Chương 48: Trò chuyện với dân làng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Minh cùng Bối Y theo người dân đến nhà ông trưởng thôn. Mọi người yên ổn ngồi xuống, cô cùng Nhật Minh giới thiệu mình với dân làng.

Bối Y: - Chào tất cả mọi người. Cháu tên là Lăng Bối Y, là thành viên Tổ chức y tế thế giới. Lần này cháu đến đây là muốn cùng mọi người nghĩ cách giúp đẩy lùi bệnh dịch ở đây. Rất mong được sự giúp đỡ của mọi người.

Nhật Minh: - Chào mọi người. Cháu là Tường Nhật Minh, hiện là bác sĩ phẫu thuật ở bệnh viện M.

Ông trưởng thôn:

- Cảm ơn hai cháu đã cất công đến đây. Hôm nay, nếu không nhờ có hai cháu thì chắc chắn cả làng ở đây không thể bảo vệ được rừng đầu nguồn ở phía Tây ngọn núi Chư Apai rồi. Bọn chúng rất mạnh bạo, thế lực của bọn chúng quá lớn, hình như có liên quan đến trung ương nữa nên bọn chúng mới lộng hành đến thế. Hai cháu hôm nay đánh bọn chúng như thế cẩn thận bọn chúng giết người đó.

Bối Y: - Trưởng thôn yên tâm đi ạ. Chúng cháu sẽ có cách mà. Điều quan trọng bây giờ là cháu nhờ mọi người trong thôn cùng cháu làm việc để đẩy lùi bệnh dịch này. Nếu để lâu quá sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của tất cả mọi người, đặc biệt những trẻ nhỏ.

Trưởng thôn: - Đúng đúng. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải nghĩ cách để đẩy lùi bệnh dịch.

Trò chuyện với trưởng thôn và bà con xong, Bối Y cùng những thanh niên trong làng đi khảo sát tình hình thực tế để tìm nguyên nhân xuất hiện bệnh dịch. Nhật Minh thì ở lại xem sức khỏe của bác trưởng thôn và bà con. Qua một buổi đi khảo sát thực tế, cuối cùng Y Y đã tìm ra nguyên nhân của bệnh dịch này. Bà con nơi đây chủ yếu sinh hoạt từ một giếng nước ở phía Tây ngôi làng. Từ việc ăn uống đến sinh hoạt đều lấy nước từ đây. Sau khi kiểm nghiệm, Bối Y phát hiện nguồn nước giếng ở đây đã bị nhiễm khuẩn rất lớn. Truy tìm nguồn gốc xa hơn nữa thì cô phát hiện cách đó 5 km, một nhà máy khai thác than xả nước thải xuống dòng sông nguồn. Một nhánh sông rẽ vào giếng của dân làng. Nước thải cũng theo đó mà xâm nhập. Thực sự khi nhìn thấy màu nước đục, có mùi hơi hôi thối cũng biết là nguồn nước này đã bị ô nhiễm nặng. Thế nhưng khi hỏi mấy anh thanh niên dẫn đường cho Bối Y, cô nhận được câu trả lời rằng: cái giếng nước này là nguồn sống duy nhất của bà con ở đây. Thời gian gần đây khi múc nước lên dùng có thấy một chút khác biệt nhưng chỉ cần để lắng đọng lại hai tiếng thì lấy phần nước trong đó mà sử dụng. Mọi người cũng lấy nước từ đây để tưới hoa màu. 

Nước bị ô nhiễm nặng, bà con lại dùng nước để tưới lên hoa màu. Bối Y lấy một ít mẫu hoa màu, cô kiểm tra thì thấy hoa màu ở đây cũng đã nhiễm độc. May là lúc chuẩn bị đến đây, cô đã đem theo những dụng cụ để thử nghiệm. Cô rất xót xa khi thấy nguồn sống của hơn trăm người dân ở đây lại chỉ phụ thuộc vào một nguồn nước lấy từ cái giếng đó. Cô hỏi nhà máy sản xuất đó của ai thì nhận được câu trả lời là của cái tên ác bá lúc nãy bị cô đánh gãy xương. 

