chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

fic là công sức của tớ, muốn ver thì bảo một tiếng, đừng nhận bừa làm author ଘ(੭*ˊᵕˋ)੭*

______

Sau khi mua sắm xong, cả hai - Trịnh Nhi và Thiên Tỉ. Không còn sức nên vừa vào nhà, hai người đã đổ ập xuống sofa. Vừa lúc này, Phác Hiểu ăn mặc vest chỉnh tề từ cầu thang đi xuống :

"Mệt lắm sao?”

Phác Hiểu về đến, cả người toàn là men rượu, bước đi loạng choạng không vững, Trịnh Nhi cuống cuồng chạy ra đỡ.

"Sao lại say như vậy?"

"Tôi xã giao với đối tác, hức, em quan tâm?"

"Dĩ nhiên, chị như vậy em không muốn chút nào. Sao có thể say đến như vậy chứ cay độc, cô nàng từng hãm hại tôi để trở thành một người có vị trí quan trọng trong tim của Phác Hiểu. Để được như vậy, nhất định tôi bị cô ta vùi dập đến thê thảm. Đến khi tôi được giải oan, thì lòng tin của Phác Hiểu đối với tôi vẫn bị một tảng băng ngăn lại..."

"Ừ, tôi cũng vậy!"

"Ý cậu là gì?"

"Không có gì, tôi đi ngủ đây. Ngủ ngon!"

Thiên Tỉ trở về phòng bỏ lại Trịnh Nhi ngồi một mình ở phòng khách. Cô nàng có vẻ trầm tư suy nghĩ về câu nói trước khi chúc ngủ ngon của Thiên Tỉ.

...

Sáng, ánh nắng mặt trời lọt vào khe cửa sổ, Thiên Tỉ bực dọc kéo chăn che đi đầu.

"Choảng."

Âm thanh đổ vỡ dưới lầu khiến Thiên Tỉ không thể tiếp tục giấc ngủ, cậu choàng tỉnh dậy. Vào nhà tắm vệ sinh cá nhân sau đó xuống lầu.

Trịnh Nhi đang ôm Phác Hiểu, tay Phác Hiểu dính đầy máu.

"Phác Hiểu, làm ơn đi mà! Đừng như vậy nữa mà!!! Em xin chị đấy!!!"

"Tránh ra!!!"

Thiên Tỉ cùng Cố quản gia kiềm lấy hai tay Phác Hiểu lại, Trịnh Nhi ngã xuống nền đất, ánh mắt nhìn vô định rồi tắt lịm. Cô nàng ngất xỉu dưới nền đất, bụng và cánh tay bê bết đầy máu. Phác Hiểu dần hồi phục lại được lí trí. Xác định là Trịnh Nhi đang nằm dưới sàn và bên cạnh là các vũng máu đỏ đến chói mắt. Cố quản gia cuống cuồng gọi xe cứu thương, Phác Hiểu tự mình bế Trịnh Nhi đã ngất xỉu lên xe cứu thương, tay cô nàng trở nên lạnh hơn, mặt trắng bệch thấy rõ:

"Chị ơi..."

"Tôi nghe!"

"Nếu lần này... em thật sự qua không nổi... chị sẽ quên thật chứ?..."

"Tôi cấm em nói bậy bạ, mau im miệng đi!"

"Em sợ... mình không còn nhiều thời gian nữa... em sợ, vài phút nữa lỡ mình sẽ không thể mở mắt ra để nhìn chị nữa... lúc đó chị đừng giận em nhé!"

Vừa nói xong đã kịp đến bệnh viện, Phác Hiểu cùng Cố quản gia đặt Trịnh Nhi lên băng ca, cô nàng nằm im không có động tỉnh hay muốn nói gì nữa, Thiên Tỉ lần này ánh mắt hoàn toàn bất lực, thật ra có một chuyện tình còn rối hơn tơ vò như chuyện tình cảm của cậu.

