Chương 25: Đêm tân hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó, Tần Mặc và Tần Vũ Linh đều không đến tham dự tiệc rượu. Ngược lại sắc mặt Bí thư Tần cũng không tốt chút nào, có lẽ là cũng biết con trai, con gái nhà mình bị chú rể đánh rồi. Ninh Mông cười rạng rỡ, kéo tay Cố Thừa Hiên đi đến bàn kia, thoáng nhìn thấy bóng dáng Ninh Trí Văn cầm ly rượu từ xa đi đến, lên tiếng hỏi: "Chú Tần, Tần Mặc và chị Vũ Linh không có việc gì chứ?"

Bí thư Tần tuy trong lòng hừng hực lửa giận, nhưng trước mặt người khác thì không tỏ vẻ gì, chỉ có thể duy trì phong thái trưởng bối, khoan dung cười nói: "Cũng không có việc gì, người trẻ tuổi mà, da thịt chịu một chút đau đớn cũng phải là chuyện xấu gì. Trái lại Tiểu Cửu....Cháu không chịu uất ức gì chứ?"

"Có chuyện gì xảy ra?" Đương nhiên Ninh Trí Văn nghe được cuộc nói chuyện của họ, xoay người lại cau mày chất vấn Ninh Mông.

Ninh Mông sợ hãi nép sau lưng Cố Thừa Hiên, lúc sau anh lén lút nắm lấy tay cô, cơ thể không để lại dấu vết gì che chắn trước mặt Ninh Mông, hơi hơi cúi đầu, hướng về phía khuôn mặt sắp bộc phát của Ninh Trí Văn cung kính nhận lỗi: "Là con không tốt."

Bàn này khách khứa đều là những người chức vụ cao trong giới chính trị, phần lớn tuổi tác cũng xấp xỉ Ninh Trí Văn. Thấy như vậy, tất cả mọi người trong lòng đều hiểu không nói ra mà nở nụ cười, Bí thư Tần thấy tình cảnh như vậy cũng không nói thêm gì nữa, cười mỉa mai nói: "Thị trưởng Ninh thật sự có phúc nha! Nhìn xem con rể của ông che chở cho bảo bối rất kỹ lưỡng......"

Sắc mặt của Ninh Trí Văn có chút dịu đi, vỗ vỗ vai Cố Thừa Hiên cười, ý vị sâu xa nói: "Không nên quá nuông chiều nó, dù sao cũng lớn rồi......"

"Không quan trọng, đã có con." Cố Thừa Hiên chỉ nói sáu chữ đơn giản, lại khiến cho đôi mắt Ninh Trí Văn có chút ẩm ướt.

Ông đối xử với con gái luôn nghiêm khắc, hai mươi năm nay ngày nào cũng như ngày nào phương pháp giáo dục này đã trực tiếp khiến Ninh Mông rất sợ ông. Ngày thường, con gái dựa vào lòng ông bà nội mà làm nũng, chỉ cần thấy ông, ngay lập tức thu lại những cảm xúc, nghiêm túc đứng thẳng. Con gái rất đúng với kỳ vọng của ông đều rất khôn khéo biết lễ nghĩa, cũng không giống như những cô con gái bình thường thân thiết khác thường với cha. Suy nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Ninh Trí Văn tối lại, chỉ là ông hy vọng cô tốt hơn mà thôi, bây giờ đã có Cố Thừa Hiên đối xử với cô như vậy, ông cũng nên yên tâm rồi.....

Ninh Mông nhìn khuôn mặt cha mình có chút bùi ngùi, trong lòng ít nhiều cũng có chút khổ sở, trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng ngượng ngùng rơi lệ, bàn tay đang nắm bị Cố Thừa Hiên giật giật, nhận được sự đáp lại của anh, lúc này mới dời đi sự chú ý.

Buổi trưa uống cũng không quá nhiều, buổi tối xác định là trốn không thoát. Nhà họ Ninh và nhà họ Cố đều tham gia vào chính trị, cũng là người ở có thời gian ở trên chính đàn mò mẫm lăn lộn, không có Hỏa Nhãn Kim Tinh là không thể nào. Nhìn sắc mặt Cố Thừa Hiên và Ninh Mông cũng biết, buổi trưa hai người uống rượu chỉ là tin vịt, lúc này, chỉ sợ lúc này phù dâu phù rể làm loạn đoạt lại chai rượu trong tay, mở một chiếc thùng lấy ra mấy bình rượu, rót đầy ly của Ninh Mông và Cố Thừa Hiên.

Ninh Mông nhìn chất lỏng trong suốt trong chén, liền cảm thấy đau đầu, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, gần như là cô không uống rượu, uống hết một ly rượu trắng lớn như vậy, có lẽ cô sẽ tử trận! Trái lại Cố Thừa Hiên, vẻ mặt thản nhiên, Ninh Mông có chút sùng bái hỏi anh: "Tửu lượng của anh tốt chứ?"

"Tạm được......." Cố Thừa Hiên cầm vật trong tay uống một hơi cạn sạch, nhìn về phía Ninh Mông đang đứng sững người ở bên nhíu mày, "Thế nào?"

"Em sẽ không uống rượu......" Vẻ mặt Ninh Mông như đưa đám không còn cách nào khác nói.

Cố Thừa Hiên nhàn nhạt gật đầu, rồi sau đó cầm lấy ly rượu trên tay cô, có chút áy náy nói với người mời rượu: "Tiểu Cửu không biết uống rượu, mọi người đừng làm khó cô ấy, tôi uống thay cô ấy."

Lời này vừa nói ra, mọi người xem như nhìn ra chút manh mối...... muốn mời chú rể uống thoải mái, thì phải bắt đầu từ phía cô dâu. Vì vậy, mọi người nhao nhao đem rượu đến mời trước mặt Ninh Mông, cô cau mày lại, tiếp theo sẽ có một bàn tay đưa tới nhận lấy ly rượu, uống vào rất sảng khoái.

Ninh Mông nhìn thấy ai đến mời rượu Cố Thừa Hiên đều không cự tuyệt, một ly nối tiếp một ly, có chút lo lắng, nhìn thấy đôi má anh có chút ửng hồng, chỉ biết rằng, nhất định là đêm nay sẽ say khướt. Cô tùy ý tìm một cái cớ, sau đó chạy đến bên cạnh mẹ mình cầu cứu, người này híp mắt cười nói cho cô biết, sau khi về nhà pha một ly nước mật ong, giải rượu rất hiệu quả.

Ninh Mông lưu vào trí nhớ lời mẹ dặn, khi trở lại bên cạnh Cố Thừa Hiên, mới phát hiện anh ngồi một chỗ trong tay cầm ly rượu đỏ mà cứ xem đó là ly nước lọc uống không ngừng. Cô đi đến ngồi bên cạnh anh, anh nghiêng đầu nhìn thấy cô, vui vẻ nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Vợ, em đã về rồi?"

Ninh Mông chưa kịp thích ứng với thay đổi xưng hô của anh, bị một tiếng "Vợ" làm cho cả khuôn mặt đỏ bừng, hờn dỗi nói: "Làm gì vậy? Uống say rồi à?"

Cố Thừa Hiên không trả lời, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vùi đầu vào hõm vai cô, nói đứt quãng: "Anh thật sự...... Thật sự..... Coi như là em không cam tâm tình nguyện.... Nhưng anh rất vui.... Bố đây cũng có vợ rồi, cho đám thằng nhóckia hâm mộ chết!"

Ninh Mông không nghe được rõ ràng, chỉ nghĩ là anh say rượu nói năng xằng bậy, đẩy đẩy đầu anh ra, trên tay có dính chút nước, áp tay lên trán anh, thấy lạnh buốt, mới hỏi: "Anh say thật đó hả? Nhưng mà em không đỡ nổi anh đâu......"

Có lẽ là nước lạnh có tác dụng, Cố Thừa Hiên lắc lắc đầu, ánh mắt rõ ràng một chút, ấn bả vai cô mà đứng lên khởi động cơ thể, xốc xếch đi về phía cha mẹ mình. Chỉ nói mấy câu đơn giản, liền kéo Ninh Mông vào trong phòng nghỉ đi trốn: "Vừa rồi uống rất nhiều, anh nghỉ ngơi một chút, em giúp anh nhìn ngó nha, đừng để cho khách khứa đi vào nhìn thấy, bên ngoài đã có cha mẹ trông chừng rồi."

Ninh Mông cảm thấy anh thật sự khó chịu. Vội vàng gật đầu đồng ý, liền tìm đến một chiếc ghế sô-pha có đệm dựa để anh gối đầu lên, để anh nằm trên ghế sô-pha ngủ một lát, trong khi đó cởi áo khoác của anh ra để làm chăn che trên người anh. Cô tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh coi chừng. Có lẽ là do uống nhiều rượu, Cố Thừa Hiên thiếp đi có tiếng ngáy khe khẽ, cô có chút buồn cười ghé sát vào người anh, khẽ mắng: "Bình thường nghiêm túc như thế, say rượu liền giống như một anh nông dân...."

Ninh Mông dời ánh mắt, cả người tê liệt ngồi trên ghế, nhớ lại hôm nay ánh mắt ông nội rất vui vẻ phấn khích, chậm rãi thở dài, cuối cùng cũng hoàn thành ý nguyện. Người đàn ông này, về sau sẽ là chồng của cô, hôn nhân của họ không hề có cơ sở tình cảm, sẽ lâu dài sao? Sẽ hạnh phúc sao? Đều nói đứa bé là kết tinh tình yêu của cha mẹ, giữa bọn họ chưa hề có tình yêu, như vậy, bọn họ cũng sẽ có con của mình sao?

Tất cả giống như tương hồ khuấy đảo trong đầu Ninh Mông (ý nói là đặc sệt lại ý) rất loạn, như thế nào cũng không bỏ ra được.

Khi mẹ Ninh đi vào, thấy con gái đang si ngốc nhìn Cố Thừa Hiên. Bà mím môi cười, nhỏ giọng nói: "Tiểu Cửu, qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con."

Ninh Mông phục hồi lại tinh thần, có chút xấu hổ đứng dậy, hỏi: "Anh ấy......"

"Một chút thôi, sẽ không có chuyện gì, chúng ta vào trong phòng họp kia nói chuyện, để cho nó ở đây nghỉ ngơi một lát."

"Dạ vâng."

Ninh Mông theo mẹ vào trong phòng họp, mẹ Ninh thấy cô có chút mệt mỏi đành phải nói ngắn gọn, thẳng thắn hỏi cô: "Hai đứa đã phát sinh quan hệ chưa?"

"Dạ?" Ninh Mông kinh hãi lập tức từ trên ghế đứng bật dậy, khuôn mặt ửng hồng nói: "Không có......"

"Tối nay..... Hai đứa....." Mẹ Ninh nhìn thấy khuôn mặt con gái giống như mông khỉ, liền biết ngay nha đầu kia thực sự không rành chuyện này, xem ra Cố Thừa Hiên đúng là một quân tử, không giống như thanh niên bây giờ rất tùy tiện, "Lần đầu tiên cô gái sẽ rất đau, con cũng không cần sợ.... Chuyện này, càng về sau sẽ không đau, nhịn một chút sẽ qua thôi.... Hiểu không?"

Ninh Mông cảm thấy xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, đành lại liên tiếp gật đầu, ngoài miệng trả lời bừa: "Hiểu rồi.... Ôi trời, mẹ.... Con ra ngoài trước, nhỡ có người đi vào thấy anh ấy trốn ở đó ngủ thì không hay lắm."

"Đứa ngốc này, dù sao cũng làm vợ người ta, lại còn xấu hổ như vậy?" Mẹ Ninh nhìn con gái mình giống như một con thỏ nhỏ kinh sợ chạy ra ngoài, bất đắc dĩ cười cười.

Cố Thừa Hiên nghỉ ngơi được nửa giờ lại bị kéo ra bàn rượu, một đám người có chút giống nhau ngồi uống rượu đến chín giờ, lúc này mới có người ồn ào nhắc tới động phòng. Ninh Mông sớm đã nghe đến náo loạn động phòng là chuyện rất đồi trụy và bạo lực, đương nhiên sẽ không đồng ý, Cố Thừa Hiên tuy nói là uống say, nhưng vẫn tỉnh táo khác với người thường, cũng không đồng ý.

