chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt biển phía xa xa phập phồng nhô lên dưới ánh nắng còn sót lại của buổi chiều. Hoàng hôn, mặt trời đang dần chìm vào giấc ngủ. Thiên Tỉ nhìn Đình Tín háo hức giẫm chân lên cát trắng mịn còn ấm áp do sưởi nắng:

"Vui như vậy?"

"Ừ, lâu lắm rồi mới cùng cậu dạo biển như thế này. Ha, lúc nhỏ làm việc tuy cực nhưng rất vui, lớn lên rồi lại vẫn lù bù trong công việc đến nổi cả thở có khi còn muốn ngạt haha!"

Lúc nhỏ không làm nhất định sẽ bị bỏ đói, mặt mày nó và Thiên Tỉ nhếch nhác toàn lọ nồi và bùn đất. Đình Tín thật sự có tí ghen tị với Thiên Tỉ, dù thuộc tầng lớp bần hàn trong xã hội nhưng chí ích ra Thiên Tỉ vừa sinh còn có khoảng thời gian ngắn ở Vương gia. Còn nó mất cha mất mẹ, người mẹ nuôi của nó là hạng gái làng chơi.

Lúc nó 5 tuổi, bà ta cùng túng quá phải bán nó đi. Dù không có tình nghĩa nhưng bà ta ít nhiều gì cũng từng là mẹ nên chỉ bán nó cho nhà giàu thôi.

Đình Tín nhớ lúc 5 tuổi bị bán đi khóc mãi chẳng nín, mặt mày đã lem luốt càng trở nên tệ hại hơn. Ngày bán đi là ngày cây bạch quả bên ngoài cửa sổ rụng lá tả tơi...

Cái chạm vai kéo Đình Tín về thực tại, chỉ còn lại hoàng hồn, mặt trời giống như đã bị lòng biển nuốt trọn:

"Tớ có linh cảm không lành, Ảnh Hứa!"

"Đám người kia, trong rất lạ!"

Thấp thoáng phía xa là Nhất Lân và một vài đối tác làm ăn, anh ta tại sao lại xuất hiện ở chỗ này chứ?. Thiên Tỉ và Đình Tín trú vào một quán hải sản ven bờ biển, vừa vặn nghe trọn cuộc hội thoại kia :

"Lưu tổng, anh thật sự không muốn bán mảnh đất này thật sao?"

"Ừ!"

"Tại sao lại không chứ? Ở đây hoang vu lại ít khách du lịch, nếu anh bán cho chúng tôi nó sẽ trở thành một khu giải trí rất thú vị, anh thấy sao?"

"Xin lỗi ông Trịnh, đây là nơi tôi cùng vợ sẽ tổ chức đám cưới!"

"Oh, vậy sao? Thế anh còn địa điểm nào thích hợp hơn không?"

"Có!"

Người đối tác họ Trịnh kia xoay qua nhìn thư ký của lão:

"Cô Kỳ sao không nói cho chúng ta nghe về chuyện này nhỉ?"

"Vì người tôi cưới không phải cô ấy!"

Nhất Lân lên tiếng cắt ngang khẩu mồm đang mở ra của anh thư ký, anh cười nhạt:

"Tôi cưới La Đình Tín!"

Trái tím của Đình Tín lệch một nhịp, cả người nóng cả lên. Thiên Tỉ trấn an nó :

"Chúng ta vẫn chưa chắc chắn mà!"

"Ừ!"

Thiên Tỉ thở phào khi cậu bạn rất nhanh kiềm chế cảm xúc, đám cưới sao? Họ sẽ đám cưới. Vương Tuấn Khải cũng đám cưới, và đám cưới ấy diễn ra cùng cô gái khác... tên Mạn Ngọc!

Nếu trả thù thì cậu chẳng phải đấng nam nhi, nhưng nếu... cậu dựa lưng một người thì mọi chuyện không hề khó. Mạn Ngọc tiểu thư, thời hưng thịnh cũng sẽ có lúc suy vong.

"A!"

Thiên Tỉ bừng tỉnh liền thấy Nhất Lân nắm lấy cánh tay của Đình Tín :

"Mau thả cậu ấy ra!"

"Tại sao?"

"Anh đã tha cho cậu ấy rồi còn gì?"

"Cậu cũng mau chạy thì tốt hơn, Vương Tuấn Khải... hắn sắp đến rồi!"

Nhất Lân nở nụ cười quỷ dị rồi nhấc bổng Đình Tín lên vai mang đi mặc cho nó la hét. Thiên Tỉ với tay kéo lấy Đình Tín nhưng bị một đám người lạ chặn lại.

Các người đều bỏ rơi tôi, làm gì có ai cho tôi hạnh phúc vẹn toàn cơ chứ. Họ lướt qua tôi như một cơn gió Nam ấp ám rồi bỏ lại cho tôi một mùa Đông đầy lạnh lẽo. Thiên Tỉ quay đầu chạy, cậu không biết bản thân đã chạy bao xa, cậu cứ chạy đến lúc không chịu nổi ngã khụy xuống nền đất. Một bàn tay xoa mặt cậu :

"Này cậu ơi!"

Thiên Tỉ mở mắt, một cô gái xinh đẹp và khả ái đang cố lay tỉnh cậu, Thiên Tỉ chống cự ngồi dậy, cô gái kia cười:

"Cậu sao lại nằm ở đây?"

"Tôi đi tìm một người!"

"Là ai? Biết đâu tôi biết người đó!"

"Phác Hiểu!"

Nói rồi Thiên Tỉ ngất xỉu, cô gái kia hoảng hốt ôm cậu vào lòng mà lay mạnh:

"Cậu gì ơi!!! Này!!! Mau tỉnh lại đi!!!"

Thiên Tỉ tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, lại là cô gái khả ái ấy nhìn cậu:

"Tôi đang ở đâu?"

"Nhà của tiểu thư tôi!"

"Tiểu thư của cô?"

"Ừm, ừm!"

Lúc này một dáng người mặc áo sơ mi đẩy cửa bước vào, mái tóc ngắn có tố chất lạnh lùng đến đáng sợ:

"Thiên Tỉ, cậu cuối cùng cũng chịu tìm đến tớ!"

"Phác... Phác Hiểu?!?"

"Ừ, tớ là Phác Hiểu, người vẫn thương cậu nhất! Vẫn nhẫn nại chờ đợi cậu mười năm!"

"Cậu làm tớ thấy có lỗi thật!"

"Bởi vì sợ cậu cảm thấy có lỗi với tớ rồi cắn lưỡi tự tử nên tớ có bạn gái rồi!"

Thì ra họ là một đôi bách hợp, cô gái xinh đẹp khả ái kia thì ra là bạn gái của Phác Hiểu - bạn thân của cậu:

"Tìm tớ có chuyện gì sao?"

"Nhất định có tớ mới tìm cậu!"

"Mà... Đình Tín đâu?"

"Cậu ấy bị Nhất Lân bắt đi rồi!"

"Thiếu nợ ba trăm vạn à?"

"Tại sao cậu lại được thả xuống Trái Đất?"

"Tớ không đùa nữa haha!"

Cô gái bên cạnh Phác Hiểu gót trà đưa cho Thiên Tỉ và Phác Hiểu. Nhấp một tí trà cậu lên tiếng :

"Tớ nhờ cậu một việc... rất quan trọng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net