thieu hoa vu luu nien quyen2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đùa cợt, giống như đang giễu cợt Lan Cẩn tự cho mình là thông minh, nghe vào trong tai Kì Hủ Thiên, biết Minh Nhi có ý giữ gìn cho hắn, nhịn không được bên môi khẽ nhếch.

            “Minh Nhi đã muốn lấy tính mệnh của hắn, xem ra Phụ Hoàng cũng không cần lo lắng Minh Nhi sẽ đối với hắn có vài phần kính trọng.” Kì Hủ Thiên ôm người trong lồng ngực, miệng hài hước nói, tuy là vui đùa, nhưng trong đó cũng có vài phần là thật. Từ lúc Minh Nhi gặp Lan Cẩn, liền có cử chỉ thất thố, rồi sau đó hắn biết được nguyên do trong đó, mặc dù không đem chuyện ngày hôm ấy để trong lòng, nhưng luôn sợ Minh Nhi vì nhớ tình bạn cũ sẽ không đối với Lan Cẩn quá mức đề phòng, nếu Lan Cẩn thực sự có mưu đồ, Minh Nhi nói không chừng liền bị hại, hiện giờ nghe Minh Nhi tự thuật chuyện hôm nay đi dò hỏi, hắn mới yên lòng.

            “Nguyên nhân chính là hắn quá giống người bạn cũ của Minh Nhi, Minh Nhi đối với hắn liền lại càng không có nửa điểm lưu tình. Nếu hắn thật muốn gây bất lợi cho Thương Hách …” Ngữ thanh của Kì Minh Nguyệt vẫn bình thường thản nhiên, cũng không thấy có ngữ điệu gì khác, nhưng càng là bình thản nói ra, liền càng làm cho người ta cảm giác thấy sự nguy hiểm trong đó. Biết được Lan Cẩn đã chọc tới cực hạn của Minh Nhi, Kì Hủ Thiên khẽ cười một tiếng, cũng không cảm thấy đồng tình với Lan Cẩn, nhưng lại đối với chuyện Lan Cẩn sẽ có loại kết cục nào sau khi chọc giận Minh Nhi, hắn lại sinh ra mười phần hứng thú.

            “Đợi Phụ Hoàng điều tra rõ chân tướng, Minh Nhi liền có thể tùy ý xử trí  hắn, hiện giờ trò chơi mới bắt đầu, cứ kệ hắn đi, Minh Nhi không cần vì thế mà thương thân. Nếu là mệt mỏi, liền nghỉ một lát đi, Phụ Hoàng cùng ngươi.” Đưa hắn ôm vào trong lòng, nằm xuống nhuyễn tháp, Kì Hủ Thiên ở trên mặt y khẽ hôn một cái, đưa tay đẩy ra vài sợi tóc rối, vỗ về khuôn mặt của Kì Minh Nguyệt, ánh mắt lộ ra mấy mạt vẻ đau lòng. Từ lúc ra cung mặc dù không tính là đã lâu, nhưng mấy ngày liền phát sinh không ít việc, Minh Nhi lại không phải là rất khỏe mạnh, mọi chuyện đều hao tâm tốn sức cân nhắc, băn khoăn mưu đồ của An Dương, cũng vì an nguy của Thương Hách mà ưu tư, Kì Hủ Thiên nhìn Minh Nhi vừa mừng, vừa kiêu ngạo, lại cảm thấy đau lòng không thôi.

            Kì Minh Nguyệt cùng cặp mắt kia đối diện, tuy rằng cũng không cảm thấy mệt mỏi, nhưng ánh mắt Phụ Hoàng nhìn chăm chú vào hắn như vậy lại làm cho hắn trong lòng ấm áp, có người như thế vì hắn, những chuyện cho là phức tạp này thì có là gì! Hắn nhịn không được hạ xuống đôi mắt đang nhìn chăm chú vào hắn kia một nụ hôn nhẹ, cảm giác cặp mắt hẹp dài kia của Phụ Hoàng hơi hơi khép lại, dưới môi lông mi khẽ rung động, cánh tay đặt ở bên hông của Kì Hủ Thiên càng ôm chặt hơn, Kì Minh Nguyệt phát ra vài tiếng cười khẽ, hắn tiếp tục tại trên cặp mắt liên miên hạ xuống những nụ hôn, trong lồng ngực đang ôm ấp hắn lại phát ra chấn động rất nhỏ, tiếng cười nặng nề rơi xuống bên tai: “Minh nhân thích cặp mắt của Phụ Hoàng, Phụ Hoàng thập phần cao hứng, nhưng còn những nơi khác thì sao, Minh Nhi nặng bên này nhẹ bên kia, Phụ Hoàng chính là chờ đến nóng vội a.”

            Đang nói đến đây, hai tay đặt ở bên hông bỗng nhiên căng thẳng, Kì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cả thân mình bị áp đảo ở tại tháp thượng, theo sau liền có hơi thở vi nhiệt phất qua khuôn mặt, đôi môi đã bị Phụ Hoàng cấp hôn trụ, nụ hôn tinh mịn không hề lưu cho hắn mảy may hơi thở.

            Vừa muốn từ trong miệng Phụ Hoàng đoạt trở về quyền chủ động, lại bỗng nhiên nghe được ngoài cửa có người khẽ gõ cửa nói: “Bẩm báo Tôn Chủ, huyết ảnh đã tới, chờ đợi Tôn Chủ sai phái.”

__________ Hết chính văn chương thứ 104__________

Ai da da… còn 4 cháp nữa là hoàn quyển III a!

*đập đầu vào tường* TA MUỐN CHẾT QUÁ OA OA OA!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net