Chương 26: Sống qua ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Mông lắng nghe Cố Thừa Hiên nói đầu tiên là sửng sốt, sau đó đỏ mặt che miệng lại cười. Cố Thừa Hiên nằm trên người cô, ở dưới thân cô cười khúc khích làm giường chuyển động theo, làm anh càng thêm chán nản. Dục vọng phía dưới anh còn chưa có lui đi, hiên ngang dựng đứng, bị ngăn cách một lớp vải, trướng lên vô cùng khó chịu.

Cố Thừa Hiên bình ổn lại hơi thở của mình, xộc xệch đứng dậy, muốn đi vào phòng tắm tự mình giải quyết. Anh vừa có động tác..... tiếp theo Ninh Mông liền "lăn lông lốc" đứng lên, nhanh chóng chui vào trong ổ chăn, ôm chăn si ngốc nhìn anh cười, mười giây sau liền đau hông, ho khù khụ. Cố Thừa Hiên bắt đắc dĩ thở dài, đi tới vỗ lưng giúp cô thuận khí, nói: "Em ngủ trước đi, anh đi tắm một cái."

Ninh Mông có viết một vài tiểu thuyết ngôn tình, bên trong ít nhiều cũng có đề cập đến chuyện giường chiếu nam nữ, cô nhìn thấy bộ dáng bực tức của Cố Thừa Hiên, nói gì thì nói cũng hoàn toàn không có nghĩ đến trong đầu, chỉ là thuận miệng nói ra thôi: "Anh muốn tự mình đi giải quyết à? Cầm theo khăn giấy đi, hôm qua em quên bỏ khăn giấy vào phòng tắm rồi......"

Cố Thừa Hiên trước sau như một, giống như uống rượu, cộng thêm ánh đèn trong phòng ngủ, mặt đỏ lên không bình thường, giờ phút này, một đôi mắt híp lại nhìn Ninh Mông, lát sau cô bị dọa cho chột dạ, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: "Anh......Anh làm gì đấy.....Sao lại nhìn em như vậy?"

"Có vẻ em rất am hiểu những thứ này?" Cố Thừa Hiên chậm rãi hỏi.

"Em......Em viết tiểu thuyết thì cần đến thôi.....Tự mình tìm....Tìm lấy tư liệu để viết thôi....." Quần áo trên người cô đã bị Cố Thừa Hiên lột sạch, lúc này khỏa thân trốn trong chăn, trái lại trong mắt Cố Thừa Hiên lại có một lực hấp dẫn.

Anh chậm rãi áp sát đến: "Tư liệu gì thế?"

"Thì những cái này ở Nhật Bản....Thì cái gì V, anh biết đó....." Ninh Mông thấy anh không ngừng áp sát đến, vội vàng lui về phía đầu giường trốn đi, sợ tới mức liên tục kêu to, "Em sai rồi, Cố Thừa Hiên.... Em không dám, em cũng không nhìn thấy......"

Cố Thừa Hiên vươn cánh tay ôm cô vào trong ngực, cố định ở đầu giường. Nhìn vào ánh mắt hoảng sợ của cô, cúi đầu, không chút do dự cắn nhẹ một cái trên môi cô: "Ngày mai nộp lại cho anh, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ!"

Ninh Mông bị anh dọa cho trong sống ngoài khê, nhìn bóng lưng anh thản nhiên bước vào phòng tắm, đấm lên giường cười to.

Cả đêm tân hôn không trót lọt này, ngược lại Ninh Mông lại thở dài nhẹ nhõm, sáng sớm tỉnh dậy, anh đã rửa mặt xong xuôi đứng trước gương thắt cà-vạt. Thấy cô ngồi dậy dụi mắt, bộ dạng mơ mơ màng màng, trong lòng cảm thấy rất tốt, giọng nói cũng có phần dịu dàng: "Hôm nay sẽ trở lại doanh trại, giấy xin theo quân đưa lên đã được đồng ý, em muốn cùng anh trở về doanh trại hay là vẫn ở lại đây?"

"Em nghĩ muốn về nhà chăm sóc ông nội vài ngày." Ninh Mông mặc quần áo đàng hoàng xoay người xuống giường, ngáp vài cái rồi bước tới phòng tắm.

"Cũng được." Cố Thừa Hiên chỉnh lại cà-vạt một lần nữa, bắt đầu mặc áo khoác quân trang vào, "Chủ nhật đến doanh trại đi, còn phải làm một bữa tiệc rượu nữa."

"Vâng." Ninh Mông đang đánh răng, qua loa trả lời, lập tức như nhớ đến việc gì, hỏi, "Anh sẽ đến đón em sao? Đoạn đường đi đến gặp các anh giống như là đòi mạng em mà."

"Ừ, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc....." Cố Thừa Hiên sửa soạn xong tất cả, đi vào phòng tắm, thấy cô bắt đầu rửa mặt, thuận tiện cong người theo sống lưng của cô nói, "Tối hôm qua nói đến tư liệu, em ngoan ngoãn giao ra đây, đừng ép anh đến nhà em lục tung lên để tìm đó."

Ninh Mông kinh sợ buông khăn mặt trong tay ra, không dám quay đầu lại, khuôn mặt ửng hồng và khuôn mặt Cố Thừa Hiên nhìn nhau trong gương, cuối cùng vẫn là thua dưới ánh mắt bén nhọn của anh: "Cái kia..... Để lần sau đến doanh trại em sẽ mang đến. Em còn phải đi về nhà lấy...."

Cố Thừa Hiên nhíu mày: "Em chắc chắn lần sau sẽ mang cho anh? Được rồi, lần sau gặp lại, anh sẽ kiểm tra..... Nói mà không mang..... Em tự mình lãnh hậu quả...."

Ninh Mông bất đắc dĩ cúi gằm mặt, cô chính là gả cho người này hả?!

Cố Thừa Hiên ngồi ngay ngắn ở phòng khách xem tivi, sau khi thấy Ninh Mông thu dọn xong xuôi, mới đứng lên đi vào phòng bếp nói: "Trong nhà cái gì cần mua thì cứ mua, nên tự mình đi mua, không nên quá tiết kiệm tiền bạc."

"Đó là anh....." Ninh Mông tức giận trừng mắt, "Em không có công việc, cũng không tiêu tiền như những kẻ tư bản."

Anh khẽ cười, từ trong ví lấy ra một tấm thẻ đặt lên kệ bếp: "Đây là thẻ tiền lương của anh, anh ở trong doanh trại cũng không hay dùng đến, em tự mình sắp xếp là được."

"Oa!" Ninh Mông nhìn Cố Thừa Hiên bằng ánh mắt sáng rực, thiếu chút nữa là xông tới ôm lấy anh, "Cố Thừa Hiên, anh là kim chủ rồi!" (ý nói người có tiền đó)

Cố Thừa Hiên nhíu mày vỗ vỗ đầu cô nói: "Nói bậy bạ gì đó? Còn có.... Ngày hôm qua thu được tiền mừng, mẹ anh nói hôm nay sẽ gửi toàn bộ vào thẻ này, đến lúc đó em kiểm tra xem có bao nhiêu tiền, giấy tờ ghi lại tiền mừng mẹ sẽ đưa lại cho em, để về sau tổng kết lại để hoàn lễ."

"A....." Ninh Mông bỏ chiếc thẻ cẩn thận vào trong ví tiền, cắn móng tay hỏi: "Anh nói xem như vậy chúng ta là sống chung rồi sao?"

Cố Thừa Hiên uống một cốc nước xong, sắp xếp lại tạp chí trên bàn, nghiêm túc nói: "Em nghĩ rằng chúng ta còn chuyển đi đâu sao? Làm điểm tâm đi.... Anh ăn xong còn phải về doanh trại nữa....."

"Trời ơi...." Ninh Mông gian xảo mà chớp chớp mắt, một tay ôm lấy cổ Cố Thừa Hiên nói: "Phải làm điểm tâm sao? Bây giờ chúng ta có tiền, đi ra ngoài ăn đi!"

Cố Thừa Hiên vẫn duy trì tư thế đó không hề động đậy, trầm tư một chút rồi nói: "Ninh Tiểu Cửu....Lần trước ở doanh trại em nói anh là kẻ ngốc ở trong phòng bếp, xem ra, có lẽ em cũng như vậy.... Đồng chí Tiểu bạch si, anh trịnh trọng thông báo cho em biết...... Một tuần này, ngoan ngoãn học một ít nấu nướng, lần sau tới bộ đội anh sẽ nghiệm thu thành quả đấy!"

Ninh Mông bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, không khỏi làm nũng nói: "Học cái đó làm gì? Trong doanh trại các anh không phải có phòng ăn sao!"

"Em về sau theo quân rồi, hai chúng ta luôn ăn cơm ở phòng ăn, người ta biết sẽ cười rụng răng." Cố Thừa Hiên làm bộ như lơ đãng kéo xuống cánh tay của cô, ngồi vào trên ghế sa lon, thuận thế ôm cô vào lòng, "Người ta sẽ nói em làm vợ không tròn nhiệm vụ."

Ninh Mông tất nhiên chú ý tới động tác của anh, tuy nói không quen, nhưng là đều trở thành vợ chồng, nếu nhăn nhó, cũng coi là quá đáng làm kiêu, cho nên, cũng không có phản kháng cái gì, tựa vào trong ngực anh, yên lặng gật đầu.

Cố Thừa Hiên đối với cô thuận theo phản ứng có chút hưng phấn, chỉ là anh từ trước đến giờ buồn vui không lộ, vào lúc này trên mặt trấn tĩnh vô cùng, trong lòng lại như có thiên quân vạn mã chạy qua. Anh cầm lấy bàn chân nhỏ xinh của cô, lòng bàn tay truyền đi nhiệt độ, chân nhỏ dần dần ấm lên, mặt của anh liền dính vào bên cổ cô, phun ra khí nóng kích thích da thịt mịn màng của cô: "Tiểu Cửu...... Anh không quá sẽ yêu, con người của anh cũng tương đối thành thật, nếu hai ta kết hôn, anh sẽ đối tốt với em."

Anh nói ra những lời này Logic có chút hỗn loạn, mà cô lại cảm động đến rối tinh rối mù. Cô vẫn cho là, mình chỉ cần tìm một người như vậy qua cả đời là tốt. Cô cho là Cố Thừa Hiên chính là người thích hợp, hai người cùng nhau không mặn không lạt, không cần quá nhiều ngạc nhiên hay vui vẻ, cứ như vậy trải qua cuộc sống gia đình bình yên cũng là tốt vô cùng. Nhưng mà, anh nói năng thật thà so với bất kì lời ngon tiếng ngọt nào đều làm cô cảm thấy vui vẻ hơn, để cho cô lộ vẻ xúc động, để cho cô cảm thấy hạnh phúc......

Hai vợ chồng sống chung với nhau, không phải lúc nào cũng lãng mạn, không phải hoa trong kính trăng trong nước, nó là củi gạo dầu muối, cuộc sống bình thản cùng chân thật. Giờ phút này Cố Thừa Hiên, khiến Ninh Mông cảm thấy, mình là không có gả lầm người.

"Ừ...... Em sẽ về nhà ngoan ngoãn học tập mẹ." Ninh Mông vùi ở trong ngực anh bảo đảm, "Chỉ là, em còn có chuyện muốn hỏi ý kiến của anh một chút."

"Em nói đi." Anh cưng chiều cọ xát mũi cô nói.

"Ông nội em thân thể...... Anh cũng biết, mặc dù em nói muốn theo quân, nhưng mà có thể để cho em mỗi tháng ở nhà hai tuần, theo quân hai tuần?"

"Em không phải cảm thấy mệt mỏi là tốt rồi." Cố Thừa Hiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Vỗ vỗ cánh tay cô, lưu luyến nói, "Anh thật sự phải đi, em ngoan ngoãn ở nhà, có chuyện gì thì gọi cho anh...... Còn nữa, đối với bên ngoài nhất định phải giữ bí mật thân phận của anh, biết không? Nếu không, đối với anh, đối với em mà nói, đây sẽ là chuyện rất nguy hiểm."

"Biết, " Ninh Mông là rất ít kinh nghiệm chia ly, huống chi lại là người chồng mới kết hôn một ngày, có chút đau lòng, nhưng vẫn hiểu chuyện, lui ra khỏi ngực anh, đỏ mắt thay anh sửa lại một chút cổ áo sơ mi, "Anh còn chưa có ăn điểm tâm, em xuống mua cho anh."

Cố Thừa Hiên đỡ lấy hông cô, kéo cô vào trong ngực, thở dài cúi người dán lên cánh môi mềm mại: "Đừng để anh lo lắng......"

Nụ hôn của anh bá đạo mà nóng rực, cô ngửa đầu đón lấy, trong lòng ê ẩm chua chát, cảm giác giống như lúc nhỏ uống nước trà. Đợi đến cô thở hổn hển anh mới buông ra, Ninh Mông phát hiện ánh mắt anh cực kỳ lóe sáng, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn thì cô đỏ mặt nện cho anh một cái: "Tối qua tại sao kỷ thuật không tốt như vậy? Lưu manh, lần đó ở bệnh viện còn nhìn em!"

Cố Thừa Hiên nghe cô nhắc tới tối hôm qua cùng với lần đó ở bệnh viện ngoài ý muốn, trên mặt vừa xanh vừa đỏ, ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Ở bệnh viện lần đó là ngoài ý muốn...... Khụ khụ...... Về phần tối hôm qua, loại chuyện đó, anh là lần đầu tiên, còn không có nắm giữ kỹ thuật mấu chốt, lần sau em đem ' giáo án ' mang đến, anh bảo đảm học giỏi kiến thức, để cho em hài lòng......"

Ninh Mông hôm nay lần thứ hai bị anh hôn đến, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội vàng chạy đến cửa cúi đầu mang giày, trong miệng lắp ba lắp bắp giải thích: "Em mua điểm tâm ở trên đường cho anh, anh ở đây dưới lầu chờ em."

Cố Thừa Hiên nhìn cô cúi đầu, lộ ra cổ cong tuyệt đẹp, khóe miệng tràn ra một nụ cười nhàn nhạt. Rốt cuộc, anh cảm thấy, chính mình cũng thật là hạnh phúc, giống như ánh nắng sớm mai, sau này ngày nào cũng có thể nhìn thấy. Có cô vợ nhỏ đáng yêu như vậy, anh lại cảm thấy coi như mỗi ngày ở trong sân huấn luyện mệt mỏi muốn chết muốn sống, về đến nhà, có thể thấy khuôn mặt tươi cười của cô, hẳn là chuyện vui vẻ nhất trên đời.

Đây chính là cô nói "Sống qua ngày" sao? Đơn thuần, bình thản, tốt đẹp, hạnh phúc...... Được như vậy, anh thật may mắn......

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net