Chương 27- Sự hiểu nhầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối với Klua-san kéo dài khoảng một giờ.

Cô ấy thực sự uống rất nhiều, mặc dù cô ấy biết mình yếu với rượu. Well, tôi cũng đã đi cùng cô ấy một chút rồi, nên

「Oooh, Reliusss .... tôi thậm chí không say chút nào , amh biết không ...He..Hehehe」

Tôi không biết điều gì buồn cười, nhưng dù sao thì Klua-san vẫn cười.

Man...cũng rắc rối như khi Oji-san uống quá nhiều. Tôi nhớ Oba-san luôn chăm sóc chú ấy với sự chán ghét. Tôi tự hỏi ai sẽ chăm sóc Klua-san? Đối với vấn đề đó, cô ấy sẽ về nhà bằng cách nào? Oh, điều này thật tệ, tôi thậm chí không biết nhà cô ấy ở đâu

Klua-san uống từng chút rượu trái cây. Không có quá nhiều rượu trong đó và nó rất dễ uống. Nó giống như nước trái cây. Tôi vẫn không thích mùi vị của hầu hết các loại rượu, vì vậy tôi đã không uống nhiều, nhưng những thứ đó vẫn ổn. Đối với hóa đơn, nó rõ ràng đã được chăm sóc trước.

Chúng tôi rời khỏi nhà hàng, tôi cho Klua-san mượn vai.

Tôi nhìn cô ấy trong khi chúng tôi đi bộ. Cô ấy dường như hoàn toàn say rượu.

Tôi tự hỏi cô ấy thậm chí còn không thể đi bộ đúng cách mà không có tôi.

Tôi sẽ đặt một phiếu ăn uống nửa giá mà chúng tôi đã nhận trước đó vào túi của Klua-san. Dù sao thì cô cũng chưa bao giờ nhớ đến nó, cô đã trở nên ngớ ngẩn vào thời điểm ấy.

Tất cả chỉ vì một chút rượu.

「Umm, Klua-san, cô có thể cho tôi biết nơi cô sống, vì vậy tôi mới có thể đưa cô đến đó đúng chứ?」

「Ehehe ...Tôi.. với Relius ~!」

Cô ấy bám lấy tôi, xoa xoa, thậm chí. N-ngực! Tự tát vào má bởi chúng làm tôi sững sờ một lúc.

Thật là một người không phòng bị.

Tôi nhanh chóng lấy lại trí tâm trí của mình.

Điêu đó không tôt. Cô ấy không bắt đầu phàn nàn về những người thợ biến thái ngay khi cô ấy uống sao? Tôi không đủ khả năng để phạm tội cùng một điều.

「Relius, Relius.」

Vậy, tại sao cô ấy lại gần gũi với tôi như vậy? Trái tim tôi thực sự đang đập mạnh trong lồng ngực. Nó đủ gây sốc để phá hủy lý trí của tôi, tôi chưa bao giờ hẹn hò với một người phụ nữ trước đây.

Nhưng có một mối quan hệ đối tác tốt giữa chúng tôi, là thợ thủ công và thương gia! Vâng, đó là như vậy.

Theo cách đó, tâm hồn công nhân của tôi bắt đầu thức dậy khi tôi đi dạo quanh thành phố.

Bây giờ tôi phải làm gì? Tôi nên mang Klua-san đi đâu? Nơi duy nhất tôi biết là nhà kho của cô ấy, nơi lưu trữ nhiều sản phẩm của tôi. Nếu tôi mang cô ấy đến đó, tôi có thể kiểm soát mọi thứ bằng cách nào đó.

Nhưng nếu tôi bế cô ấy đến đó và không có ai xung quanh, tôi có thể làm gì với nó? (just do it)
.
.
.
.

Không, không, tôi không hề mang cô ấy đi khắp nơi, vì ngực cô ấy liên tục đập vào má tôi, nhưng cô ấy cần nghỉ ngơi càng sớm càng tốt để cô ấy không bị bệnh. Tôi muốn cô nằm xuống và ngủ.

「Không có lựa chọn nào khác ư?」

Đưa cô ấy đến nhà trọ của chúng tôi chỉ có ý nghĩa nhất. Oji-san và Oba-san có thể cho tôi một khoảng thời gian khó khăn, nhưng tôi sẽ phản bác họ hết mức có thể.

Tôi thở dài, rồi đi đến nhà trọ với Klua-san.

◆ ◆ ◆

Chúng tôi đến khoảng 20 phút sau.

Ban đầu, Klua-san chọn nhà hàng đặc biệt đó vì nó gần nhà tôi. Nó chắc chắn có ích, nhưng chẳng có vấn đề gì nếu không có phòng trống. Tôi ước chúng tôi có một số phòng trống nhưng chúng tôi đã rất nổi tiếng gần đây.

Ngày xưa, nó sẽ không có rắc rối gì cả, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Tôi đoán cô ấy có thể ở trong phòng của tôi và tôi chỉ có thể ngủ trong phòng nghỉ của nhân viên.

Khi tôi vào nhà trọ với sự quyết tâm đó, tôi thấy Mear-san đang dọn dẹp.

