Chương 56: Chăm sóc bệnh nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dần dần nụ hôn càng sâu, Ngạn Tước cảm thấy toàn thân mình nóng lên. Từ khi Bối Y ra đi anh không hề động đến bất kỳ phụ nữ nào, dục vọng bao lâu không phát tiết phản ứng càng mãnh liệt. Nhiều lúc anh cũng buông thả bản thân lại nhưng khi chạm đến bất cứ người con gái nào anh đều nhớ đến hình ảnh Bối Y dưới màn mưa, nhớ đến hương hoa nhài thoang thoảng ở lần đầu hôn cô. Sau nhiều lần anh hiểu cơ thể của mình không còn là anh trước kia. Từ đó, anh dốc sức học tập, thay đổi bản thân, thậm chí cho đến hiện tại anh chỉ dồn hết tâm trí vào công việc, gánh vác trọng trách với quốc gia. Cả Gia Khiêm và Vương Hưng đều bất ngờ trước sự thay đổi đó. Thành tích học tập của anh thay đổi ngoạn mục. Ngay cả Đại tướng Lâm cũng ngạc nhiên khi thấy anh lao đầu vào việc học như thế. Những thay đổi của anh đều là vì Bối Y. Anh quyết định mình phải thay đổi để sau này có thể xứng đáng ở bên cạnh cô ấy.

Nhận ra sự thay đổi bất thường của hắn, Bối Y đang loay hoay chưa biết làm sao thì chốt cửa được mở ra. Người bước vào là một cô gái ỏng ẹo. Cô ta đang trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này. Phía sau cô ta chính là tên trợ lý của hắn đang hốt hoảng, lo lắng nhìn hắn. Thấy tình thế có vẻ không ổn, Bối Y liền đứng dậy nói:

- Xin lỗi! Tôi còn có việc nên xin phép đi trước. Mọi người từ từ nói chuyện. 

Giải thích xong, bước chân chuẩn bị đi ra ngoài thì tay cô bị tên kia nắm chặt lại.

- Ai cho em đi. Công việc của em là phải chăm sóc bệnh nhân là anh. Ngoài ra không còn việc gì khác. 

Bối Y tức giận nhìn hắn cô nhận lại là nụ cười trên môi Ngạn Tước. Hắn nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia cất giọng bực tức vì phá hỏng không khí:

- Sở tiểu thư! Phép lịch sự là trước khi vào phải gõ cửa.  Chẳng lẽ cô không được gia đình dạy dỗ như thế? Kỳ Lâm! Tiễn Sở tiểu thư ra khỏi đây.

- Vâng Bộ trưởng. Sở tiểu thư! Mời cô ra ngoài.

- Ngạn Tước! Có phải vì cô ta mà anh năm lần bảy lượt từ chối em. Chẳng phải cô ta đã chết rồi sao. Tại sao xuất hiện ở đây. Ngạn Tước! Anh đừng quên chúng ta sắp kết hôn. Cô ta chính là kẻ thứ ba phá hoại cuộc sống của chúng ta đúng không. Ngạn Tước! 

Bối Y đứng giữa hai người, không hiểu nguyên nhân cô bị gọi là "tiểu tam". Đừng nói là làm vợ hắn, dù chỉ làm bạn cô cũng không muốn có liên quan đến hắn. 

- Vị tiểu thư này! Cô hiểu lầm rồi? Tôi với tên này không có quan hệ gì. Mong cô cẩn thận lời nói của mình. Hôn ước của hai người không liên quan đến tôi. 

- To gan. Ai cho cô gọi Bộ trưởng  là "tên này" tên kia. Cô có biết tội chỉ trích cán bộ cấp cao sẽ bị trừng phạt rất nặng.

Bối Y nâng cặp mắt sắc bén nhìn về phía vị tiểu thư nào đó, cô nhấn mạnh giọng nói: - Chuyện tôi gọi hắn như thế nào không liên quan đến cô.

Lúc này thì một cô gái khác bước vào, chưa thấy người nhưng đã nghe giọng nói:

- Sở tiểu thư! Lâm Bộ trưởng còn đang bị thương cô đến thăm bệnh thì nên im lặng mà nhìn, không nên nói lớn tiếng như thế làm ảnh hưởng đến bệnh nhân. 

Dứt lời Bối Y thấy một cô gái xinh đẹp đoan trang, nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa trong lời nói rất có uy. Cô ấy bước vào trong, gặp Bối Y liền nở nụ cười thật tươi, tiến gần chỗ cô, đưa tay ra bắt tay.

- Xin chào! Cô chính là bác sĩ Lăng nổi tiếng phải không. Tôi tên là Vệ Cẩm. Rất vui được gặp cô.

Đáp lễ, Bối Y cũng bắt tay với Vệ Cẩm. - Chào cô! Tôi là Lăng Bối Y. Rất vui được gặp cô.

Vệ Cẩm chào hỏi Bối Y xong quay qua Sở tiểu thư nào đó nói:

- Sở tiểu thư. Nếu cô không chịu an phận thì mời cô về cho. Kỳ Lâm tiễn Sở tiểu thư đi.

Mặc cho Sở tiểu thư làm loạn. Lúc này Bối Y không muốn đôi co với cô tiểu thư ngu ngốc kia. Mặc cho Kỳ Lâm cưỡng chế ép cô ta ra ngoài. Bối Y mặc kệ người hắn bị thương, cô vung tay thật mạnh rời khỏi bàn tay của hắn rồi bước thật nhanh ra khỏi phòng bệnh, thật là bức bối. Vì cô dùng lực quá mạnh động đến vết thương hắn khiến hắn rên một tiếng. Vệ tiểu thư vội chạy đến đỡ hắn. 

- Ngạn Tước! Ngạn Tước! Cậu không sao chứ! Vết thương có chảy máu không?

Bối Y đi gần đến cửa nghe thế mới quay lại xem tình hình vết thương của hắn, thấy không xảy ra vấn đề lớn, cô cất bước ra khỏi phòng. Bên ngoài cô vừa đi vừa nghĩ thầm: Không lẽ lần đầu về nước cô gặp lại tên ác ma sớm vậy. Đúng là oan gia.

Bên trong, nhìn thấy Bối Y đi rồi, Ngạn Tước cảm thấy tâm hồn mình trống trải. Cô ấy thật sự không tha thứ cho anh. Nỗi đau này còn đau hơn khi đối diện với cái chết. Anh còn hy vọng rằng Bối Y sẽ ghen khi nhìn thấy Vệ Cẩm. Nhìn bước chân ra đi không lưu luyến của Y Y, Ngạn Tước thật sự hối hận vì những việc trước kia anh gây ra với cô. Y Y, chúng ta còn nhiều thời gian. Anh sẽ chứng minh cho em thấy tình yêu của anh dành cho em. Anh thầm nghĩ và khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của mình, nhìn về Vệ Cẩm nói:

- Vệ Cẩm. Tôi phải làm sao để cô ấy tha thứ cho tôi đây. 

- Ngạn Tước! Dù sao cô ấy cũng đã trở về rồi, cậu nên vui mừng vì hiện giờ mình có thể gặp lại cô ấy. Thời gian sẽ giúp cậu đền bù lại cho cô ấy. Ít nhiều cậu còn có phúc hơn tôi. Không biết khi nào cha tôi mới đồng ý cho tôi đến với người tôi yêu đây. 

- Ừm. Đúng vậy, ít nhiều thì hiện tại cô ấy đã xuất hiện trước mặt tôi.

- Cậu mau nghỉ ngơi đi. Vết thương của cậu khá nguy hiểm. Sau này cậu phải cẩn thận khi công tác, Bối Y về rồi, cô ấy cần có người chăm sóc. Nếu như cậu không bảo vệ tốt cho bản thân thì tôi chắc chắn rằng Bối Y sẽ càng hận cậu thêm thôi. Cô ấy chính là bác sĩ. Một người bác sĩ có tâm sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy bệnh nhân của mình không biết tự chăm sóc và bảo vệ cho bản thân.

- Tôi hiểu rồi. Vệ Cẩm! Cảm ơn cô. Cũng không còn sớm nữa, cô hãy về nghỉ ngơi đi.

- Tôi biết rồi. Ngạn Tước! Thật ra tôi cũng rất hiếu kỳ muốn xem cậu làm thế nào để chinh phục Bối Y. Chắc là sẽ thú vị lắm đây. Cậu mau khỏe để chiến đấu. Tôi rất mong chờ. Không biết Bối Y sẽ trị cậu như thế nào, nhìn cô ấy rất mạnh mẽ và ương ngạnh. ha ha... Tôi về đây. Tạm biệt. Nhớ giữ sức khỏe.

Một cái gối bay về phía Vệ tiểu thư may mà cô ấy tránh được, cầm cái gối lên quăng lại trên giường cô nói:

- Lâm Ngạn Tước dù thế nào thì tôi cũng là bạn tốt của cậu đấy. Cậu coi chừng tôi đem hết mọi chuyện xấu của cậu trong mấy năm qua kể hết cho Bối Y nghe đó. Dứt lời bỏ lại nụ cười trên sự đau khổ của người khác, Vệ Cẩm đi thẳng ra ngoài cửa.

Tiễn Vệ tiểu thư ra ngoài, Kỳ Lâm trở lại phòng bệnh, anh đứng bên giường bệnh khẽ gọi:

- Bộ trưởng!

Một trái táo bay vào mặt Kỳ Lâm, may mà thân thủ nhanh nhẹn anh tránh được trái táo. Nếu không thì xác định mặt anh sẽ bị bầm tím. 

- Cậu nói xem với thân thủ của mình mà cậu không ngăn cản được Sở Tiểu Kiều sao?

- Bộ trưởng! Ngài cũng biết rõ tính cách của cô ta. Huống chi trước đây cô ấy lại là người thường theo ngài đi dự tiệc.

- Thường theo tôi dự tiệc không hẳn là người muốn gì cũng được. Đó chỉ là che mắt để Sở tổng lòi đuôi cáo của mình ra thôi.

- Thế sao ngài lại im lặng bao lâu nay. Mọi người đều tưởng rằng ngài im lặng chính là đồng ý.

- Không thả mồi làm sao bắt được con cá lớn. Với tính cách sống hai mặt của lão ta nếu không dẫn dụ thì làm sao lão ta mắc bẫy của chúng ta được. Cậu nhớ kỹ cho tôi ngoài Bối Y ra thì bất cứ cô gái nào cũng không được bước vào phòng bệnh của tôi. Sau này cũng thế, bất cứ chuyện gì liên quan đến Bối Y cậu đều phải để ý, báo cáo toàn bộ chi tiết cho tôi. 

- Bộ trưởng, nói như thế việc Tổng tư lệnh và Bộ trưởng Lâm đều biết hết mọi việc, chỉ còn chờ Sở gia mắc bẫy thôi sao?

- Cậu tưởng rằng lão ta là bạn của cha tôi thì cha tôi không để ý sao. Cậu đánh giá thấp ông ấy và Tư lệnh Lâm rồi. 

Kỳ Lâm giờ mới hiểu ra mọi chuyện. Chả trách hai vị trưởng bối Lâm gia lại bình thản như thế. Như vậy thì vị hôn thê nào mới xứng đáng với thiếu gia nhà mình. Trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh của bác sĩ Lăng. Chậc chậc, không lẽ là cô ấy. Nhưng trước giờ không hề nghe tư lệnh và nguyên bộ trưởng Lâm nhắc đến việc này. Dù sao, ba chữ Lăng Bối Y được xếp vào công việc cấp quan trọng. Xem ra bà chủ tương lai của họ đã được xác định. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net