Chap 57: Riêng phần anh có lựu đạn đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói chuyện xong cô cũng thay đồ rồi rời đi. Cô là muốn làm quen với mọi người ở đây , bề ngoài họ vậy thôi chứ cô biết bên trong đâu có ai đáng ghét đâu

Nhìn bên ngoài kiêu ngạo vậy chứ thật ra God Serena ở đây được mệnh danh là cây hài chúa đấy nhé , tất cả mọi người đang chuẩn bị tiệc chào đón bạn mới nên ai cũng phải chung tay

Thấy cô đến , Dimaria mới tiến lại khoác tay chào hỏi

Dimaria : cậu thấy sao , ở đây vui không ?

Không từ chối , cô cũng ôm tay Dimaria nói chuyện

Lucy cười : vui , tính cách của mọi người thay đổi xoành xoạch làm tôi đỡ không kịp

Bên kia , Acnologia , Jellal và tên " hoàng đế bỏ nước " cũng đến. Thấy cô không ngại ngùng gì mà nói chuyện như thế họ cũng yên tâm phần nào

Acno : nhóc con , em hòa nhập tốt ha

Lucy : dạ đâu , em hòa tan

Chắc chỉ có cô mới dám nói chuyện với hắn bằng cái thái độ lòi lõm này thôi , mấy chuyện vặt như đánh lộn xảy ra như cơm bữa với cái gia đình bất ổn này rồi

Bữa tiệc đã chính thức bắt đầu rồi , nhờ vào sự hòa đồng của cô thì cũng làm quen được đa số , có mấy người như August hay Irene đặc biệt thích cô luôn nha. Vì theo như họ biết thì đây có thể là hoàng hậu nhỏ của họ đó.

Hình ảnh của August và Irene đứng phía xa nhìn cô như cách phụ huynh nhìn con cái chơi với bạn bè vậy , đáng yêu chết mất.

Irene : ông nghĩ sao về cô hoàng hậu nhỏ này , hoàng đế đúng là biết lựa chọn mỹ nhân

August gật đầu : ừ , hoàng hậu nhỏ của chúng ta là một người không tầm thường

So với những lời đánh giá cao cho cô , nhìn qua bên đấy thì thấy cô đang cự lộn với God Serena kìa.

Lucy : cái cha già này , ông khinh thường ai đó hả

G.Serena : nói cô lùn là cô nhảy dựng lên vậy đó hả , nói đúng chứ có sai đâu

" ... "

Họ gây nhau vì lí do đó đó. Mọi người vào khuyên can nhiều lắm , nhưng nhờ như vậy không khí mới càng sôi nổi hơn. Họ nhìn ra được ánh mắt của hoàng đế mình không bình thường , cái ánh nhìn ôn nhu đó dường như lần đầu họ thấy được , tên này đúng là yêu quá hóa rồ mà.

Về lại mảnh đất của mình , Zeref cảm thấy thoải mái và tự tin hơn bao giờ hết. Lần này đi lại còn kèm theo một "chiến lợi phẩm" được mệnh danh là "hoàng hậu nhỏ" nữa chứ , đúng là siêu lời mà

Cho đến khuya tiệc vẫn chưa tàn , đuối sức nên cô lại dùng bài tẩy rồi trốn ra một góc ngoài ban công.

Ánh đèn của vương quốc rất sáng , vào ban đêm được ngắm nhìn một nơi hoa lệ như thế này cô đúng là vô cùng thích. Cảm giác này không phải lần đầu cô biết , nó giống như lúc cô đứng trên lâu đài của Hisui rồi ngắm nhìn toàn cảnh Fiore vậy , cái nơi sầm uất tấp nập đó đúng là lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của cô.

Thời gian qua cô dần dần thay đổi , đến cả việc cô từng là một người thích ngắm bình minh cũng chẳng còn nữa. Cô thích hưởng thụ màn đêm tĩnh mịch hơn việc phải chống trọi trước ánh nắng ban mai.

