Chương25: Một khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, tiểu thư, người mau dậy đi." Chính hét lên để đánh thức tôi.

Tờ mở tỉnh dậy, nhìn quanh không thấy Hoảng đâu cả, tôi thắc mắc hỏi: "thái tử đâu rồi, tại sao cậu lại ở đây?"

"Tiểu thư à, thật sự ta quá khổ rồi. Người biết không, vừa tờ mờ sáng là thái tử đã túm cổ ta qua bảo vệ cho người rồi đó." Chính than vãn với tôi

"Này, rốt cuộc thái tử đâu?" Tôi thúc giục Chính trả lời.

"Ta còn chưa kịp nói hết tiểu thư đã cắt lời. Thái tử đã phi ngựa một mình về kinh trước rồi. Nghe nói là chuẩn bị đón tiếp quan gia hồi kinh." Chính nghiêng đầu nhớ lại chuyện khi sáng để kể cho tôi.

Đã sắp vào đến kinh thành, xe ngựa của tôi và anh trai đã rẽ hướng riêng để vào thẳng phủ. Tôi không về phủ mình mà qua phủ anh trai. Dù gì cũng phải gặp công chúa trước tiên.

Đến phủ, người dân đã tấp nập đến đón mừng, ai nấy khuôn mặt cười tươi rạng rỡ. Đây đều là nhờ vào công lao của quan gia và thái tử. Công chúa cũng đã chờ ở trước phủ từ sớm.

"Trần Anh, ta về rồi. Nàng đã vất vả." anh trai phi xuống xe ngựa, chạy đến bên công chúa.

   Thấy chồng bình an trở về, công chúa liền bịch mặt khóc:" tốt quá, chàng đã bình an rồi, thật tốt."

Hai người cứ vậy mà đắm đuối ôm nhau, quên mất còn có một cô em gái.

"Kiếp này gặp được nàng, đã là mãn nguyện." Anh trai nói với giọng chân thành, hai vai anh run run như cố kiềm lại nước mắt.

"Ta chỉ có thể về thăm nàng một chút, hiện giờ ta phải vào kinh thành rồi. Tối lại, chúng ta nói chuyện với nhau." anh trai tôi dần nối lỏng vòng tay, như lưu luyến chẳng muốn rời xa.

"Được, ta chờ chàng về ăn cơm." nói rồi, Thiên Thành dùng vạt áo mà lau đi nước mắt.

Vì tôi vốn không thích náo nhiệt, nên từ khi xuống xe đã chui tọt vô một góc khuất mà lặng lẽ quan sát.

"Em là Trần Thị Thiều đúng không?" Một cô nàng lạ mặt hỏi tôi.

"Đúng là cô ấy rồi, không thể nhầm lẫn được!" Thêm một giọng nữ cất lên.

Tôi giật bắn mình, quay sang nhìn chủ nhân của câu nói ấy. Hai người con gái này...

Cả hai đồng thanh nói lớn với tôi: "trời ơi! Quả là mĩ nhân."

Tôi đơ mặt ra mà nhìn hai con người xa lạ này. Tôi chắc chắn là chưa gặp bọn họ bao giờ, hay... tôi quên mất họ rồi?

"Ta quên giới thiệu mất. Ta là Lưu Thị Thuỷ, cha ta là Thượng Thư đứng đầu Bộ Lại (1). Năm nay ta mười sáu tuổi vừa bằng cô đó." cô ấy háo nức nói với tôi.

"Ta là Trần Tuyết, tuy là họ Trần nhưng cha ta là lái thương của vùng. Ta năm nay mười bảy tuổi." người còn lại náo nức không kém.

"À...haha, cho hỏi ta và hai vị có quen biết nhau không?" Tôi ngượng nghiệu hỏi.

"Lần đầu gặp đấy!" Thuỷ nhanh miệng đáp lại tôi.

"Hả? Vậy tại sao hai vị lại nhận ra ta?" Tôi bất ngờ hỏi lại.

"Giai thoại tình yêu của em và thái tử lan truyền trong và ngoài kinh đô, có ai là không biết chứ." Tuyết háo hức đáp lại tôi.

Cả hai đều mang dáng vẻ vui tươi mà tiếp cận tôi, làm tôi giảm đi phần nào cảnh giác. Bây giờ mới để ý, Chính đã biến đi đâu mất tiêu rồi. Tôi tiện thể hỏi hai người con gái này:" hai vị có thấy một người con trai tầm mười bảy tuổi đi chung với tôi đâu không?"

"Hộ vệ của cô đúng không?" Cả hai đều đáp lại tôi rồi đồng loạt chỉ tay về một hướng. Tôi theo hướng chỉ tay của họ mà nhìn theo. Thật bất ngờ, thế mà cậu ta dám kể chuyện của tôi và thái tử. Tôi hùng hổ tiến lại gần, cốc và đầu cậu ta thật mạnh rồi kéo về.

   "Ấy... ấy tiểu thư?" Chính bị tôi kéo tỏ vẻ không cam lòng.

   Tôi kéo người Chính thấp xuống, nói thì thầm vào tai y: "hai người con gái này có vẻ muốn làm quen với ta..."

   Chính nghe xong liền ngẩng cao đầu, đưa mắt tìm kiếm ai đó. Một hồi sau, tôi nghe Chính cười hì hì, nói lớn: "chào hai vị tiểu thư."

   Tên này bị điên à?

   "Đây là hộ vệ của cô sao?" Thuỷ tiến lại gần chúng tôi rồi hỏi.

   Tôi khó xử nhìn Thuỷ, cười ngượng rồi trả lời: "ha...ha, đúng, đúng vậy!"

   "Chúng ta mau làm quen đi!" Chính nhanh miệng nói.

   "Hộ vệ của em niềm nở thật ấy." Tuyết cất giọng nói

   "Ha...ha." chẳng biết trả lời thế nào, tôi đành cười gượng để bầu không khí không rơi vào ngượng ngùng.

Tôi cùng hai người con gái ấy trò chuyện một hồi. Thật sự chúng tôi có rất nhiều điểm chung và ăn ý nhau.

"Nghe nói cô chỉ ở trong phủ một mình, tối nay chúng ta với cô nhé." Thuỷ đề nghị tôi. Tuyết cũng đang gật gật đầu tỏ ý tán thành.

"Tiếc thật, hôm nay ta phải đi Phú Xuyên rồi, hẹn các cô buổi khác nhé!" tôi có chút tiếc nuối đáp lại.

"Thật tốt, đúng lúc cha ta cần nguyên liệu, ta đi với em nhé?" Tuyết nhanh nhảu đề nghị.

"Ta cũng muốn đến đó tham quan." Thuỷ cũng chen vào nói.

   Hoạt bát vậy sao?

Tôi mừng thầm trong lòng, dù gì cũng là con gái của Thượng Thư nên chắc hẳn cũng lừ người tử tế. Còn cô gái kia và bạn của Thuỷ nên chắc tính cách cũng không đến nổi nào. Hơn thế nếu đi chung, nhỡ có chuyện gì tôi sẽ nương nhờ nhà của Thượng Thư. Điều quan trọng bây giờ là tôi không phải một mình đơn độc nữa rồi.

"Được, vậy hai cô đi xe ngựa của mình hay sao?" Tôi hỏi.

"Cần gì chứ, chúng ta đi chung đi. Như vậy sẽ rất vui." cả hai đều đồng thanh nói. Có lẽ hai người họ rất hợp tính nhau.

"Còn người hầu thì sao?" Tôi thắc mắc hỏi, từ nãy giờ chẳng thấy ai hầu hạ hai người ấy.

"Chúng ta để ở nhà hết rồi, như vậy mới tiện mà hành động được." Tuyết nữa thật nữa trêu chọc tôi.

"Nào mau đi thôi, chắc hẳn là cô có việc gấp." Thuỷ kéo hai chúng tôi lên xe. Cùng lúc thì thầm vào tai tôi: "này! Cậu trai tên Chính gì đó có thể bảo vệ chúng ta được không vậy?"

Tôi cươi hì hì đáp lại, lần đầu thấy Chính bị người khác nghi ngờ: "yên tâm, cậu ấy là người trong Ngũ Yên quân đấy!"

Cả hai đều gật gù tỏ vẻ yên tâm. Chúng tôi trò chuyện một chặp rồi Tuyết hỏi tôi:"em có việc gì mà phải xuống Phú Xuyên gấp như vậy?"

Nghe câu hỏi đó, ánh mắt đen láy tôi bỗng trào ra vài giọt nước.

"Cô sao vậy, đừng khóc mà!" Tuyết vội dỗ dành tôi.

Tôi lắc đầu, rồi ngẩng mặt lên kể hết mọi chuyện với bọn họ. Kể về cậu thiếu niên vô tư tên Khang ấy, kể về lúc cậu ấy đỡ vết dao cho tôi, kể về những lời dặn dò cuối cùng của cậu ấy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC