Chương23: Muôn phần tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Huhuhu tiểu thư à, thật quá cảm động, người tiện thể kể luôn chuyện tướng lĩnh cho ta nhé!" Chính nhân cơ hội, định dụ dỗ tôi.

   "Còn khuya nhé!" Tôi phũ phàng đáp lại Chính.

...

   Thế rồi tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong giấc mơ ấy tôi được gặp lại mẹ, cha và cả anh. Nhưng cảnh tưởng trước mắt lại làm tôi muốn thức dậy lập tức. Trước mắt tôi là anh trai, anh đang chịu những trận đòn roi từ cha. Những chuyện như vậy tôi chứng kiến không ít, nhưng đây là lần làm tôi kinh hãi nhất. Mỗi lần giáng xuống một đòn, máu từ lưng anh trai lại chảy ra nhiều hơn, nhuốm đỏ cả một vùng. Tuy bị đánh thật mạnh nhưng anh chẳng phản kháng, đầu vẫn ngẫng cao kiêu hãnh. Lúc ấy mẹ ôm tôi trong lòng, trốn trong góc nhìn anh trai. Mẹ khóc nức nở, dường như không thở được, từng cơn nấc của mẹ in sâu vào tâm trí tôi... Đến tháng tư năm ấy, cha bạo bệnh mà mất, mẹ cũng xuất gia... Đã đôi lúc tôi thầm nghĩ, liệu cha có từng thật lòng yêu thương mẹ tôi? Chín năm tăm tối kết thúc nhưng nỗi ám ảnh mãi theo phía sau. Tôi hận cha tôi, tôi hận ông ấy để cả bầu trời tuổi thơ của tôi là một màu đen thăm thẳm. Những vết thương tuy không có sẹo những in mãi trong tim. Tôi hận cha tôi vì bắt chúng tôi gánh lấy nỗi hận của ông ấy, những ngày nắng quỳ trước thềm, những ngày mưa chẳng nơi trú. Gia đình với tôi khi ấy chẳng khác nào một địa ngục. Nhưng... ông ta là cha tôi... tôi làm sao có thể không thương ông ấy...
  
...

   "Tiểu thư, tiểu thư à, người mau dậy, đến giờ ăn tối rồi. Người có biết thái tử làm khó ta đòi lên xe ngựa mấy lần không?" Chính gấp gáp nói vọng vào trong xe, kéo tôi thoát khỏi giấc mơ đen tối ấy.

  
   Tôi mớ ngủ mà từng bước ra khỏi xe: "mau đỡ ta" rồi tôi đưa bàn tay ra cho Chính đỡ.

    Thình lình, Hoảng đứng đó từ bao giờ, ôm lấy tôi mà từ từ đặt xuống đất. Mất đà, tôi có hơi loạng choạng, y liền ôm lấy vai tôi, nói cùng với chất giọng trầm thấp quen thuộc:" cẩn thận, mau dựa vào ta."

   "Thái tử à, tôi nào dám động vào bàn tay ngọc ngà của tiểu thư, người đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy nữa." Chính bất lực mà nói.

   Mặt Hoảng vẫn không chút thay đổi, vốn chẳng để lời Chính vào tai. Hoàng nhẹ cúi xuống nói với tôi: "chắc nàng mệt rồi, mau qua ăn tối, anh trai nàng đang chờ chúng ta đó."

  "Được." tôi nhẹ nhàng đáp lại.

  "Tiểu thư à, người...người cũng thật quá phân biệt. Tại sao người luôn dùng giọng điệu này với thái tử mà đối với ta..." chưa kịp nói hết câu, Chính đã bị ánh mắt sắc bén của Hoảng mà cắt ngang câu nói.

   Khuôn mặt Chính như mất hết sức sống, lấy tay vỗ nhẹ vào miệng mình: "cái miệng thật hư, toàn nói lời tào lao." ánh mắt đảo mọi nơi nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Hoảng.

   Thật sự bộ dạng này quá đáng thương rồi, tôi kéo kéo y phục của Hoảng: "mau đi thôi."

   "Được, ta dìu nàng qua đó." Hoảng phút chốc thu lại ánh nhìn chết chóc kia, mỉm cười đáp lại tôi.

   Đến chỗ ăn, món ăn đã lên đủ. Chắc hẳn mọi người đã chờ tôi rất lâu.

   "Em có thấy mệt không?, nếu mệt thì đi chung với anh để tiện thể chăm sóc." anh trai ân cần hỏi tôi.

Tôi ngồi xuống, đáp lời anh: "em ổn ạ."

"Được rồi, có việc này ta cần phải nói với em và thái tử." Khuôn mặt anh nặng nề nói.

