Chương 32: Cô bé đó là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước lên sân khấu, trước dàn ban giám khảo và tất cả mọi người ở hội trường, Y Y điều chỉnh tâm trạng mình một chút, cô mỉm cười một cái, cúi người chào ban giám khảo, sau đó cô đến ghế ngồi, đặt cây đàn tranh lên bàn. Chỉnh trang tư thế mình cô bắt đầu những dây đàn đầu tiên, nhạc đệm cũng bắt đầu nổi lên. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, xôn xao bàn tán vì thí sinh này không thay trang phục trình diễn. Khi âm nhạc nổi lên, giống như cô bé đã hòa làm một với bài hát, trên khuôn mặt của cô bé tỏa ra một ánh sáng dễ chịu. Và khi Bối Y cất giọng hát lên, cả hội trường như vỡ òa. Tuy cô hát lại bài hát Sứ Thanh Hoa của Châu Kiệt Luân nhưng với chất giọng trong trẻo, ngọt ngào của mình, một lần nữa cô dẫn dắt mọi người đi vào bài hát với những cảm xúc khác nhau.

..................

 Phát trên nền sứ trắng đã ra sứ Thanh Hoa
Nét bút đậm đà uyển chuyển điểm tô
Hoa mẫu đơn điểm tô trên thân bình như nàng điểm trang
Hương thơm gỗ đàn thoáng qua cửa sổ ...Ta chợt hiểu lòng nàng  

Ngòi bút Tuyên Thành đến đây bỗng đứt đoạn..
Sắc men phủ tranh sĩ tử đầy ý vị ẩn tàng
Nụ cười của nàng lại như hoa xuân chớm nở
Nét đẹp của nàng như sợi tơ mềm mại nhẹ bay đến nơi ta chẳng thể đặt chân đến

Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
Khói bếp như vương vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi
Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt
Cứ xem như ta vì muốn gặp nàng mà phóng bút đợi chờ

Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
Ánh trăng đó , ai đã vớt ? Để soi sáng mãi một kết thúc đẫm lệ
Như sứ Thanh Hoa mãi mãi một nét điểm lệ truyền mãi ngàn sau
Ánh mắt nàng...đã cười...

Họa cá chép thanh thanh thoát thoát dưới đáy bát
Khi dậm theo nét Tống Thể lại nhớ thương về nàng
Giấu đi bí mật ngàn năm trong lò gốm
Khe khẽ như kim thêu mà chạm đất

Lá chuối ngoài song cửa gặp cơn mưa rào , ngoài cửa lại ngập sắc xanh của cánh đồng
Còn ta gặp nàng khi ngang bước qua Giang Nam
Trong bức tranh sơn thủy diễm tình
Nàng biến mất trong lớp mực ẩn hiện

Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
Khói bếp như vương vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi
Dưới đáy bình là đôi dòng Hán Lệ phóng theo nét khoáng đạt
Cứ xem như ta vì muốn gặp nàng mà phóng bút đợi chờ

Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến , như ta mãi chờ nàng
Ánh trăng đó , ai đã vớt ? Để soi sáng mãi một kết thúc đẫm lệ
Như sứ Thanh Hoa mãi mãi một nét điểm lệ truyền mãi ngàn sau
Ánh mắt nàng...đã cười...

P/S: dịch YAN subbing team

Bài hát một lần nữa gợi cho mọi người đến cái nghề cổ truyền của mình, ý nghĩa của chữ "Thanh", những gốm sứ cổ, một thời làm nên kỳ tích của tiến trình phát triển văn hóa, phát triển đất nước. Giọng hát kết hợp với tiếng đàn tranh đã tạo nên những cung bậc cảm xúc cho tất cả mọi người ở trước sân khấu và sau hậu đài. Tất cả mọi người đều có chung một câu hỏi: Cô bé đó là ai mà có giọng hát xuất thần như thế. Vân Trang và Mộc Thảo đều tưởng tượng được quy trình sản xuất, điêu khắc tinh xảo của gốm sứ một thời đã qua. Nếu cậu ấy mà đi làm ca sĩ thì chắc chắn sẽ là một người cực kỳ nổi tiếng trong giới showbiz. Ngay cả Lâm Ngạn Tước, dù cậu ta ghét Bối Y, không muốn cho cô ta học tại nơi này cũng phải ngẩn người vì giọng hát quá xuất thần của Bối Y. Hắn ta cũng phải công nhận là giọng hát của cô ta rất sâu lắng, nó rất đi vào lòng người. Hàn thiếu gia và Vương thiếu gia cũng phải công nhận hình như người con gái này quả thật tài sắc đều vẹn toàn. Nếu nhìn kĩ thì Bối Y cũng là một mỹ nhân, vẻ đẹp của cô ta không phải phô trương ra bên ngoài mà nó ẩn sâu bên trong, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái là cái cô ta mang lại cho mọi người, ai tiếp xúc với cô ấy đều cảm mến. Kết thúc phần trình diễn, cả giáo sư Triệu, Đại tướng Lâm và Thứ trưởng Quan đều bất ngờ về phần trình bày này. Hội trường lặng im một phút rồi tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng, đánh giá cao tiết mục trình bày này. Lúc này, Thứ trưởng Quan mới hỏi:

- Xin hỏi vị học sinh này! Tại sao em lại mặc đồng phục của trường mà không phải trang phục trình diễn. Là do không có chuẩn bị hay do lý do nào khác?

Bối Y: - Dạ thưa quý vị giám khảo, em có chuẩn bị trang phục nhưng do sự cố bất ngờ nên không thể mặc lên trình diễn. Em thật lòng xin lỗi vì sơ suất này. Kính mong quý vị giám khảo thứ lỗi.

Bối Y cúi đầu thật sâu để bày tỏ sự hối tiếc của mình. Hy vọng sẽ không vì việc này mà bị đánh giá xấu. Nếu như thế thì thành tích nấu ăn, cắm hoa của cả lớp xem như đổ sông, đổ biển. Lúc này thì Đại tướng Lâm mới ngoắc cảnh vệ đứng phía sau mình lên nói nhỏ gì đó, sau khi nhận được chỉ thị của lão thủ trưởng, vị cảnh vệ đó liền đi ngay. Xong tiết mục của mình, Y Y đi về phía trong khán đài, các bạn trong lớp đều ùa lên chúc mừng. Tiểu Trang, Tiểu Thảo bay đến ôm Bối Y. Ba người ôm nhau thật chặt chúc mừng Y Y vì đã hoàn thành xuất sắc, ngoài sự mong đợi. Ngoại trừ trang phục gặp vấn đề ra thì mọi thứ đều tốt. Vừa lúc Vương Hưng đi ngang qua nhóm người bọn cô, cậu ta quay lại giơ ngón tay cái lên, cười thật rạng rỡ thầm ý chúc mừng Y Y, Hàn Gia Khiêm cũng mỉm cười, gật đầu với Bối Y. Chỉ có tên đại thiếu gia ác ma là khuôn mặt hầm hầm đi nhanh qua các cô. Thấy sự thay đổi của hai tên kia khiến cho đám người các cô  giật mình, ngỡ như là động đất đến. Hàn thiếu gia và Vương thiếu gia kia là bạn thân chí cốt của tên ác ma đó mà còn chúc mừng Bối Y. Quả thật là mặt trời mọc ở đằng Tây rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net