Chương 47: Lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hả?" Ninh Mông nhất thời không kịp phản ứng lại, lúng ta lúng túng hỏi, "Có chuyện gì sao?"

"Chú nghĩ muốn chuyển mộ của chú nhỏ trở về quê hương của chú ấy....." Nham Nạp thở dài một hơi, tiếp tục nói, "Về phần Ngọc Ân, sẽ để cô ấy ở lại Tây Song Bản Nạp......"

*Tây Song Bản Nạp là quê hương của tộc người Thái ở phía tây nam tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

"Không được!" Ninh Mông một lời từ chối, "Lúc ấy chú nhỏ có nói qua, nhất định phải ở lại nơi đó cùng với dì Ngọc Ân!"

"Tiểu Cửu....." Dường như Nham Nạp đang hạ quyết tâm thật, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Phần mộ của Ngọc Ân và chú nhỏ đêm qua mới bị người ta đào bới!"

"Chú nói sao?!" Ninh Mông cả kinh lập tức ngồi dậy từ trong lòng Cố Thừa Hiên, "Sao lại như vậy?"

"Hiện tại cũng không ai biết là người nào làm, chỉ trong một đêm, phần mộ của Ngọc Ân và chú nhỏ đã bị đào lên. Cả đời này của Ngọc Ân thật sự bi thảm, chúng ta cũng không hy vọng cô ấy sau khi chết vẫn còn gặp phải cảnh ngộ như vậy.....Chú nhỏ của cháu cũng không đáng phải chịu đựng đối xử không công bằng như vậy, chú nghĩ tại thành phố N mà nói, nhà các cháu có đủ khả năng để bảo vệ chú ấy."

"Có lẽ không có quan hệ gì với chú nhỏ......" 16 năm, Ninh Mông nhớ mãi cái ngày mà chú nhỏ ngã vào giữa vũng máu đỏ sậm mà kêu 'Tiểu Cửu', hơn nữa còn nói ra nguyện vọng của mình cho cô, "Có lẽ chỉ là người nào nhàm chán nên tùy tiện làm thôi, chú nhỏ ở Vân Nam lại không có kẻ thù, làm sao có người cố ý nhằm vào....."

"Nhưng mà, tro cốt của chú nhỏ cháu bị người khác mang đi, còn tro cốt của Ngọc Ân bị vung vãi trên mặt đất....."

Ninh Mông nhất thời không nói gì, quẹt quẹt nước mắt, thật lâu sau, kìm nén đáp lại một câu, "Được, cháu sẽ nhanh chóng đi đến đó" rồi cúp điện thoại. Trong lòng vừa vội vừa giận, hoàn toàn không có chú ý đến người bên cạnh, lập tức khóc lớn lên. Từ khi cô bắt đầu nghe điện thoại Cố Thừa Hiên đã chú ý đến, lúc này thấy cô khóc, lập tức cũng nóng nảy, cũng không kịp mặc thêm quần áo, đứng thẳng lên kéo người vào trong lòng mà dỗ dành: "Làm sao vậy? Vừa rồi còn tốt mà, điện thoại của ai thế?"

Ninh Mông tìm được một chỗ dựa, lại càng cảm thấy vô lực, cầm lấy cánh tay Cố Thừa Hiên, đem hết nước mắt chùi lên da anh: "Em phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cố Thừa Hiên, anh nói em phải làm sao bây giờ?"

Hai người vừa mới ân ái xong, trong phòng vẫn còn mang theo hơi thở ấm áp đầy ái muội, nhưng mà toàn thân cô lại lạnh lẽo, khóc lóc đến thương tâm, anh nhìn mà đau lòng sắp điên lên mất.

"Cuối cùng là em đang nói đến chuyện gì....." Cố Thừa Hiên vỗ vỗ lưng cô, từng chút từng chút một an ủi, "Anh sẽ nghĩ biện pháp."

Ninh Mông đem mọi chuyện kể sơ sơ, Cố Thừa Hiên sắp xếp lại ngôn ngữ lộn xộn của cô, phân tích đại khái một chút, đề ra một chủ ý: "Ngày mai em trở về thành phố đi, trước tiên thương lượng với mọi người trong nhà một chút.

"Không được!" Lúc này Ninh Mông lắc đầu phản đối, "Lúc trước ông nội không đồng ý để cho chú nhỏ chôn cùng với dì Ngọc Ân, em cũng phải cầu xin rất lâu mới được cho phép. Bây giờ đã xảy ra chuyện, nhất định ông nội sẽ chuyển phần mộ về."

"Tạm thời cứ như vậy đi." Cố Thừa Hiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói, "Sau khi em về nhà kể lại mọi chuyện, nhiệm vụ quan trọng nhất của cả nhà là đi tìm tro cốt, chứ không phải nghĩ đến việc mang phần mộ trở về vô ích."

Ninh Mông vừa mới thả lỏng được một lúc, lại nghĩ đến tro cốt của chú nhỏ cũng đã không thấy, lại bắt đầu khổ sở, ôm lấy Cố Thừa Hiên mà khóc. Người ở phía sau nương theo mái tóc dài của cô, trấn an cảm xúc, để ý thấy trên người rất nhiều mồ hôi do vừa rồi vận động kịch liệt, tiện thể ôm cô vội vàng đi tắm rửa, trở lại giường nằm ngủ vừa mới ngủ được hai tiếng đồng hồ bắt đầu dậy mặc quần áo vào.

Ninh Mông nửa đêm khốn khổ, híp mắt ngủ được một lúc, nhưng ngủ không quá sâu, lúc này lại nghe thấy âm thanh 'sột soạt sột soạt', khẩn trương bò dậy: "Anh phải đi sao?"

Cố Thừa Hiên đang cài cúc áo liền ngừng lại, nở nụ cười: "Trước tiên đưa em về thành phố.......Sau đó....."

Ninh Mông dụi dụi mắt, động tác nhanh nhẹn mặc quần áo, sau khi rửa mặt xong, chủ động làm điểm tâm. Cố Thừa Hiên nhìn trong dĩa bốn phía đều là trứng ốp lết đen thui bất đắc dĩ giật giật khóe miệng,

kéo ghế ra, ngồi xuống bắt đầu ăn say sưa. Ninh Mông sau khi rửa sạch sẽ dầu mở trên tay, ngồi ở mép bàn, cũng không ăn cơm, cứ như thế mà thỏa mãn nhìn tướng ăn không được đẹp mắt của Cố Thừa Hiên.

"Tại sao em không ăn?" Cố Thừa Hiên đưa tay rót cho cô ly sữa, "Bây giờ là bốn giờ năm mươi, năm giờ chúng ta bắt đầu xuất phát."

"A." Ninh Mông thỏa mãn cười cười, nhận lấy ly sữa, không nói lời nào uống hết.

Cố Thừa Hiên liếc mắt nhìn Ninh Mông một cái, ngồi ở một bên suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Về chuyện của chú nhỏ trừ người trong nhà và người ở Vân Nam còn có ai biết không?"

"Lúc ấy chuyện này cũng rất huyên náo. Người biết đến cũng rất nhiều."

"Tần gia cũng biết?"

"Em không rõ lắm," Ninh Mông thành thật trả lời, "Sau khi trở về từ Vân Nam cùng ông nội, ông nội liền không cho phép mọi người bàn luận đến chuyện này nữa. Lúc đó chúng em còn nhỏ, Tần Vũ Linh và Tần Mặc chỉ nghĩ là em sinh bệnh, cứ hai ngày lại chạy qua nhà xem em mà thôi, đối với chuyện của chú nhỏ cũng chưa từng nhắc tới."

"Ừ." Tất cả cảm xúc của Cố Thừa Hiên liền biến mất, nhàn nhạt gật đầu, "Chỉ mong là do anh suy nghĩ quá nhiều."

Khi hai người trở lại thành phố N, cũng gần đến tám giờ sáng. Khi dì giúp việc trong nhà mở cửa, nhìn thấy Ninh Mông thì giật nảy mình. Sững sờ vài giây mới hướng vào trong phòng kêu to: "Tiểu Cửu đã về."

Ninh Trí Văn đi làm, bà nội Ninh lao tới đầu tiên, lôi kéo Ninh Mông nước mắt lưng tròng mà kêu 'Cục cưng, bảo bối." Ninh Mông an ủi vài câu, liền nghe thấy tiếng kêu của ông cụ Ninh. Khi đang chuẩn bị đi vào nhà, lại bị Cố Thừa Hiên ở đằng sau kéo lại, cô quay đầu khó hiểu nhìn anh.

Cố Thừa Hiên đưa túi trong tay cho cô, nhỏ giọng nói: "Không còn sớm, anh phải quay về doanh trại, lát nữa phải đi làm nhiệm vụ rồi. Trước khi anh quay về không cần quay lại doanh trại, mọi việc đều khó hơn tưởng tượng, cần thương lượng với ba mẹ nhiều hơn....."

Lời của anh còn chưa dứt, nước mắt Ninh Mông đã chảy xuống, rơi xuống nền xi măng, tạo thành một bông hoa nhỏ. Cố Thừa Hiên có chút xấu hổ nhìn bà nội Ninh một cái, lại vừa nhỏ giọng dỗ dành đứa nhỏ hai mắt đỏ bừng đang khóc ở trước mặt: "Khóc cái gì? Vài ngày sau anh sẽ trở lại."

"Nhưng em còn muốn đi Vân Nam nữa.....Anh không thể đi theo em rồi....."Ninh Mông lau nước mắt, cắn cắn môi nhìn anh.

Cố Thừa Hiên nở nụ cười tươi nói: "Khi nhiệm vụ kết thúc anh sẽ đi Vân Nam tìm em."

