chương 20
nếu cuộc đời anh không có em trong đó
nếu cảm xúc là thứ anh không cho
thì anh làm gì như thế này
thì làm gì những nỗi đau ở đây
em nói muốn mang hạnh phúc cho tâm hồn này
nhưng nếu dễ như vậy thì anh chẳng như ngày nay
anh chỉ ôm những nỗi buồn
mà bản thân mình chẳng thể buông
anh mong một giây nào đó trong đời
gục xuống một lần để tiếc những gì mình cho
em đã khác hẳn ngày em tới rồi
ừ thôi
cuộc đời anh vốn dĩ tầm thường
chỉ có thể chúc phúc cho người mình thương
quên em là điều không thể
những kỉ niệm xưa ùa ạt về
đêm anh bế tắc tới tận chân tường
rồi cứ phải trả nợ tình vương
bây giờ anh chỉ biết đợi em
để rời nước mắt lại ố hoen
yêu thương đã về mây ngàn
nỗi đau là muôn vàn
ai cũng bỏ anh mà đi
vậy sao mong em có thể ở lại
ai cũng bỏ anh mà đi
để anh ở lại với tiếng thở dài
anh xin lỗi vì là người mở đầu
và chẳng thể cùng em kết thúc
anh xin lỗi để em khóc
tuyệt cảnh chưa thành mà kết bút
bây giờ còn anh với căn phòng trống
van xin : " em có thể về được không"
để những giọt lệ ngừng rơi
vậy nên anh thà chờ đợi
như nhành hoa tàn đợi mưa giông
em biết không
dù đã rẻ lối rồi
nhưng việc yêu em vẫn chưa xong
về đêm anh luôn bế tắc
cuộc đời anh đã có bước ngoặc
nhiều khi anh không biết mình đợi được gì
người ta không yêu mình đợi làm chi
nhưng em à
chả lẽ anh phải hét lên là em đừng đi
dù biết cuộc đời thật bất công
nhưng anh vẫn cười trong tuyệt vọng
em đã vội đi theo ánh trăng tàn
chuyện này đã bắt đầu tan
duyên mình đang dở dang
thì anh phải làm sao đây
hay phải chìm vào cơn men say
em đã bước theo người ta
đã mặc anh gục ngã
em đã đi thật xa rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net