chương 7
mây cứ trôi theo gió chả biết đi về đâu
tình mình thì bao giờ mới có chương sau
hay chỉ còn mình anh với cơn đau
từ ngày em về phương trời đó
thì nỗi nhớ bắt đầu lên ngôi
tự nhủ đến lúc mình phải bỏ
nhưng rồi
một mình anh trong góc tối
lệ rơi ướt đẫm những tấm ảnh
anh có thể anh đã quên hành động, dáng hình
nhưng không thể quên cảm xúc em cho anh
ranh giới giữa hạnh phúc và tan vỡ thật mong lung
để giờ tình ta chia làm hai
có thể là do cách yêu của anh sai
nhưng sự chân thành từ anh thì luôn đúng
tuy biết chả ai yêu một người mãi
nhưng em lại là người anh chẳng thể quên
em là thanh xuân mà anh chẳng thể quên
làm thế nào để anh được ở bên em đây
làm thế nào hết lệ rơi khóe mi cay
thứ anh cho em là sự chân thành
và em lại dành nỗi đau cho anh
anh phải làm thế nào cho đủ
để những nỗi đau này được ngủ
có lẽ do anh là một thằng tồi
có lẽ anh đã mất em thật rồi
có lẽ là anh phải quên em thôi
để những mảng kí ức ngày xưa
dần dần trở nên phai phôi
như hơi nước sau một cơn mưa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net