Chương21: tâm tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...
  

   "Phụ hoàng, nhi thần và Thiều đến rồi." nói xong, Hoảng cùng tôi quỳ xuống hành lễ với quan gia.

   Trước mắt chúng tôi là một bàn ăn thịnh soạn, mùi thơm ngào ngạt. Quan gia đã ngồi chờ sẵn từ lúc nào.

   "Được, mau đứng dậy." quan gia nhìn chúng tôi một hồi, gật đầu rồi nói.

   Hoảng đứng dậy rồi vội quay qua đỡ tôi. Vì có quan gia ở đây, hành động này lại thật có chút không phải phép liền nói khẩu hình miệng với Hoảng.

   *không cần*

   Hoảng thấy vậy liền thu tay lại, ánh mắt có chut hụt hẫn không thể giấu.

   "Thiều, con mau lại đây ngồi với trẫm." nói rồi quan gia ra hiệu cho tôi ngồi vào chiếc ghế đã được để sẵn bên cạnh người.

   "Cảm ơn quan gia." tôi có chút lo sợ nhưng vẫn cuối đầu đi đến ngồi bên cạnh qua gia. Lần đầu gặp mặt đã khóc te tua rồi ngất trước mặt người. E là để lại ấn tượng không tốt.

   Quan gia nhìn tôi trìu mến, như hiểu được lòng tôi, người nói: "con không cần câu nệ, đều là người nhà."

   "Dạ được." tôi mỉm cười gật đầu đáp lại quan gia, tạm thời gánh nặng trong lòng đã vơi được vài phần.

   Hoảng ngồi xuống bên cạnh tôi, khuôn mặt đã tươi rói trở lại. Tiện tay, Hoảng gắp miếng đùi gà bỏ vào bát tôi. Không quên chêm vào vài câu: "phụ hoàng không thích ăn thịt, thôi thì nhường cho Thiều nhé!"

   Tôi tức điên mất, may rằng quan gia là người độ lượng, nếu là người khác chắc đầu tôi đã rơi mấy lần. Tôi vờ cười, bằng hành động đôi phần lỗ mãng, tôi lén nhéo vào chân Hoảng.

   Trần Hoảng mặt vẫn ngây ra, không hiểu thái độ của tôi: "Thiều, nàng sao vậy? Ta thấy sắc mặt của nàng không tốt. Có phải là mệt ở đâu không?"

   "Thần không sao, thái tử không cần lo gì đâu." lúc này đầu tôi đã như bốc khói. Tại sao bình thưởng Hoảng luôn là người tinh tế, nhìn trước ngó sau, đột nhiên hôm nay lại trở nên khù khờ như vậy? Làm người ta tức điên.

   Khoé miệng quan gia cong lên, ánh mắt lại đôi phần đăm chiêu. Người liền đặt đũa xuống, đưa đôi bàn tay nắm lấy tay tôi: "Thiều à, trẫm luôn cảm thấy có lỗi với cha con, trẫm thật sự không biết bù đắp thế nào mới phải. Nhưng trẫm chắc chắn không muốn con bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, làm một con cờ để cân bằng bàn chính trị... giống người ấy..."

   Nói đến đây, ánh mắt quan gia lại trầm xuống thêm nhiều phần, xa xăm, vô định đến đau lòng. Thì ra bậc đế vương vẫn vì tình cảm mà yêu đến đau lòng.

   "Trẫm mong con coi trẫm như người nhà... nhưng với tư cách là em của cha con, là chú của con chứ không phải là cha của người con kết hôn. Trẫm biết chuyện này là khó với con, nhưng đừng đánh cược mạng sống của mình cho bất cứ ai." Quan gia ân cần nói với tôi.

    Sự ân cần ấy của quan gia không đổi lại được sự thấu hiểu của tôi. Số mệnh của đời trước không thể áp đặt vào số mệnh của đời sau. Tôi muốn thứ tình cảm của tôi và Hoảng được đi đến cuối cùng chứ không phải dang dở chẳng có kết cục. Tôi hiểu quan gia cũng chỉ vì muốn tốt cho cả hai, nhưng tôi muốn đấu tranh cho tình yêu của mình.

"Phụ hoàng, đúng như người nói. Có những chuyện bàn tay của mình sẽ nắm không hết." Trần Hoảng đem ánh mắt cứng cỏi nhìn thẳng vào quan gia, trong giây phút đó, tôi biết rằng hai chúng tôi cùng một suy nghĩ.

   "Trần Hoảng!" Quan gia đập mạnh chiếc đũa trên tay người xuống bàn, kéo theo đó là âm thanh chói tay từ tiếng va chạm và cả thanh âm của người.

Trong chốc lát, trên người quan gia toả ra luồng sát khí làm vạn vật phải e sợ: "đây không phải là lần đầu ta cảnh cáo con. Đây là chiến trận!" Thanh âm người càng lúc càng to.

"Chiến trận này không có chỗ cho thứ trò chơi tình cảm chen chân vào. Hãy nhớ quyền lực thật chất là nằm trong tay ai!" Người mang theo ám khí dò xét từng cử chỉ của tôi và Hoàng. Tiếp lời: "ta đã từng vùng dậy để làm thứ đấu tranh mà con nói. Kết quả thế nào có lẽ ai trong chúng ta cũng biết rõ. Tại sao phải đi đến cuối để rồi người mình bận tậm nhất lại mang nỗi đau lớn nhất? Dừng tại thời điểm thích hợp chính là tốt nhất."