"Yên tâm, cô ấy sẽ không bỏ cậu đâu!"

"Mong là vậy, tớ không muốn mất em ấy lần nữa!"

"Sau lần này, nhất định đối tốt với cô nàng một chút!"

"Chuyện hôm nay, rất cảm ơn cậu!"

Thiên Tỉ đơn giản chỉ 'Ừ', cậu thật sự muốn hỏi Phác Hiểu hôm nay tại sao lại mất kiểm soát như vậy, nhưng thực trạng bây giờ im lặng là tốt nhất.

Sau vài tiếng đồng hồ, bác sĩ bước ra. Phác Hiểu và Thiên Tỉ đứng dậy, cô hỏi :

"Em ấy sao rồi?"

"Chúng tôi không thể cam đoan, vì do sự cố thì phải, một miếng thủy tinh nhỏ đã bị cắm sâu vào tay của bệnh nhân, miếng thủy tinh này sẽ trôi về tim, nó có thể sẽ đâm thủng thành vách tim hoặc làm thủng ngăn tim!"

"Thế nào nữa?"

Phác Hiểu không thể nào im khi bác sĩ ngừng lại câu nói, bác sĩ tháo khẩu trang, tiếp tục nói:

"Giả sử nếu nó thông qua tim một cách an toàn, thì sau tim sẽ là phổi, nếu nó cứ chọc vào các nơi ở phổi thì sẽ làm xuất huyết. Chúng tôi đang tiến hành kiềm máu ở các nhánh không cho chảy vào tim và thắt chặt tĩnh mạnh trên xương quai xanh để máu ngừng chảy và lấy mảnh thủy tinh ra trước khi nó đi qua tim!"

Bác sĩ nói xong, tiếp tục đi vào phòng phẫu thuật, Phác Hiểu như ngã quỵ dưới nền đất, cô giết người, giết người mình yêu. Thiên Tỉ dìu cô trở lại hàng ghế để ngồi, Phác Hiểu dựa vào vai Thiên Tỉ:

"Tớ sai rồi, tớ không muốn làm đau em ấy, sinh nhật lần thứ mười bảy, em ấy đã ước sẽ được ở bên tớ mãi mãi!"

"Hôm nay Trung Thu, Hằng Nga sẽ tặng món quà vô giá nhất cho cậu, đừng lo lắng..."

"Ừ!"

Phác Hiểu gật đầu, nhắm mắt lại dựa vào vai Thiên Tỉ mà ngủ, cậu nhìn Phác Hiểu. Đâu phải ai cũng mạnh mẽ.

'Cạch'

Sau bốn tiếng đồng hồ, cửa phòng cấp cứu lại mở ra. Phác Hiểu đã tỉnh dậy, cô vội đứng dậy đối diện với bác sĩ lần nữa:

"Sao rồi?"

"Có một chuyện rất kì diệu, chúng tôi lần này là lần thứ hai được tận mắt chứng kiến, mảnh thủy tinh đã theo tĩnh mạch vào tim, sang phổi và chui vào động mạch để ra ngoài, nó ra từ vị trí bị đâm. Nhưng cô ấy sẽ tỉnh lại vào ba tuần nữa. Tạm biệt!"

"Cảm ơn bác sĩ!"

Bác sĩ rời đi, Phác Hiểu nhìn vào phòng cấp cứu, y tá đẩy băng ca của Trịnh Nhi ra, cô nhìn cô nàng kia ngủ ngoan trên băng ca, thở nhẹ. Yên tâm đến cực hạng là giây phút này, Thiên Tỉ đặt tay lên vai cô, sau đó chỉ tay về phía cửa sổ, bên ngoài là những chiếc lồng đèn ngôi sao đẹp đến lặng người.

Sau khi Trịnh Nhi được chuyển đến phòng chăm sóc đặt biệt, Phác Hiểu cứ ngồi ở bên cạnh cô nàng. Bây giờ là bảy giờ tối, Thiên Tỉ nói sẽ ra ngoài mua cháo và nước ép.

"Két"

Một chiếc BWM dừng lại, một người tóc trắng túm lấy Thiên Tỉ lên xe, người này là A Trạch ( Chap 16 ) mà ?!?. Miệng bị băng keo dán lại, Thiên Tỉ cứ ưm a muốn nói, tại sao lại trói tôi chứ???.

Vương gia, A Trạch không tí thương tình đẩy cậu một cạnh thô bạo vào nhà, Hiền quản gia mỉm cười chiều mến:

"Thiên Tỉ, mừng con trở về!"

"Tại sao lại mang con về đây!"

"Mau lên phòng thay đồ đi, ta chuẩn bị đồ cho con ở phòng của cậu chủ!"

"Mạn Ngọc đâu ạ?"

"Sẽ có người giải đáp thắc mắc cho con!".

Thiên Tỉ đi lên phòng, nơi này khiến cậu rất nhớ, cậu từng ở nơi này rất vui vẻ. Trở lại lần này là có ý định gì, cậu cần thay đồ và tìm Hiền quản gia đàm thoại rõ vấn đề.

Thiên Tỉ mở cửa, không có ai. Cậu xoay người đóng cửa, vừa quay lại hai tay đã bị kéo lên đầu, dán chặt vào cửa :

"Tuấn Khải!?"

"Sao?"

"Thả ra!"

Tuấn Khải lấy ra trong túi quần chiếc điện thoại, mở 《 Thư Viện 》, đưa tấm ảnh bản hợp đồng cho Thiên Tỉ xem. Bản chuyển nhượng cổ phần?!?

"Ngoan một chút!"

"Anh bỉ ổi như vậy???"

"Tôi không làm!"

"Ưm... thả..."

"Nếu không phục vụ tôi chu đáo, có thể em sẽ được xem bạn mình trắng tay! "

"Ah..."

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Phác Hiểu lại mất kiểm soát như vậy, thì ra là do cô bị chuốc rượu đến say và mơ hồ kí vào bản hợp đồng.

Tuấn Khải hôn môi đỏ mọng của Thiên Tỉ, sau đó trượt dài xuống, Thiên Tỉ không thể ngăn nổi tiếng rên của mình, phóng đãng mà rên rỉ. Tuấn Khải cười rất khẽ, rất dâm đãng.

Anh xoay người cậu lại, mặt đối diện cánh cửa. Tuấn Khải buông hai tay cậu ra, Thiên Tỉ lập tức vịn vào cửa, anh một tay tháo chiếc quần jean của cậu, một tay mò qua cúc áo sơ mi vào nhũ hoa mà mân mê nó.

"Buông...a... khó chịu ah chết mất!"

Bàn tay ác ma của Tuấn Khải xoa nắn phân thân của Thiên Tỉ, phản ứng của cậu cực kì nhạt cảm, miệng chữ O khi Tuấn Khải chạm vào phân thân của mình:

"Ah...argh... khó chịu!"

Tuấn Khải trượt thẳng bàn tay trong áo Thiên Tỉ xuống, các cúc áo đồng loạt bung ra hết. Cơ thể của cậu chỉ còn lại độc nhất chiếc áo sơ mi, Tuấn Khải tự cởi khóa quần cho mình, tính khí cương cứng của anh ma sát lên cúc hoa, sau đó liền đem tính khí cắm vào, Thiên Tỉ gần như sắp hét lên, sự đau đớn nhanh chóng bủa vây cậu.

"A !!! Hức... mau rút ra...argh..."

"Sẽ nhanh thoải mái!"

"Hức... đau a..."