Lúc này Bối Y đã không thể nhịn được nữa. Nếu không ra tay thì bọn chúng không biết luật pháp là gì. Thu thập được một số tư liệu, Bối Y theo mấy cậu thanh niên về. Trên đường trở về lắng tai nghe, cô nghe được tiếng suối chảy róc rách ở đâu đây. Cô bảo mọi người cũng đứng lại, cố gắng im lặng hết mức có thể để xác định tiếng suối ấy chảy từ đâu. Một phần do nơi đây quanh năm chỉ nghe tiếng ồn từ các xe cần cẩu, xe tải của nhà máy khai thác nên khó nghe được tiếng nước suối chảy ra. Tiếng suối chảy ở hướng phía Bắc, nơi đó đầu nguồn chính là khu rừng. Xác định được địa chỉ. Cô vội cùng mọi người đi bộ lên đó. Sau một hồi đi theo tiếng nước róc rách, cô cùng các thanh niên trong làng phát hiện được một thác nước rất lớn. Nó đổ từ trên đầu nguồn xuống một con suối lớn. Chiều rộng và chiều dài của con suối này giống một con sông. Những thanh niên trong làng vui mừng vì tìm được một nguồn sống mới. Đối với người dân sống ở gần núi như thế này, nơi đâu có nước nơi đó có nguồn sống. Cô không ngờ trong vòng một buổi chiều cô lại có được kết quả thu hoạch lớn như thế. Những người thanh niên đi theo cảm ơn cô rối rít; nếu không nhờ có cô thì chắc chắn là người dân ở đây sẽ chết, có thể dân làng sống ở Chư Apai sẽ bị xóa sổ trong danh sách dân số của đất nước. Trời cũng đã dần tối, Bối Y cùng mọi người tranh thủ về làng. Sương xuống, trời bắt đầu lạnh. Do lúc đi gấp gáp nên cô đã bỏ áo khoác của mình nơi nhà bác trưởng thôn. Khí lạnh khiến Bối Y run lên. Một anh trai làng đã cởi áo của mình ra khoác lên cho cô. Mọi người soi đuốc để về.

Tối hôm đó, cả dân làng làm một con heo rừng để mời cô và anh Minh. Ngồi xung quanh đống lửa lớn, Bối Y nói tóm tắt những thu hoạch mà cô đã có được sau một buổi chiều. Những trai làng đi cùng với cô cũng kể về những gì mình thấy được và báo một tin mừng cho mọi người là đã tìm được một nguồn nước sạch mới. Khi nghe được thế, cả dân làng hò reo vui mừng. Mọi người đều bắt những mấy cậu thanh niên kể tường tận chi tiết khi tìm ra được nguồn nước đó. Nhật Minh quay qua nhìn Bối Y ngồi cạnh mình, anh nhẹ nhàng nói:

- Y Y! Em giỏi lắm. Thay đổi hơn xưa. Em của hiện tại rất mạnh mẽ. Đây được xem như thành tựu đầu tiên khi em vừa về nước. Anh đang tưởng tượng bản báo cáo của em chắc sẽ có nhiều điều thú vị lắm.

- Hì hì. Chắc chắn rồi. Tại bản báo cáo không thể đưa những vấn đề không liên quan đến y học. Nếu được thì em sẽ đưa chuyện em đánh gãy mấy cái xương của ông chủ Dương đó vô luôn rồi. Giáo sư Alex mà đọc được bản báo cáo đó chắc chắn ông ấy sẽ cười đến chết mất. 

Nhật Minh một lần nữa ngắm nhìn khuôn mặt người con gái anh yêu thầm đến nay. Cô đã thay đổi rất nhiều, trở thành một cô gái đầy tự tin, mạnh mẽ, tràn đầy sức sống không còn là người con gái nhẫn nhịn như trước nữa. Gương mặt tỏa sáng của cô sáng hơn cả đống lửa đang đốt giữa làng. Kết thúc buổi giao lưu, Bối Y nói muốn ngày mai đi xuống nhà máy kia khảo sát xem có thu thập được thêm thông tin nào không. Việc này khi đã thu thập đủ chứng cứ thì dù ông chủ Dương đó có thủ tướng làm chỗ dựa phía sau cũng không tránh khỏi án chung thân hoặc có khi bị tử hình. Khi nghe cô nói, mấy cậu thanh niên trong làng xung phong đi cùng với cô, một là hỗ trợ cô, hai là có thể bảo vệ được cô. Do đường rừng núi, nếu được người dẫn đường hỗ trợ thì công việc của cô sớm kết thúc. Nghĩ thế cô liền đồng ý. Mọi người cùng lên kế hoạch để mai đi khảo sát tình hình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net