chương 39
Anh tặng em đóa hoa hồng đỏ
Còn em lại đưa cho anh xương rồng
Anh thì hết lòng bày tỏ
Còn em lắc đầu bảo không
Đôi lúc anh khóc bằng nụ cười giả dối
Khi biết rằng mình chẳng thể thành đôi
Khi em với người khác chung lối
Anh khóc rồi lại gượng cười
Cũng chỉ vì yêu một người
Mà người đó chả yêu mình
Cứ như vậy chả biết khi nào thôi
Ngày em đi là ngày chẳng còn bình minh
Tình ta như những áng mấy trắng
Trong cuộc tình này anh không phải là người thắng
Dù là người chịu rất đau
Nhưng anh phải biết làm sao
Khi anh và em lại chẳng thuộc về nhau
Như cá thiếu nước thì sao sống
Anh vốn chỉ mong hạnh phúc giản đơn
Anh mong em hiểu nhiều hơn
Mọi tiếng yêu anh gửi vào gió mây
Hi vọng sẽ gửi tới em tấm lòng này
Nhưng tất cả chỉ là mong đợi
Vì những điều đó chẳng thể tới
Dù anh đã gặp trăm người trên đời
Thì em là người anh yêu nhất trên thế giới
Ánh mắt long lanh như ngôi sao
Với anh em là hoàn hảo
Nhưng ngôi sao đó thật xa vời
Anh chẳng thể nào mà với tới
Nên anh đành ngậm ngùi
Để tình dần tan trong cát bụi
Anh yêu em lắm nhưng cũng tới đây thôi
Mong em sẽ có người tốt hơn anh
Và người đó sẽ luôn bên cạnh
Vì anh chẳng thể nữa rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net