"Như vậy không được.... Anh nói xem hai người kết hôn thì xấu hổ cái gì chứ? Chúng tôi liền phối hợp một lần, tùy tiện náo loạn, để tạo chút sôi nổi chứ."

Ninh Mông trừng mắt cười lạnh với người nọ, nói một tiếng: "Anh hẳn là chưa quên xế chiều hôm nay tại quán trà Cố Thừa Hiên đã "cắt gọt mài dũa" chứ? Như thế nào? Đêm nay, các anh cũng muốn thử một lần hả?"

Ninh Mông uy hiếp như vậy, hiệu quả ngay tức thì. Buổi chiều tận mắt chứng kiến Tần Mặc và Trương Huy bị đánh cho giống đầu heo, những người khác không dám nấn ná thêm, giống như ong vỡ tổ ùa ra khỏi khách sạn, tất cả tìm về với gia đình, tất cả tìm về với mẹ!

Trước khi hai người kết hôn, Bạch Lăng bỏ tiền ra mua một căn phòng nhỏ ở thành phố N để làm quà kết hôn cho hai người, lúc này cũng được xem là phòng tân hôn. Ninh Mông cật lực đỡ Cố Thừa Hiên xuống xe, ba bước thoáng một cái ra khỏi thang máy. Để người nằm trên giường, cô cũng mệt mỏi đến mức không muốn động đậy rồi. Dùng cánh tay đẩy anh một cái, kêu lên: "Trời ơi.... Anh đã ngủ một chút rồi, em muốn đắp chăn, em lạnh!"

Cố Thừa Hiên hừ hừ hai câu, vẫn không chịu nhúc nhích, Ninh Mông không còn cách nào khác, đành phải dùng sức kéo một góc chăn ở phía dưới đang bị anh đè lên. Xem này, ngược lại Cố Thừa Hiên lại di động, xoay người một cái khiến cô té nhào lên giường. Ninh Mông chỉ cảm thấy một hồi choáng váng, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại của anh.

"Anh......" Ninh Mông có chút căng thẳng nắm lấy áo sơ mi của anh.

"Em là vợ của anh....." Cố Thừa Hiên nói xong câu đó liền cúi xuống chiếm lấy môi cô, ăn vào miệng.

Cô nhất thời không kịp phản ứng, chỉ sững sờ để cho anh hôn, mặc kệ chiếc lưỡi ẩm nóng linh hoạt của anh đang cạy hàm răng của cô, tiến vào trong khoang miệng trắng trẻo, quấn lấy lưỡi cô mà mút, từng bước xâm chiếm lấy không khí trong phổi cô....

Cô sắp không thể thở nổi, liều mạng đấm vai anh. Anh bất mãn hừ hừ hai tiếng, buông cô ra. Cô hít thở dồn dập, ngực phập phồng lên xuống, trên khuôn mặt anh bị kích tình kịch liệt thiêu đốt, nghiêng đầu vùi vào hõm vai cô, đặt xuống nhiều nụ hôn dâu tây đáng yêu.

Ninh Mông biết hai người đã là vợ chồng, chuyện như vậy coi như là nghĩa vụ của vợ chồng, hết sức bình thường, nên cũng không có phản kháng, chỉ là có chút căng thẳng, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run run.

Anh nhanh chóng lột quần áo của cô, lại kéo loạn xạ quần áo của mình, nụ hôn dần dần đi xuống phía dưới, lưu luyến tại nơi cao ngất kia. Môi anh như sùng bái dưới cơ thể xinh đẹp đó, kích thích bên dưới cơ thể run rẩy không thôi. Tay anh dần dần không an phận, nắm lấy nơi mềm mại của cô ra sức nhào nặn.

Cô vươn tay ôm lấy đầu của anh, khiến cô không ngừng rên rỉ. Thở dài, anh đưa bàn tay tháo dây lưng của mình, phóng thích dục vọng của chính mình. Cô nhìn thấy, càng thêm khẩn trương, thậm chí còn nhẹ nhàng nhíu máy, vẻ mặt lộ ra chút sợ hãi.

Đợi đã lâu, cũng không thấy anh có hành động gì, cô có chút nghi ngờ hỏi: "Làm sao thế?"

Anh buồn bã ngã trên người cô, chán nản trả lời: "Anh không có kinh nghiệm.... Không tìm thấy....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net