí của hắn đã rất hòa hoãn liễu, khi những thành viên khác tiến vào khuyên nhủ, hắn cũng không "ôn nhu" như vậy.

Đau lòng Vô Cực như vậy, Nguyệt hai mắt mờ mịt nhìn bốn phía.

Nên làm cái gì bây giờ, nên làm gì để Húc tốt lên? Trong lòng không ngừng tự hỏi.

Lời an ủi... y nói không nên lời.

Ái luyến y dành cho Vô Cực... nói không nên lời...

Nguyệt đưa tay cố sức khoát lên bờ vai của hắn, thấp giọng nói "Ta ở đây, ngươi biết không?" Lực đạo trên tay lại nặng thêm, như là muốn công khai biểu thị sự tồn tại của bản thân ."Ta... mọi người, đều ở đây."

"Ngươi..." Hắn ngẩng đầu nhìn y, trong mắt kia là đau xót cùng bi ai, Nguyệt nguyện ý dùng hết bất luận đại giới gì để xóa nó đi.

Vô Cực nắm chặt tay Nguyệt đặt trên vai hắn."Ngươi... ở đây..."

"Đúng vậy." Nguyệt kiên định gật đầu.

Luôn luôn luôn luôn... Đều ở đây, đều sẽ ở đây.

"Như vậy..." Vô Cực miễn cưỡng bày ra một nụ cười, "Đừng đi..." Sau đó hắn tựa đầu lên vai Nguyệt, hai tay gắt gao ôm lấy y.

"Được." Nguyệt ôn nhu đáp ứng.

Nghe vậy, hắn càng siết Nguyệt chặt hơn.

Nguyệt bị hắn gắt gao quấn chặt, không nơi để đi, không nơi để trốn...

Mà lúc này Vô Cực chỉ cảm thấy, thân thể trong lòng hắn đây mới là chân thật nhất, duy nhất...

Sau đó hôm đó, Vô Cực tuy rằng không còn phát sinh chuyện tinh thần sa sút bi thống, nhưng lại trở nên giống như dã thú bị thương, nóng nảy dễ giận, thậm chí thị lạnh lùng, chỉ có thể tốt hơn một chút sau khi được Nguyệt an ủi.

Nhìn Vô Cực như vậy, Nguyệt vô cùng tự trách.

Nếu như ngày đó y cũng ở đấy, nói không chừng Vô Cực cũng sẽ không bỏ Tinh Toái Thiên Phần Kiếm.

Nếu như y có năng lực làm gì đó, y tuyệt đối không do dự mà làm điều đó.

Cho dù là...

"Xuất thần sao?" Suy nghĩ của ta bị Hiểu kéo về hiện thực.

"Xin lỗi..." Ta theo bản năng nói lời xin lỗi. Đang luyện công mà lại đờ ra, đích thật là không tốt lắm.

Hiểu hình như biết gì đó nên không nói nữa.

Đám người Tiêu Dao Công Tử phát hiện khu luyện công đã bị chiếm đi, chuẩn bị đổi nơi khác, ta cũng không muốn thêm chuyện nên dự định thả bọn họ một con ngựa. Dù sao, nợ là phải nhớ kỹ! Một ngày nào đó nhất định đòi lại cả vốn lẫn lời.

"Mỹ nhân a!" Hiểu chỉ vào Phương Thủy Trữ đang đi cùng đám gia khỏa Tiêu Dao Công Tử, khen ngợi.

Dáng điệu uyển chuyển, da thịt nõn nà, mi liễu như tranh, tinh đồng lấp lánh như ánh sao, không thể phủ nhận, Phương Thủy Trữ thật sự là một mỹ nhân.

Ta trêu chọc: "Ngươi thích."

"Không... Hồng nhan họa thủy! Huống chi là loại chậm thủy (5) độc mị như thế." Hiểu như có điều suy nghĩ, nói.

"Ta vẫn thích Nguyệt Nguyệt hơn a — "

Ta, không thích —

.—-

Chương 3 – Nữ thần ngạch quan

Sau khi đám giả khỏa Tiêu Dao Công Tử ly khai, chúng ta tiếp tục luyện công ở Tử Trúc Lâm, đánh Tiểu Thiến.

Đánh rồi lại đánh, bất tri bất giác sắc trời đã từ từ tối sầm xuống. Lúc này, ta đột nhiên mở miệng.

"Các vị, ta muốn về thành trước."

"Làm sao vậy?" Tuyết Ngữ hỏi: "Không phải đang luyện rất tốt sao?"

"Đúng vậy." Cái Gương vuốt vuốt mái tóc dài ngân lam sắc của mình, hỏi tiếp, "Sao lại về sớm thế?"

"Bởi vì..." Ta có thể không trả lời sao? "Đã tối rồi..."

"Ác... Ngươi là sợ cái kia đi." Hiểu cười đến xấu xa, nói xong đưa hai tay ra rũ xuống trước ngực, làm ra động tác chiêu bài của 'cái kia'.

"Cái kia?" Phiền Toàn khó hiểu hỏi lại.

Chính là 'cái kia' a —

"Cũng không phải thật, không cần sợ đâu." Tuyết Ngữ hiểu động tác kia là chỉ cái gì, ôn nhu trấn an.

Ta đương nhiên biết không phải thật a! Thế nhưng nếu ngươi bị nhốt trong Vong Linh Sơn Cốc cả đêm, ngươi cũng sẽ sợ cái kia đó!

Trong lòng ta âm thầm rên rỉ. Cái kia trong Thiên Vận so với cái kia trong đời thật còn đáng sợ hơn.

"Yên tâm, ta sẽ bảo hộ Nguyệt Nguyệt đích." Hiểu vỗ ngực.

Ta mặc kệ ngươi.

"Ta phải về." Nói xong, liền gọi Bạch Vũ ra, cũng không quay đầu lại chạy thẳng đến khu an toàn.

Vừa mới trở lại Ngân Chi Vô Hạn thành, nhận được tin Vô Cực bọn họ đã trở về thành, muốn ta về thành chủ thất tập hợp.

Một mạch chạy tới thành chủ thất, ta đã bị cảnh tượng trước mắt dọa nhảy dựng.

Tiểu Dương và Thiên Lý nằm bẹp trên mặt đất rên rỉ "Ta sắp chết... Ta muốn chết...", Nhất Phương và Hoàng sắc mặt trắng bệch ngã người trên ghế không nói một câu, Nửa Cuộc Đời lại là gục trên bàn hung hăng trừng Vô Cực, miệng không ngừng càu nhàu "Lão đại ngược đãi tế ti... Sớm biết vậy ta đã không luyện tế ti...", mà Nhất Kiếm đã sớm ngủ mất đất trên sàn nhà.

Thấy tình huống này, ta, còn có ải nhân Danh Đao Môn mấy ngày hôm trước chạy đến hầm lấy quặng, mới vừa nhận được tin tập hợp mà trở về thành, đều dùng ánh mắt nghi hoặc ném về phía thành chủ đại nhân của chúng ta.

Chỉ thấy Vô Cực cũng là vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở trên ghế thành chủ nhắm mắt dưỡng thần.

Bọn họ... đã làm gì vậy?

Ta tiện tay kéo qua một cái ghế ngồi xuống, hỏi: "Các ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi tự hỏi lão đại ấy." Nửa Cuộc Đời xoa huyệt thái dương.

Ta chỉ đành đến trước mặt Vô Cực, nhẹ giọng hỏi: "Mệt mỏi như vậy, sao không logout nghỉ ngơi?"

"Chờ một chút... sẽ nghỉ ngơi." Vô Cực trả lời.

Thấy hắn hữu khí vô lực, lòng ta tê rần, không cần nghĩ ngợi liền vươn tay giúp hắn xoa bóp đầu vai buộc chặt.

Phát giác động tác này tựa hồ quá mức thân mật, đang muốn thu tay về, Vô Cực đã mở hai mắt, dùng nhãn thần ôn nhu không gì sánh được nhìn ta.

Ánh mắt kia, khiến tim ta đập nhanh hơn, bên tai phiếm hồng.

"Sao... Làm sao vậy..." Ta nhanh chóng dời tầm mắt.

"Ta có cái này tặng cho ngươi." Tiếng nói của Vô Cực cũng ôn nhu như ánh mắt hắn.

Trời ạ! Tim ta điên cuồng đập loạn, ta van ngươi ngươi không nên dùng loại này nhãn thần, loại này ngữ khí cùng ta nói chuyện a —

Tim ta sẽ chịu không nổi đâu!

"Cái gì, vật gì vậy?" Ta nỗ lực để ngữ khí mình bình tĩnh một chút. Tuy rằng không thành công cho lắm.

Vô Cực điểm ta giao dịch, ta nhìn cũng không nhìn liền ấn xác nhận.

"Lão đại..." Thiên Lý bày trên sàn như rít lên như quỷ kêu, "Nguyệt đại ca nhận rồi, chúng ta logout được chứ."

"Đúng vậy." Tiểu Dương cũng phụ họa, "Ta muốn ngủ..."

"Chờ Nguyệt đội lên, các ngươi có thể logout." Vô Cực vừa cười vừa nói. Xem ra tâm tình hắn tốt lắm.

Đội lên? Là chỉ thứ gì đó hắn cho ta sao?

Ta lập tức xuất ra vật phẩm...

Vật phẩm: Isis chi quan ( ngạch sức )

Đẳng cấp: SSS

Trạng thái:

Trí lực +80

Tinh thần +80

Hiệu dụng ma pháp hệ phụ trợ +50%

Các thuộc tính kháng +20%

Kỹ năng: thần chi ân điển ( sau khi sử dụng các hạng ma pháp + 1 cấp, có tác dụng trong thời gian 10 phút. Thời gian chờ 8 tiếng.)

Isis chi quan, hay còn gọi là nữ thần ngạch quan, là cực phẩm trang sức trong lòng tất cả những người có chức nghiệp hệ phụ trợ, chỉ có boss nữ thần Isis dị biến – vợ của thần địa ngục Osiris, mới có thể rơi xuống. Muốn Isis dị biến, nhất định phải... giết một boss khác trước mặt nàng, thần cai quản địa ngục Osiris.

"Nữ thần... ngạch quan!" Ta kinh ngạc nhìn vẻ mặt đầy tiếu ý của Vô Cực. Không thể nào... cái này là cho ta?

"Ta không thể thu a." Ta lập tức cự tuyệt.

"Tiểu Nguyệt." Nửa Cuộc Đời lên tiếng: "Để đánh cái này, chúng ta đã oa trong kim tự tháp suốt năm ngày a!"

Tiểu Dương nói tiếp: "Đúng vậy, năm ngày này đều cố gắng nỗ lực để Isis dị biến... rất nhiều lần."

"Ngươi không nhận là có lỗi với chúng ta." Nhất Phương cũng gia nhập khuyên bảo.

"Nhận lấy đi." Hoàng ôn hòa nói.

Nếu không phải Nhất Kiếm Thiên Hạ đã ngủ, hắn đại khái sẽ là người ồn ào nhất ở hiện trường.

"Ta..." Ta vẫn còn do dự. Đồ tốt như thế, ta thật sự có thể thu nhận sao?

Vô Cực nhìn ta do dự, nhíu mày: "Ngươi cho ta Minh Nguyệt kiếm trượng, ta tặng ngươi nữ thần ngạch quan, một vật đôti một vật, rất công bằng."

"Ta cũng không phải bởi vì điều này mà tặng Minh Nguyệt kiếm trượng cho ngươi."

"Ta đương nhiên biết." Thấy ta vẫn còn cố chấp, Vô Cực đột nhiên cất tiếng cười to, khiến ta không hiểu ra sao.

"Vô Cực!" Ta bị cười đến có chút mất hứng.

"Nguyệt..." Vô Cực cười, hai tay đáp lên vai ta, nhìn vào mắt ta, ôn thanh nói: "Ngươi biết không? Chủ nhân của nữ thần ngạch quan chỉ có thể là ngươi, sẽ không còn người nào nữa." Hắn học lời chuyển đáp lúc trước ta nhờ Nhất Kiếm nói.

Thế nhưng, lúc này ta đã không còn tâm tình mắng hắn sao chép hoặc là đòi hắn tiền bản quyênd, bởi vì, mặt hai người chúng ta thực sự là áp đến quá gần rồi, gần đến mức ta có thể tinh tường nhìn thấy, trong ánh mắt xanh thẳm mê người kia phản chiếu lại gương mặt khẩn trương của ta, gần đến mức ta có thể tính ra độ góc của nụ cười đẹp mắt đang giương lên kia.

Nếu như gần chút nữa một chút, ta có thể cảm giác được hô hấp của hẳn phả trên mặt ta.

Đây, đây là sắc dụ...

"YA! ! Logout ngủ." Tiểu Dương lớn tiếng hoan hô.

Đoàn viên như nhận được đại xá, đều logout nghỉ ngơi, mà Vô Cực lại là mang vẻ mặt "sợ rồi sao" đắc ý nhìn ta.

Ta nhẹ vỗ về nữ thần ngạch quan lạnh lẽo trên trán, cảm giác phi thường, phi thường... vô lực.

"Ngươi thế nào còn không logout nghỉ ngơi?" Đến lượt ta hữu khí vô lực nói. Ta biết ngươi rất có uy nghiêm rồi, thế nhưng uy bức của ngươi không dọa được ta, chỉ biết khảo nghiệm trái tim ta mà thôi.

"Ta không mệt." Vô Cực buông tay, nhún vai.

"Ít gạt người đi." Ta trả lời: "Mắt đều biến thành mắt gấu trúc rồi."

"Ta muốn cùng ngươi luyện công. Chờ đẳng cấp ngươi cao hơn, chúng ta có thể cùng đi làm nhiệm vụ."

"Không cần, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."

"Ta đã biết!" Ngữ khí Vô Cực đột nhiên trở nên âm lệ."Ngươi là muốn cùng luyện với tên Hiểu kia đi!"

Ta nghi hoặc nhìn sắc mặt đột nhiên trở nên bất thiện củaVô Cực. Hắn nói đi nơi nào vậy?

"Mấy ngày nay ta đều cùng Hiểu bọn họ luyện công, thế nhưng..."

Không đợi ta nói xong, Vô Cực liền nắm chặt vai ta, kéo ta đến trước mặt hắn.

"Ngươi vẫn luôn cùng tên kia ở chung một chỗ!"

Ta bất an nhìn biểu tình âm hàn của hắn ."Phải, đúng vậy..."

Cho dù hai ngươi bọn họ có cừu hận gì đi chăng nữa, cũng không dùng tức giận như vậy đi, cùng lắm thì sau này ta tự mình luyện là được.

"Nhĩ hoàn trên tai ngươi cũng là hắn đưa cho ngươi!" Vô Cực trừng mắt nhìn Quỷ Nữ Nhĩ Hoàn trên tai ta. Âm lượng khá to, lại áp sát vào tai ta, cho nên đối với ta mà nói, cùng với rống cũng không mấy khác biệt.

"Đúng vậy, thế nhưng..." Ta đã rất nỗ lực để cự tuyệt.

"Không có thế nhưng gì hết!" Lần này thực sự là rống lên.

"Ngươi không được gặp tên kia nữa!" Vô Cực bá đạo ra lệnh: "Cũng không được lấy bất cứ thứ gì của hắn!"

Ngươi nghĩ ta muốn sao...

Hôm sau, ta hẹn Hiểu đến Lai Nhân Thôn phụ cận Vô Hạn thành gặp mặt ( bởi vì hắn chết cũng không chịu bước vào Vô Hạn thành ).

Vừa thấy mặt, Hiểu cũng rất nhiệt tình bổ nhào vào ta.

"Nguyệt Nguyệt, ta rất nhớ ngươi a..."

"Đừng làm rộn." Ta tránh qua chiêu đánh lén, cười nói: "Ta có việc muốn nói với ngươi."

"Chỉ cần là Nguyệt Nguyệt nói, ta đều nghe hết." Hiểu nịnh nọt.

Đây chính là ngươi nói đó nha.

Ta nói: "Ta muốn tự mình luyện."

"Vì sao!" Đúng như ta sở liệu, Hiểu mặt mày suy sụp, kêu thảm, "Nguyệt Nguyệt không còn muốn ở cùng một chỗ với ta."

Ta với ngươi đã từng cùng một chỗ sao...

"Ta đã biết." Hiểu đột nhiên tăng cao âm lượng, "Là bởi vì cái tên Húc kia đi!"

Phản ứng của hai người bọn họ quả thật rất giống nhau.

Ta cố nén ý cười, nói: "Cũng không hẳn là vậy..."

"Vậy thì là cái gì." Hiểu biểu tình như thể vừa mới thụ thương.

"Ngươi muốn biết?"

Không được, ta sắp nhịn không được...

"Ta muốn biết!"

"Được rồi..." Nhìn Hiểu một bộ biểu tình chờ ta tuyên án tử hình, ta tự hỏi nên nói như thế nào để có thể khéo léo không đả thương người.

"Có hai lý do." Ta chìa một ngón tay, nói: "Đầu tiên... Kỳ thực ngươi căn bản không phải vì ưa thích mà muốn theo đuổi ta, ngươi chỉ muốn có thể thu được ta từ bên cạnh Vô Cực về làm thủ hạ của ngươi! Ta cho rằng ngươi cùng hắn trong hiện thực đại khái là có quan hệ cạnh tranh, tuy rằng ta không biết đó là cái gì."

"Thế nhưng, ngươi muốn ta gia nhập vào các ngươi, dĩ nhiên là vì Vô Cực, sau đó hắn lại đem ta từ chỗ các ngươi mượn sức lại đây, ngươi đại khái rất không thích đi, cho nên giở vờ như thể mê luyến ta khiến ta dao động. Nếu ta đã biết rắp tâm của ngươi, đương nhiên không có khả năng tiếp tục tiếp cận ngươi, đây là người lý do thứ nhất."

"Thứ hai..." Ta vươn ngón tay thứ hai, nhìn Bạch Nhật Hiểu vì bị vạch trần mưu kế mà sắc mặt xanh mét, tiếp tục nói.

"Diễn kỹ của ngươi thực sự quá kém, mỗi lần nhìn đều khiến ta rất muốn cười, ta thực sự nhịn không được, cho nên..." Sau khi nói xong, ta bắt đầu cuồng tiếu.

"Ha ha ha ha..." Không có biện pháp, mỗi lần thấy Hiểu giả vờ như rất mê luyến ta thì cảm thấy rất buồn cười. Nhưng mà vì cho hắn mặt mũi, ta không thể không có ý tứ mà phát tác trước mặt hắn. Hiện tại rốt cục có thể cười một trận cho nghiền.

"Ngươi đã sớm biết." Hiểu âm trầm hỏi.

"... Không sai." Ta ôm bụng vừa cười vừa nói.

"Bao lâu."

"Lần đầu tiên đi theo ngươi luyện công." Cười đến mức bụng phát đau, nước mắt đều chảy ra.

"Sở dĩ ngươi đáp ứng theo ta cùng nhau luyện, là bởi vì muốn chơi ta!" Sắc mặt Hiểu trở nên băng hàn.

"Không phải." Ta lau nước mắt đọng trên khóe mắt, nhìn hHểu, nghiêm mặt nói: "Ngay từ đầu là bởi vì thưởng thức ngươi."

Hiểu sửng sốt một chút, không nghĩ tới ta lại trả lời như thế.

"Vậy sau đó?"

"Sau đó... Vẫn là rất thưởng thức... Còn có hiếu kỳ."

"Vậy sao?" Hiểu nhướng mày. Sau đó, hắn thế nhưng nở nụ cười, là nụ cười rất thoải mái.

Hại ta suýt nữa bị hoa mắt.

"Nguyệt Nguyệt... Ngươi thật đúng là có ý tứ a." Hắn cười nói: "Ta thừa nhận ta ngay từ đầu đích thật là muốn diễn trò, bất quá... ngươi đã thật sự bắt được ta."

"Ít đùa!" Ta lườm hắn.

"Ai a... đứa bé chăn cừu nói thật sẽ không có người tin." Hiểu than thở. (Phong: câu này là nói về câu chuyện cổ tích "cậu bé chăn cừu", cậu luôn nói dối cừu của mình bị sói vồ và cười cợt khi thấy mọi người nhao nhao lên đi bắt sói, đến khi cừu của cậu bé thật sự bị sói vồ, chẳng còn ai tin lời kêu cứu của cậu bé nữa.)

"Cũng phải là hắn nói thật mới được a." Ta nói, lấy Quỷ Nữ Nhĩ Hoàn đưa cho hắn."Trả lại ngươi! Ngươi không cần lại lấy lòng ta."

"Không cần." Hiểu cự tuyệt, "Bạch Nhật Hiểu ta đã tặng gì đó cho người khác, tuyệt đối sẽ không lấy lại."

Hiểu nói tiếp: "Coi như là kết giao một bằng hữu đi! Ngươi cũng không muốn cùng ta kết giao bằng hữu?"

"Đương nhiên không phải." Ta là thực sự vô cùng thưởng thức Hiểu.

"Vậy ngươi hãy nhận đi."

Này... xem ra không thể không nhận."Cảm ơn ngươi." Ta cười tiếp thu.

"Đừng khách khí." Hiểu cười đến chói sáng, "Sau này ta vẫn có thể tìm ngươi cùng luyện công chứ?"

"Đó là đương nhiên."

—-

"Ta bắt đầu nghiêm túc rồi đấy... Nguyệt Nguyệt." Sau khi Nguyệt Phi Ly ly khai, Hiểu khẽ thì thầm như vậy.

—-

Cáo biệt Hiểu, đi trên đường lớn Vô Hạn thành, ta đột nhiên nghĩ đến, sau khi trở về ta luôn cùng Hiểu chạy khắp nơi, đã lâu không đi dạo ngắm nhìn Vô Hạn thành rồi.