Cứ ngỡ cuộc sống sẽ trải đầy hoa tươi , ai mà ngờ khi mới bước chân ra đời thứ cô thấy chỉ là hoa mắt. Nhiều thứ cô cần phải hiểu , nhiều điều cô bắt buộc phải tiếp nhận. Vì cuộc sống sẽ luôn hối thúc cho con người ta phải trưởng thành , khoảng thời gian đó đúng là vạn lần cũng chẳng muốn quay lại.

Kỉ niệm không phải là thứ giết chết chúng ta , nhưng nó lại là thứ sẽ theo chúng ta cho đến khi chết.

Đôi khi cô suy nghĩ nhiều đến mức chẳng biết mọi người đang làm gì xung quanh mình , cứ đắm sâu vào dòng suy nghĩ của bản thân mãi , tôi sợ có một ngày nó sẽ lệch lạc đi vài phần

" hở "

Đang mơ mơ màng màng thì có một cánh tay lớn vòng qua eo cô rồi kéo người vào lòng , hắn ta ôm cô chặt lắm dù biết cô cũng sẽ không chạy đi đâu nhưng hắn vẫn nhất quyết như thế đấy

Lucy cười : say rồi hả ?

Acnologia : khinh thường ai đấy , anh sao mà say dễ như vậy được

Lucy : rồi anh không say , không cãi với anh

" nè đừng có gặm má em nữa , nó sắp bị anh cắn mất cục thịt rồi đó "

Dạo này hắn ta không bình thường , cứ rảnh đâu là lôi cô đến ôm rồi cắn vào má cô , nhìn nó rất giống một cái bánh mà không phải sao?

Lucy : ở bên trong không còn vui nữa sao , ra đây làm gì

Acnologia : ngoài đây có nhóc , đủ lí do chưa ?

Tai cô đỏ lên , má cũng nóng phừng phừng. Miệng lưỡi tên này đúng là ngày càng ghê gớm , học đâu ra mấy cái chiêu ghẹo con gái nhà người ta vậy , nhỏ tóc vàng ngại sắp té lầu tới nơi rồi kìa

Lucy : e-em không nói chuyện với anh nữa , đi chơi với bạn đây...

Lúc nãy còn điềm đạm lắm cơ mà , sao bây giờ lại cong đuôi bỏ chạy mất rồi ?

Acnologia bị đá ở lại cũng không bất mãn mà phì cười , con bé này cứ như vậy thì đến khi nào mới cua được đây. Nhưng nhìn lại cũng đáng yêu quá mức rồi đó

~

Sáng hôm sau , sau khi cô và cậu mèo thức dậy thì cả hai mới chạy xuống bếp kiếm đồ ăn sáng. Cô nàng nhà ta cũng dần ngoan ngoãn hơn trong việc ăn uống rồi.

Xuống bếp , cô thấy mọi người chuẩn bị rất thịnh soạn. Họ làm việc tấp nập không ai nhìn mặt nhau luôn cơ

Khi cô xuống họ mới dừng lại rồi cuối người chào cô , cái thái độ e dè đó cô không thích.

Lucy : sao lại ngại em , em không làm gì mọi người đâu ạ

Cô không sợ việc phải hỏi thẳng ai đâu nên thắc mắc điều gì thì trực tiếp nói luôn. Có thể do mọi người sợ cô nên mới có thái độ thế.

Lucy : em ở đây làm mọi người khó chịu sao ?

Cô nói làm họ hoảng , nàng đáng yêu thế ai mà khó chịu được , lập tức có một người gan dạ bước ra nói

" không có đâu ạ , d-do tiểu thư là người của hoàng đế ... chúng tôi không dám chọc vào"

Lucy hiểu ra nên mới thở dài một hơi , hiểu lầm tai hại quá đi mất

Lucy : không sao đâu mà , hiểu nhầm anh ấy rồi

Happy cười : ayee , sư phụ rất chiều Lucy , nếu các cô không làm gì hại cô ấy thì không có chuyện gì đâu , anh ta có não nên không giống mấy chuyện tổng tài cẩu huyết

Zeref : tốt nhất ngươi cũng nên học lại cách nói chuyện đi , Happy

Từ phía sau , Zeref xuất hiện xoa xoa đầu nàng rồi liếc xéo cậu mèo xanh. Nghe ra cậu đang bênh Zeref , nhưng so sánh vậy bị anh đánh đòn không uổng

" k-kính chào hoàng đế"

Do Irene giúp anh sử dụng tí dẫn thuật để tách anh ra khỏi mọi người nên việc anh xuất hiện ở đây không có vấn đề gì. Với cả người anh có tình cảm có mỗi nàng thôi mà.

Lucy : ê- ê chị ơi chị ổn không...

Do áp lực của anh nên có một số người trụ không nổi mà ngất đi. Cô đỡ không kịp luôn mà

Lucy : anh quậy quá à , mau đi điiii

Cô đẩy anh ra cửa để giữ lại mạng sống của mọi người , nhìn mặt anh ta thôi đã sợ rồi nói chi đến sức mạnh

Zeref cười trừ , lúc nào cũng bị em hắc hủi : rồi rồi tôi đi đây , nấu nướng cẩn thận nha em

Happy do giúp mấy cô hầu "khiêng người" nên mới hoá dạng người , xong việc cậu đứng chống tay nhìn rồi chỉ mấy cô hầu

Happy : đó , coi có giống hoàng đế của mấy cô không ?

Nín thin , không ai nói thêm tiếng nào nữa. Hoi thực sự nhìn thấy được ngoại lệ là như nào rồi.

Lucy : để em giúp mấy chị nấu nướng nha , thay cho mấy chị đã ngất ấy

Định can , mà thấy Happy lắc đầu thì họ cũng im. Cho cô tự tung tự tác thoả thích

Không làm thì không biết , lúc cô trổ tài ai cũng phải bất ngờ , nàng thực sự rất chuyên nghiệp trong nấu nướng nha.

Do ăn ít nên cô lấy một phần ra ăn trước , cô sợ bày lên bàn ăn chung với mọi người sẽ bị ép ăn thêm.

Nấu xong cô cùng người hầu bày trí lên bàn , ngon miệng và đẹp mắt. Giờ quăng cô ra đường cô cũng tự kiếm tiền được bằng tay nghề nấu ăn của mình đấy

Cô ra ngoài gọi mọi người vào : ăn rồi hẳn đi làm việc ạ , bỏ cử không tốt đâu

Jellal đứng cạnh búng trán nàng : em biết thế sao không làm đi hả nhóc , em là trùm bỏ ăn đấy

Lucy : hì hì

God. Serena càu nhàu : ăn được không vậy trời , quỷ nhỏ làm nó có hại gì mình không không biết

Cô đang được xoa đầu nên vui , nghe tên già đó nói xong liền nhăn mặt nhìn. Mỏ cô đâu có nhịn ai bao giờ

Lucy : riêng phần anh có lựu đạn đó , ăn sẽ không sợ bị bón đâu , nổ cho banh khỏi --

Phát ngôn này liên quan nặng đến tâm trạng ăn uống nhé chị. Mình tiểu thư xinh đẹp mà , lời thốt ra nó sang một chút...

Zeref phụt cười , anh nghĩ : " chuẩn vibe hoàng hậu nhỏ rồi , đanh đá như này tôi mới thích chứ "

God. Serena bị cô nói cho nín thin. Hắn chắc cũng không dại chọc cô thêm đâu. Nhìn cái tâm thế sẵn sàng một một của nàng người ta cũng phải sợ.

Họ cũng vào bàn ngồi ăn , hôm nay tâm trạng ai cũng vui vì có "tiểu quỷ" xuất hiện rồi chọc cười. Lúc trước làm gì có dịp đủ mặt thế này.

Thập nhị thuẫn lúc nào cũng bận bịu đó đây , khó lắm mới gặp nhau một lần đủ mặt trừ những cuộc họp liên quan đến chiến tranh

Nhưng từ khi nàng ở lại , họ có nhiệm vụ giúp nàng luyện tập nên ai cũng ở lại lâu đài theo lệnh quốc vương. Cơ hội gặp và nói chuyện cũng nhiều hơn.

~

Ăn xong cô sẽ bắt đầu luyện tập với Irene

Thử thách Irene đưa cho nàng , là một trận quyết đấu với Neinhart. Rất đáng mong chờ.

_______________________________________

End Chap

Mong mọi người đọc truyện vui vẻ

Arigatou

Đã chỉnh sửa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net