"Nhưng ai cũng có quyền được đấu tranh, được bước đến điểm cuối cùng là khát khao của nhi thần dù cho có phải đổ máu. Kết cục của vở kịch trước không dùng để mở đầu vở kịch tiếp theo." Trần Hoảng không có ý nhượng bộ. Bầu không khí như bóp nghẹt lấy trái tim.

"Để rồi hai người ly tán, không có ngày gặp lại?" Quan gia trầm lặng hỏi.

"Núi cao, biển rộng không thể chia cắt chia cắt lòng người." Tôi lấy hết bình thản cuối cùng trong tâm can để nói, Hoảng đã chẳng sợ gì mà vùng dậy đấu tranh, tôi cũng muốn tiếp thêm sức lực cho y. Cho dù phải chết.

Trần Hoảng nắm lấy tay tôi, đồng lòng hướng mắt về quan gia. Hai trái tim, một lí trí.

"Con không được lấy Thiều, đây là mệnh lệnh!" Quan gia nhận thấy dùng những lời lẽ nhẹ nhàng chẳng thể thay đổi được tôi và Hoảng đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng.

Nhưng tôi và Trần Hoảng ghét nhất là bị người khác sắp đặt.

Khi vừa nghe quan gia nói, đôi tay Trần Hoảng bất giác siết chặt lấy tay tôi. Nhưng khuôn mặt y vẫn cố giữ nét bình thản.

Hoảng như một tia sấm, đùng đùng đứng dậy mang theo thứ âm thanh khiếp sợ và ánh sáng chói loá: "nhi thần cáo lui." Cùng lúc y năm tay tôi kéo đi, đến hành lễ với quan gia cũng chẳng cho tôi cơ hội.

Tôi chạy theo Trần Hoảng mang theo chút sợ hãi trong lòng: "Hoảng, chờ đã."

Hoảng nghe vậy liền dừng lại, xoay mặt đứng đối diện với tôi. Trên khuôn mặt y hiện giờ không giấu nổi sự gấp rút và tức giận, hai tay y báu chặt lấy vai tôi: "nàng sẽ đi đến Phú Xuyên đúng chứ?"

Tôi gật đầu thay câu trả lời.

"Nàng hãy đến đó lánh nạn, ba ngày sau hẳn quay lại." Hoảng lo lắng nói.

"Lánh nạn?" Tôi thắc mắc hỏi lại Hoảng.

Khuôn mặt Hoảng chẳng thay đổi, vẫn mang theo nét mặt làm tôi lo lắng ấy: "phụ hoàng khi nãy đề cập đến việc người nắm thực quyền hiện giờ... bây giờ về kinh chính là thời gian nguy hiểm nhất. Đợi ta sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, chúng ta sẽ bên nhau."

"Nhưng ta không thể để chàng một mình!" Tôi không muốn làm theo ý Hoảng, kịch liệt phản đối.

Hoảng hít một hơi thật sâu như tự trấn an mình rồi nói: "chẳng phải nàng muốn đi đến cuối cùng sao? Muốn đi đến cuối cùng thì nàng phải sống. Ván cân chính trị sẽ có sự thay đôi, khi nàng bên cạnh ta sẽ rất nguy hiểm... ta không chắc có thể bảo vệ nàng được hay không."

"Ngoan, nghe lời ta lần này." Ánh mắt Hoảng lấy lại vẻ dịu dàng thường ngày.

"Được rồi, chàng hãy bình tĩnh trước đã." Tôi cố trấn an Hoảng.

Nghe vậy Hoảng mới dần buông lỏng hai tay trên vai tôi rồi bước tiếp.

"Ta dẫn nàng đến xe ngựa, chúng ta trở về kinh đô. Sau đó nàng đi đến Phú Xuyên." Hoảng nói, đan đôi tay vào nhau.

Tôi và Hoảng cố ý đi đường vòng để nói chuyện với nhau lâu hơn. Dù cho thời gian bên nhau cũng chẳng nhiều hơn là mấy, nhưng vẫn luôn trân trọng từng phút từng giây. Dù chỉ một giây, cũng muốn trái tim gần nhau thêm một đoạn.

   "Cẩn thận nhé, tạm biệt."

Tôi cũng lên xe ngựa của mình. Cuối cùng cũng có không gian riêng. Những ngày qua có biết bao chuyện, vẫn nên yên tĩnh ngẫm nghĩ lại từng điều.

   "Tiểu thư, tôi lên với người đây, hì hì." ngó ra cửa sổ là Chính đang đứng gãi đầu ở dưới xe. Nói rồi, y nhảy vọt lên xe ngựa, ngồi ở phía ngoài tấm mành.

Nếu biết trước như vậy, tôi thà đi với Hoảng hoặc anh trai. Thoáng chốc khuôn mặt tôi lại lộ vài phần chán nản, đến một ít không gian riêng cũng bị cướp mất. Nhưng không để bộ mặt chán ghét ấy quá lâu, tôi tìm cớ bắt chuyện với Chính.

   "Cậu và cô gái tên Thắm đó quen nhau thế nào vậy?" Tôi tò mò hỏi Chính.

   "Tiểu thư à, tướng lĩnh là anh trai ruột của người nhưng tính cách chẳng giống người gì cả." tuy cách một tấm mành nhưng tôi vẫn đoán được nét mặt bất mãn của y đối với tôi.

   "Cậu không nói, ta sẽ mét với anh trai là cậu không bảo vệ được ta, ta sẽ không cho cậu làm hộ vệ nữa đâu đấy!" Tôi trêu chọc Chính.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC