Chương45: Lễ cầu siêu đẫm máu (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà nghĩ lại thì...trong cuốn tiểu thuyết này của Ý Viên không hề xuất hiện lễ tang của ngài Kabuno, chẳng lẽ sự hiện diện của cô đã khiến cốt truyện bị thay đổi?

Nhưng điều đó cũng không quan trọng, quan trọng bây giờ vẫn là "ôm cây đợi thỏ".

Ý Viên liếc mắt nhìn vào khoảng không mờ mịt, trầm giọng: "Khả năng cao cô ta sẽ bị bỏ lại"

"Cô nói sao?!" Tần Liệt đang nôn nóng muốn chết, nghe mấy lời này lại càng ức chế hơn. Hắn quay phắt đầu nhìn cô, gằn giọng.

"Hừ, tôi không biết cô ta bị ý niệm gì làm cản trở lý trí, nhưng xem tình hình hiện giờ có lẽ chúng ta phải đi trước cô ta." Cô khẽ hừ một tiếng, lòng than lên câu phiền phức.

"Giang Ngải Mễ! Uổng công tôi còn tưởng cô đã biết hối cải quay đầu, không ngờ cô đối với cô ấy vẫn có tà niệm" Tần Liệt nghiến răng gắt, giờ đây trong đầu hắn chỉ biết đến mỗi an nguy của Khiếu Giai ngoài ra chẳng còn quan tâm thứ gì nữa.

"Haha Tần Liệt, não anh bị úng nước à? Tôi chỉ nói suy đoán của mình mà cũng bị cho là có tà niệm sao? Với lại anh nói cứ như thể tôi có quyền quyết định mọi việc ở đây vậy, nực cười." Ý Viên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tần Liệt, quả thực sa mạc lời.

Bệnh tưởng của con trai cô vẫn cứ nặng như thế, chẳng thuyên giảm chút nào.

Người làm mẹ như cô cũng rất bất lực a.

Phong Liêm chới với trong không trung, với tình trạng chân không chạm đất này của hắn quả thực rất nực cười. Mãi hắn mới đến được chỗ Tần Liệt, ghé tai tốt bụng nói nhỏ: "Vào thời khắc này tốt hơn hết không nên mất bình tĩnh"

"Hừ!"

_________________________

Giang gia

"RẦM"

Cú đấm mạnh mẽ khiến mặt bàn gỗ có một vết nứt nhỏ, ông Giang đứng phắt dậy, quát: "Cái gì!? Cậu nói con bé hiện giờ đang bị kẹt ở lễ tang của tướng Kabuno?! Con bé làm gì ở đó?!"

Lễ tang đó quả thật là một sự kiện thu hút rất nhiều nhân vật tầm cỡ, nhưng cũng không phải chỗ chơi của con bé,  rốt cuộc tại sao con bé lại ở đó?

Tên thuộc hạ đối diện bị ngữ khí hổ gầm của ông làm cho tâm can rối bời, hắn khó khăn nuốt nước miếng, thưa: "Dạ, thuộc hạ cũng không biết vì sao tiểu thư lại có mặt ở đó. Nhưng lúc điều tra phát hiện tiểu thư còn đi cùng một người. "

"Là ai?" Ông Giang nhíu mày hỏi.

"Dạ, là Đông lão đại"

"Đông lão đại? Đông Hiển của bang Thế Cơ sao?"

"Dạ không, là ma vương họ Đông đó..." Giọng tên thuộc hạ nói càng ngày càng nhỏ.

"Cái gì cơ!!!?" Ma vương họ Đông không phải nói Đông Ân sao?! Co...con gái ông tại sao lại cùng với vị đó...

Ông bình tĩnh hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: "Tình hình bây giờ sao rồi?"

"Nhà thờ đó đột nhiên sụp đổ, một xác người cũng không thấy"

"Sao? Không thấy? Vậy nghĩa là chưa có người nào sống sót trở ra?"

"Dạ phải."

Ông Giang cuộn chặt nắm đấm, mày nhăn như không thể nhăn thêm được nữa...

Sao có thể như thế được? Một cái xác cũng không có, vậy người đâu?

"Tiếp tục điều tra cho ta, bằng mọi giá phải tìm cho ra con gái ta. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Sụp thì sụp nhưng dù sao vẫn còn có hi vọng.

"Tuân lệnh!"

____________________________

Ý Viên xoa cằm nhìn bức tranh cỡ đại trước mặt. Bức tranh ấy phác họa một bé gái phương Tây xinh xắn mặc váy công chúa, tay còn cầm một con rối nam mặc vest. Sẽ không còn gì để nói nếu như không có...con rối đó.

Nhìn phát kinh lên được!

Nơi cô đứng hiện giờ là một tòa lâu đài, khác với lâu đài ở ảo cảnh trước thì lâu đài này có phần "nguyên vẹn" hơn nhiều.

Nhưng vẫn bị bỏ hoang.

Ý Viên rời mắt khỏi bức tranh, ngó nghiêng xung quanh...

Xem ra lại mỗi người một hướng rồi.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Cô hướng mắt lên nhìn gương mặt dọa người của con rối...

Quan trọng là tiếp theo gặp phải thứ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net