Tôi và Hoảng im lặng hướng mắt đến anh trai. Bầu không khí nặng nò từ anh trai truyền đến chúng tôi.

"Lần này về kinh, quan gia sẽ truyền ngôi. Chuyện này thái tử đã biết chưa?" Anh nói.

Đôi lông mày Trần Hoảng cau lại, ánh mắt đầy sự suy tư: "chuyện này..."

Nhìn biểu cảm này của Hoảng thì tôi và anh trai đã biết chắc y chưa biết đến chuyện này. Có lẽ chuyện này đáng nhẽ phải nói từ trước, nhưng...

Tôi quay sang nhìn Hoảng: "có phải vì cuộc tranh cãi ấy?"

"Tình hình này có lẽ là vậy." Hoảng đáp.

"Liệu có chuyện gì gây khó khăn không?" Tôi lo lắng hỏi.

Hoảng mỉm cười, nắm lấy tay tôi như an ủi rồi nói tiếp: "sẽ không có chuyện gì đâu, ta được mọi người hậu thuẫn cơ mà."

"Điều này có lẽ không đúng lắm." Anh trai lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của tôi và Hoảng.

"Ta cho Ngũ Yên quân đi điều tra, có một thế lực đang cố tình cản trở. Nhưng người này còn mạnh hơn cả ta, Ngũ Yên quân không thể điều tra thân thế." Anh nói tiếp.

"Trần Thủ Độ?" Hoảng ngờ vực hỏi.

"Ta cũng nghĩ như vậy..."

"Nhưng tại sao Thủ Độ cần làm như vậy?" Tôi thắc mắc hỏi.

Cả hai nhìn tôi mà không đáp, tôi nói tiếp: "nếu Thủ Độ không muốn Hoảng lên ngôi vua thì cũng không cần chờ đến hiện giờ mới hành động."

"Là vì đề phòng ta." Anh nói.

Tôi không hiểu được ý anh: "đề phòng?"

"Là dùng li gián." Hoảng tiếp lời.

"Thủ Độ sẽ không biết ta và anh thân quen đến vậy. Muốn dùng việc này để ta nghi ngờ anh, làm chia rẽ hai dòng và không cưới Thiều." Trần Hoảng nói tiếp.

"Để hai chúng ta đấu đá lẫn nhau, cuối cùng người hưởng lợi là ông ấy. Không cần mất chút sức lực nào." Tôi lặng người nói.

"Anh nghĩ chuyện này nên làm thế nào?" Trần Hoảng nhìn anh rồi hỏi.

"Đều nghe theo thái tử."

"Trước mắt không cần đánh rắn, động cỏ. Khi chúng ta ngồi tại nơi này thì kế hoạch của Trần Thủ Độ đã sụp đổ. Nhưng tránh để ông ta có cơ hội chuyển mình thì ta vẫn hãy lẳng lặng hành động."

Tôi tiếp lời: "nhưng khi anh và Hoảng về kinh thì đã nằm trong tầm ngắm của Trần Thủ Độ, không bị nghi ngờ là điều không thể."

"Để phòng trường hợp này thì anh hãy về đất An Sinh. Chuyện trong kinh thành không cần bận tâm." Hoảng nói.

Nghe vậy tôi đứng phắt dậy, hùng hổ nói: "không được! Để chàng lại một mình như vậy không được!"

Hoảng khẽ cười để xoa dịu tôi: "nàng không cần lo. Ta còn một người có thể tin cậy đó là Lê Tần."

"Được, vậy ta sẽ trở về đất An Sinh, không gây phiền toái đến kế hoạch của thái tử." Quốc Tuấn nói.

"Nào, mọi người mau ăn đi." Bầu không khí căng thẳng bị phá tan bởi câu nói của anh.
  
Được một lúc, anh trai tôi nghiêm nghị quay qua nói chuyện với Hoảng: "chúng ta cùng nhau mà lớn lên, tính tình của cậu Thái Tử hiểu rất rõ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì điều này cũng phải nói. Ngài là thái tử, sau này trên vai gánh vác cả Đại Việt thật sự rất bận rộn. Nhưng ta vẫn mong Thái Tử để tâm đến em gái ta, không thể để nó chịu khổ được. Nếu nó cõ chuyện gì, ta sẽ không chống đỡ Đại Việt nữa mà chỉ chống đỡ cho Thiều và Anh thôi. Lúc ấy ngài đừng trách."

   "Được, được." Hoảng vội đồng ý, ánh mắt cảm kích vô cùng.

   Anh trai gấp một cọng rau bỏ vào chén cho tôi: "ngốc, em chỉ chăm chăm ăn thịt. Phải ăn thêm rau để tốt cho sức khoẻ. Ăn nhiều vào, đợi khi về kinh đô anh mua kẹo gốm cho em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC