chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ muốn dạo biển cùng cậu !...
Có được không ?

Đình Tín chạy xồng xộc, chạy đến cửa hàng bách hóa thì mệt quá ngồi thụp trước cửa:

"Thiên tiểu tử, đâu rồi nhỉ?"

Đình Tín móc điện thoại gọi cho Thiên Tỉ, nhưng xui xẻo là máy của cậu đã tắt, y không tài nào gọi được. Lúc y đang rối rém thì cách cửa sau lưng như có một lực mạnh đập vào khiến y quay ra sau:

"Cứu với!!!"

Đình Tín hoản hốt nghe thấy tiếng Thiên Tỉ, y vội vã nhờ đám người đi đường tiếp mình đập vỡ ổ khóa. Thiên Tỉ nhìn thấy ánh sáng mỗi lúc một bao phủ cả gian nhà. Thiên Tỉ mồ hôi nhễ nhại ngã phịch xuống đất. Đình Tín gật đầu cảm ơn mọi người rồi vội vào ôm lấy cơ thể Thiên Tỉ đã ngã xuống đất:

"Thiên tiểu tử, tỉnh lại, cậu tỉnh lại đi, đừng làm tớ sợ mà...Thiên Tỉ...cậu tỉnh lại đi mà..."

Đình Tín nước mắt chảy đầy khuôn mặt, gục đầu ôm lấy Thiên Tỉ hai tay đã buông lõng. Đình Tín đỡ Thiên Tỉ, trước khi ra khỏi cửa hàng cậu còn dùng điện thoại quay lại một số dữ liệu.

Đình Tín không biết đưa Thiên Tỉ về đâu, đành đón taxi đưa cậu ra ngôi nhà cạnh biển. Thiên Tỉ môi nhạt nhách, nằm trên giường, sóng biển đánh từng đợt rì rào khiến cậu tỉnh dậy. Đình Tín do khóc nhiều mà mệt mỏi ngủ gục bên cạnh mép giường của cậu. Thiên Tỉ xoa đầu nó :

"Vất vả rồi!"

Mùi hương ngào ngạt làm Đình Tín thức giất, hai mắt mở to khi thấy người trên giường đã đi mất. Vội chạy theo mùi hương kia. Thiên Tỉ mặc áo sơ mi, tay áo xoắn lên ngang cùi chỏ, tạp dề được thắt lỏng vòng ra sau lưng. Đúng là mĩ nam.

"Thiên tiểu tử, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?"

"Nằm đó hoài không ăn sao?"

Thiên Tỉ đặt món kimchi và súp khoai tây với trứng chiên lên bàn. Đình Tín nuốt nước bọt một cái chạy vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Thiên Tỉ tắt bếp, khóa gas và cởi tạp dề sau đó cũng đi vệ sinh cá nhân:

"Đình Tín, cậu bày cơm ra hộ tớ với!!"

"Ok!"

Đình Tín phủi tay, đeo bao tay nhấc bếp vào, nhấc nồi cơm để lên ghế. Thiên Tỉ cùng Đình Tín ngồi xuống đối diện nhau, cậu xới cho nó một chén cơm. Đình Tín cho một miếng kimchi vào miệng, sau đó bật ngón tay cái:

"Đồ cậu nấu vẫn rất xuất sắc!"

Thiên Tỉ chậm chạp cho miếng cơm trắng vào miệng, hai mắt nhìn vô định. Lần này cậu thoát một mạng, nếu để cho Mạn Ngọc biết cậu ở đây nhất định liên lụy đến Đình Tín. Ngoài Mạn Ngọc còn có Nhất Lân và Tuấn Khải, cả hai đều có thế lực rất lớn, nếu ngoài chú ếch kia thì Tuấn Khải và Nhất Lân là hai kẻ tiếp theo coi trời bằng vung.

"Này, Thiên tiểu tử, cậu suy nghĩ gì mà chăm chú như vậy?"

"À... tớ đang suy nghĩ kiếm tiền sinh hoạt cho chúng ta ấy mà!"

"Ừ nhỉ! Nhà này là của Nhất Lân, hắn không đến đây thường xuyên... có thể là không còn đến cũng nên. Xa bên hướng kia là bãi hải sản, hướng này là chỗ bán đồ biển và phục vụ du lịch!"

"Suy nghĩ thì tớ thấy có rất nhiều việc để tụi mình có thể làm, Đình Tín! Chúng ta tạm thời sử dụng tên giả nhé!"

Đình Tín nhăn mặt, nuốt khan miếng cơm chưa kịp nhai vào bụng :

"Tớ thấy tên này đặc biệt hay mà, sao lại đổi?"

"Cậu không phải chạy trốn Nhất Lân sao?"

"Ừ nhỉ, vậy... tớ tên Ảnh Hứa nhé!"

"Ảnh Hứa?"

"Ừ, Tả Ảnh Hứa!"

Thiên Tỉ suy nghĩ một lúc, bỏ đũa xuống chóng cằm. Tên gì bây giờ đây nhỉ?

"Tên Doãn Quân được không?"

"Có hơi kì, tên khác đi!"

"Ưm... tên gì nhỉ?... Giai Duệ đựơc không?"

"Được đó!"

"Tả Ảnh Hứa và Phác Giai Duệ!"

Thiên và Đình Tín phá lên cười một cái thất sáng khoái. Sóng biển long lanh không kéo tâm hồn họ trùng xuống mà càng cao hơn. Giai Duệ và Ảnh Hứa chứ không phải là Thiên Tỉ và Đình Tín.

Đình Tín lấy điện thoại từ túi ra, đặt lên bàn:

"Thiên tiểu tử, nhìn nè! Đây là tổng giám đốc công ty Nguyên Thành, nghe nói anh ta đang nắm được tám mươi phần trăm cổ phần trong khi các cổ đông khác chỉ có thể gục cổ mà nhỏ giọng thôi!"

Thiên Tỉ ho khụ khụ khi thấy nam nhân trong màn hình, đây không phải là cái tên bị cậu mắng xối xả ở bên đường cùng con bạch cẩu kia sao?

"Sao vậy Thiên tiểu tử?"

"À... thật đáng ngưỡng mộ ha...ha..."

Đình Tín bĩu môi thu hồi điện thoại lại, haizz đúng là nhà giàu có khác, sống sung túc không cần lo nghĩ ngợi gì hết. Còn cậu và Thiên Tỉ phải làm lụm từ nhỏ như thế này. Đến bây giờ hạnh phúc thật sự cũng không có, nếu nói vết thương nào không chảy máu mà đau kinh khủng, nhất định chỉ có vết thương lòng, vô hình mà gây nhói đến khó chịu đến vô cùng. Tình cảnh này bao giờ mới đến phần hồi kết đây hả? Chúng tôi còn phải... chịu khổ đến bao giờ?

"Thiên tiểu tử, tớ muốn dạo biển cùng cậu, có được không?"

Đình Tín dừng ăn cơm, hai mắt chăm chú nhìn ánh hoàng hôn hắt lên mái tóc đen tuyền và khuôn mặt trắng sứ của Thiên Tỉ khiến cậu trở nên đẹp đến vô cùng :

"Được chứ!"

Nụ cười đồng điếu ấy, xoáy lê nở rộ ấy. Mãi mãi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net