"Anh nói thật chứ?"

"Anh mà nói xạo thì sẽ là Bá Vương!" Cố Thừa Hiên cố ý đùa cô, thật ra, anh rất muốn nói cho cô biết, nhiệm vụ lần này của anh là ở Tây Song Bản Nạp, Vân Nam.....

*Bá Vương: kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán)

Ninh Mông cảm thấy truyện cười này một chút cũng không buồn cười, chu môi, vẫn là bộ dạng ủy khuất. Lúc này ông cụ Ninh đã được người hộ lý đỡ đi đến cửa, thấy một màn này, giả vờ trách cứ Ninh Mông vài câu, để cho Cố Thừa Hiên yên tâm mà chấp hành nhậm vụ không cần lo lắng trong nhà.

Cố Thừa Hiên chào hỏi hai người lớn vài câu, chuẩn bị đi, Ninh Mông buông hành lý trong tay, vừa nghe thấy anh muốn đi, vội vàng chạy đến, chuẩn bị đi giày xông ra cửa, nói là muốn đưa tiễn anh. Cố Thừa Hiên nhìn cô gái đang ngồi xổm mang giày, trong lòng không ngừng cảm động.

Gia nhập đại đội đặc chủng nhiều năm như vậy, không biết bao nhiêu lần anh và Tử thần lướt qua nhau, anh chưa bao giờ cau mày một cái, đó là vì trong lòng không lo lắng. Nhưng trước đó khác với bây giờ, một dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, lại giống như một đứa bé không lớn, là người thích khóc nhè, bên trong mắt đều chan chứa bóng hình của mình......Cô sẽ vì mình mà chuẩn bị tốt bữa sáng, cô sẽ lo lắng cho an nguy của mình, cô sẽ vì mình mà cố gắng bắt đầu gách vác tránh nhiệm của một người vợ, cô cố gắng chống đỡ cái nhà này.......Đây là vợ của anh, là người phụ nữ của anh......Làm sao mà anh không nhớ kỹ cho được?

"Ngẩn người cái gì?" Ninh Mông nhìn thấy Cố Thừa Hiên dựa vào tường ngây ngô cười, nghi ngờ hỏi.

"Không có việc gì, đi thôi." Cố Thừa Hiên kéo người đi xuống dưới lầu, khi đi tới cửa, nhìn bộ dạng cô muốn khóc, cái miệng nhỏ nhắn khép khép mở mở, thật sự là rất muốn hôn, nhìn một chút mấy người đang đi lại, ngón tay chặt hơn vài phần, nhưng chỉ kiềm chế sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn của cô, dặn dò vài câu liền rời đi.

Ninh Mông cúi đầu quay đầu trở vào trong nhà, nhìn thấy ông bà nội, toàn bộ hộ lý trong nhà đều đang che miệng cười ái muội, trong lòng có chút chua xót. Giả bộ như bình tình mà ngồi trên ghế sofa, lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng. Đem chuyện Nham Nạp đã nói nói cho ông nội, sau một hồi trầm ngâm, mới thở một tiếng thật dài nói: "Tiểu Cửu, đi thôi, mang người trở về cũng là tốt......cô gái ở Vân Nam kia từ đầu đến cuối chính là hữu duyên vô phận với nó, nói cho cùng, lá rụng về cội mới là kết quả cuối cùng. Lúc trước nếu như không phải cháu xin ta, có lẽ cũng nên để nó sớm trở về....."

Bà nội đã sớm đỏ tròng mắt, lau nước mắt mắng ông cụ Ninh: "Ông nói như vậy là sao? Tâm nguyện của con trai cũng không để ý đến sao? Ông thật là ý chí sắt đá! Trí Dũng cũng không phải là một mình tôi sinh ra, cũng có một nửa là của ông!"

Ông cụ Ninh thấy như vậy cũng không thỏa đáng, tại hướng về phía Ninh Mông nói: "Đem cô gái ở Vân Nam mang về đây luôn đi, đưa hai người vào phần mộ tổ tiên, sống trên đời không được làm vợ chồng, thì làm quỷ vợ chồng cũng tốt......Ít nhất cũng không phụ lòng chú nhỏ của cháu....."

Ninh Mông không nói gì, liếc mắt nhìn ông nội một cái, mới hỏi: "Tro cốt thì làm sao bây giờ?"

"Ông để chú bảy cùng đi với cháu, nó quanh năm làm kinh doanh, ở bên đó cũng có chút giao thiệp, trước hết cần biết xem là ai làm chuyện này, để ông nghĩ biện pháp."

Ninh Mông đồng ý, chăm sóc hai người một lúc, liền vào trong phòng nghỉ ngơi. Lúc này, cô không biết rằng, lần này ở Vân Nam, sẽ hoàn toàn phá hủy một người, đồng thời, cũng hoàn toàn cứu được một người......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net