"Huh? Oh, đó là Relius ...? Đợi đã, ai vậy? 」

「Oh yeah, Mear-san. Anh hy vọng em sẵn sàng, anh muốn hỏi: em có thể giúp anh đối phó với cô ấy không? Tôi sẽ làm điều đó cho em sau. 」

「C-cô ấy!?」

「Uh, yeah?」

Có lẽ em ấy đã nhầm cô ấy với một người đàn ông?

「G-giúp anh chăm sóc cô ấy hả? Tại sao anh không tự làm điều đó? Cô ấy là bạn gái của anh phải không? 」

「Không? Đó là lý do tại sao anh yêu cầu em làm điều đó. 」

「Ý anh là gì!? Vậy đó hả? Anh chỉ muốn khoe khoang thôi huh!?」

Khoe khoang? Điều đó có nghĩa là gì?

Tôi liếc nhìn lại Klua-san ..Cô ấy thực sự là một người phụ nữ rất tốt bụng. Ý tôi là, Mear-san có một bộ ngực khá lớn nhưng Klua-san vẫn lớn hơn. Có lẽ, là một phụ nữ, cô ấy đã quá chú ý đến điều đó.

Tôi không biết. Nếu tôi so sánh điều đó với bản thân mình thì tôi là một người thấp bé, vì vậy tôi hơi ghen tị với những người cao hơn tôi.

「Không, không có gì như vậy, tôi chỉ nghĩ đến với em là lựa chọn tốt nhất của tôi.」

「O-oh, ra vậy...」

「 Anh xin lỗi. Anh nên nghĩ nhiều hơn về cảm xúc của chính em 」

Khi tôi cúi đầu thật sâu, Mear-san mở to mắt kinh ngạc, rồi che mặt khi nó đỏ lên.

Bụi vương vãi quanh tôi khi tôi cúi đầu. Nếu Oba-san thấy điều đó, cô ấy sẽ không vui.

「A-anh có nhận thấy tình cảm của em không?」

「Yeah, xin lỗi về điều đó」

Tôi ước tôi đã không nói nhiều như vậy. Tôi là một người đàn ông không khéo léo. Lynn đã mắng tôi vì điều đó trước đây. Mear-san đỏ mặt thậm chí đi lên tai cô khi cô vẫy đuôi và lắc đầu.

「Em chưa bao giờ nghĩ rằng ....em không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ chú ý.」

「Mear-san?」

「N-nya!?」

Em không phải là một con chó?

Tôi kiểm tra tai và đuôi của cô ấy. Vâng, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy là một người thú nhân. Sau đó, Oba-san đi xuống cầu thang để kiểm tra sự hỗn loạn.

「Mear-san, chuyện gì đang xảy ra vậy?」

「Oh, uh, cái đó!」

Mear-san hoảng loạn và chỉ về phía tôi. Oba-san hướng mắt về bụi đất rải rác xung quanh tôi, trước khi nhìn vào người phụ nữ đang dựa vào vai tôi.

「My my, bạn gái của cháu ư? Cháu đã lớn, huh. Tôi sẽ phải chuẩn bị một phòng cho cháu! 」

「Không, Oba-san. Dì không nhận ra cô ấy à? 」

「Trời ơi, tôi không thể tin rằng cháu giới thiệu tôi với cô .....Lil Lilina ,Lugis, con trai của anh đã trở thành một người lớn tốt bụng!」

Tại sao tôi lại giới thiệu cô ấy với bố mẹ mà không được phép?

「Theo Dì nghĩ, Cô ấy là bạn gái của cháu.」

Mear-san ngã tại chỗ. Với thời điểm đó, Oba-san nháy mắt với Mear-san.

「Oh yeah, đúng vậy, cô ấy là đồng nghiệp của anh ấy, cho công việc thợ thủ công của anh ấy. Nếu cháu không nhầm, cô ấy là một thương gia, phải không? 」

Nếu em nhớ điều đó, tại sao em lại nói điều gì đó không cần thiết trước đó?

「Đúng. Cô ấy vô tình bắt đầu uống và kết thúc như thế này. Tôi muốn cho cô ấy mượn phòng. 」

「Ôi, thật không tốt nếu đó là phòng của cháu.」

「Không tốt hả?」

「Được rồi, dì hiểu rồi, dì sẽ chuẩn bị một cái cho cháu.」

「Lam ơn.」

Oba-san đi lên cầu thang như thể vội vàng. Mear-san ngạc nhiên nhìn tôi.

「Vì vậy, anh thực sự không hẹn hò?」

「Không, cô ấy là đối tác kinh doanh của anh.」

「Em hiểu, đó chỉ là một sự hiểu lầm.」

「Hiểu lầm ở đâu?」

「N-không có gì. Đừng lo lắng về điều đó. 」

Mear lắc đầu vui vẻ và kết thúc cuộc trò chuyện.

Và lúc đó, Oba-san nhìn cô ấy từ cầu thang và nói

「Cháu sẽ hoàn thành việc dọn dẹp đúng cách, phải không?」

Nụ cười đó thật đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net