Nước mắt tuôn trào ra, hai tay cậu run run sắp không kiềm nổi, gần như sắp trượt khỏi cánh cửa. Tuấn Khải nhanh chóng động bên trong Thiên Tỉ, tính khí ma sát vách tràn khiến nước mắt của cậu khó mà trở ngược vào, máu rỉ ra nhuộm màu đỏ dục trên u huyệt.

"Thả lỏng..."

U huyệt của Thiên Tỉ co rúc liên hồi, gần như sắp nuốt trọn lấy tính khí của Tuấn Khải, hắn nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu, để lại một vết đó rất chói mắt.

"Hổn....a hổn đảng, mau.... ra!"

Ha, Tuấn Khải đã sớm không muốn để bảo bối xuẩn manh ra nhanh như vậy, anh tuột lấy caravat trên cổ mình buộc lấy phân thân của Thiên Tỉ, phòng tránh việc cậu ra trước.

Phân thân Thiên Tỉ cũng cương, có vẻ rất muốn bắn. Caravat càng trở nên chặt hơn khi Thiên Tỉ cố gắng căng phồng phân thân của bản thân.

"Chết tiệt... argh... mau bỏ... bỏ ra!"

"Miệng em từ bao giờ lại nói những lời này?"

"Argh... muốn a..."

" Muốn gì, bảo bối?"

"Muốn... argh bắn... mau thả!"

Tuấn Khải khẽ cười, mút lấy vành tai đỏ ửng của cậu, bây giờ chỉ cần một hành động va chạm cũng khiến Thiên Tỉ run rẩy.

"Xin...mau thả a...argh!"

"Gọi tôi là gì?"

"Khải...argh"

"Tôi không thích!"

"Thiếu gia...argh... mau bỏ ra...a !"

Tuấn Khải đẩy mạnh, liên tục thúc vào cúc hoa của cậu. Sau đó cởi trói cho cậu để cả hai cùng bắn.

"Argh... còn muốn sao...?"

"Ừ!"

"Hức... chịu không nổi... argh !"

"Đêm nay phải ăn sạch em!"

Tuấn Khải và Thiên Tỉ thay đổi tư thế, từ cánh cửa đổ ập xuống giường, cậu nằm úp, ôm lấy cái gối ở trên giường, mông vểnh cao, Tuấn Khải người hơi ngã về phía trước, tạo thành hình như mái hiên che chắn phía trên cho Thiên Tỉ, áo sơ mi đen của anh dính đầy mồ hôi càng khiến anh trở nên quyến rũ và cực kì đen tối.

Thiên Tỉ như thiên thần bị mất đôi cánh rơi vào cạm bẫy  mật ngọt của ác ma, màu áo hai người tương phản đến rõ rệt. Một thiên thần xinh đẹp thoáng chốc đã là một bảo bối xuẩn manh đầy dâm đãng và kiều mị.

Không biết đã làm bao lâu, Thiên Tỉ ngất xỉu trên giường, Tuấn Khải tự mình xử lí phần dục vọng còn lại chưa kịp giải phóng, sau đó còn tắm rửa và giúp Thiên Tỉ lấy hết số dịch trắng thải ra ngoài.

"Reengg "

Tuấn Khải mặc áo choàng tắm, dùng khăn bông lau khô mái tóc màu xám bạc của mình, nhặt chiếc điện thoại trong túi quần của Thiên Tỉ lên :

"Nghe!"

[ Ai đấy ? Tại sao lại giữ máy của Thiên Tỉ ? ]

" Vương Tuấn Khải!"

[ Đối tác Vương, tại sao anh lại giữ máy của bạn tôi? ]

"Là bạn cô nhưng là vợ tôi, vậy nhé!"

Tuấn Khải ném điện thoại lên bàn, đến giường nằm xuống, tay luồn qua đầu Thiên Tỉ để cậu nằm trên tay mình. Thiên Tỉ rúc sâu vào người anh. Tuấn Khải cúi đầu hôn lên môi cậu :

"Trung Thu Vui Vẻ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net