Lập tức ta liền quyết định trước dạo quanh thành một hồi rồi mới trở lại tìm Vô Cực.

Không phải ta khoe khoang, có thể nói Ngân Chi Vô hạn thành là một trong mười thành thị lớn trên toàn bộ trung ương đại lục ( không dám nói trên toàn bộ thế giới Thiên vận, làm người cần phải kiêm tốn ), thành dân hơn một nghìn người, thương điếm trên trăm gian ( bao gồm cả thương điếm của NPC lẫn cửa hàng game thủ mở ra ), có hơn hai trăm NPC quân đội trú thủ, còn có ba kỵ sĩ đoàn phụ thuộc, binh lực sung túc.

Lần trước nếu không phải tên tiểu nhân Tiêu Dao Công Tử quấy rối, binh lực thủ thành cũng không chỉ có tám trăm người.

Không bao giờ có lần sau! Ta cắn răng nghĩ.

Nhìn đoàn người nối liền không dứt trên đường, lòng ta tràn đầy cảm giác thành tựu. Dù sao, Ngân Chi Vô Hạn thành cũng không phải Ngân Chi Vô chúng ta dùng vũ lực công chiếm được, mà là sưu tập mười hai loại đạo cụ kiến thành, sau khi nhận được lãnh thổ thì tự tay xây dựng lên, khổ cực trong đó so với trực tiếp công thành còn hơn gấp mấy lần.

Bởi vì mười hai loại đạo cụ này, chỉ có thể từ trên người boss vượt qua 120 cấp đánh tới, hơn nữa dùng loại phương pháp này kiến thành, thổ địa nhai đạo yếu do mình quy hoạch, tường thành cùng vật kiến trúc trọng yếu đều phải xây mới, không giống chiếm được NPC thành thị xong là ổn thỏa.

"Bởi vì khó khăn, mới muốn khiêu chiến. Thành công như vậy, sẽ càng có ý nghĩa."

Lúc đó, Vô Cực nói với chúng ta như thế.

Dạo qua dạo lại, ta vừa lúc nghe được mấy game thủ đang rao hàng nguyên liệu khoáng thạch các loại , giờ mới nhớ tới, ta hình như chưa luyện kỹ năng sống, mãi vội vàng luyện cấp nên đã quên mất. Kỹ năng sống thế nhưng là phương pháp rất tốt để kiếm điểm kinh nghiệm a!

Nếu như logout tại nơi công tác kỹ năng sinh hoạt ( tỷ như trù phòng của trù sư ), máy tính sẽ tự động ủy thác nhân vật, để nhân vật tiếp tục làm các hạng công tác sản xuất.

Vật phẩm sinh hoạt vô luận thành công hay thất bại, đều có giá trị kinh nghiệm ( thành công thì điểm kinh nghiệm tương đối nhiều ), tuy rằng máy tính ủy thác, giá trị kinh nghiệm giảm đi một nữa, nhưng người chơi trong lúc logout ăn cơm nghỉ ngơi, vẫn có thể tiếp tục luyện cấp. Sao trước đó ta lại không nghĩ tới chứ!

Ta nghĩ nên chọn kỹ năng sinh hoạt nào để học.

Kỹ năng sinh hoạt trong Thiên Vận cũng được chia làm 9 loại, phân biệt là–

Trù sư — chế tạo đồ ăn, thức uống hoặc điểm tâm, bổ sung độ bão thực (1) hoặc tạm thời đề cao thuộc tính trạng thái.

Thợ rèn — chế tác trang bị hoặc vũ khí.

Dược tề su– chế tác thuốc bổ hoặc dược vật.

Kiến trúc sư — dựng tường thành phòng ốc, quy hoạch đường, kiến tạo phương tiện giao thông và đốn củi.

Nông phu — gieo trồng cây nông nghiệp, chăn nuôi, đánh cá và săn bắt. Cung cấp nguyên liệu cho trù sư, dược tề sư, tài phùng sư hoặc kiến trúc sư.

Luyện kim — khai thác quặng và tinh luyện khoáng thạch thành nguyên liệu chế tác vật phẩm. Cung cấp nguyên liệu cho thợ rèn, kiến trúc sư hoặc luyện kim thuật sĩ.

Tài phùng sư — may tố trang ngoài y phục, thỏa mãn sở thích thay đổi trang phục của người chơi.

Công độc sinh — kỹ năng sinh hoạt thuần túy kiếm tiền, có thể đến những cửa hàng người chơi hoặc 2PC mở ra làm công kiếm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net