thienlongbatbo4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khác người. Thành thử đệ tử mới mượn

chiếc vương đỉnh, cốt chỉ để mời được đại giá của lão nhân gia đấy thôi.

Đinh Xuân Thu bật cười ha hả hỏi:

- Nếu nói thế, ngươi lấy chiếc vương đỉnh thì chỉ vì lòng hiếu kính hay sao?

A Tử đáp:

- Lẽ nào không phải? Thế nhưng đệ tử ngoài hiếu tâm, thực ra lại cũng có

chút tư tâm.

Đinh Xuân Thu chau mày hỏi:

- Tư tâm thế nào?

A Tử mỉm cười đáp:

- Xin sư phụ đừng trách. Đệ tử nghĩ mình là môn đồ phái Tinh Tú, cũng

mong bản phái uy chấn thiên hạ để khi hành tẩu giang hồ, người người kính trọng,

như thế có nở mày nở mặt hơn chăng? Đó chính là cái tư tâm nhỏ mọn của đệ tử.

Đinh Xuân Thu lại cười khà khà nói:

- Nói nghe được lắm! Nói nghe được lắm! Ta có bao nhiêu là đệ tử, vậy

mà có đứa nào tâm cơ linh mẫn được như ngươi đâu. Thì ra ngươi ăn trộm Thần

Mộc Vương Đỉnh, là chỉ vì muốn ta dương oai đấy thôi. Ha ha, một đứa mồm

miệng lanh lợi như ngươi, giết đi thật uổng, bên mình thiếu đi một kẻ nói chuyện

cho đỡ buồn, thế nhưng nếu ta phủi tay không tra xét ...

A Tử vội vàng cướp lời:

- Tuy thế quá ư là tiện nghi cho đệ tử nhưng bản môn từ trên xuống dưới ai

ai chẳng cảm kích lòng khoan hồng độ lượng của sư phụ? Từ nay trở đi sẽ vì sư

môn mà tận tâm kiệt lực, tan xương nát thịt mới thôi.

Đinh Xuân Thu đáp:

- Những lời của ngươi đem ra đánh lừa người khác thì may ra còn được, còn

như với ta, thì có khác gì bảo ta là một lão già mê muội hay sao? Ngươi tâm tư quả

là đại bất thiện. Hừ, ngươi nói nếu ta phế công lực, chấn đoạn kinh mạch ...Vừa nói tới đây, bỗng có một giọng vang vang nói:

- Điếm gia, dọn chỗ cho ta.

Đinh Xuân Thu liếc mắt nhìn ra, thấy một thanh niên công tử mặc áo dài

màu vàng, hông đeo trường kiếm, ngồi ngay ở bàn bên cạnh, chẳng biết vào quán

từ lúc nào. Người đó chính là Mộ Dung Phục mình mới gặp nơi hội cờ lúc ban

ngày, đã thi triển tà thuật gia hại nhưng không thành công. Đinh Xuân Thu vừa rồi

lắng tai nghe A Tử nói, lòng lâng lâng như đi mây về gió vào nơi cực lạc, mặt khác

lắng nghe xem Hư Trúc ở trong phòng động tĩnh ra sao, sợ y vượt tường chạy mất

khiến cho trong quán có thêm một người mà cũng không hay, quả là sơ xuất đến

cùng cực. Nếu như Mộ Dung Phục vừa đến đã ra tay ám toán, e rằng sẽ bị hố to. Y

kinh hãi mặt mày biến sắc nhưng lập tức trấn tĩnh lại ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kiemhiep