Thơ voz

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời

Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?

Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều nay – em biết, một mình em ….

Và chiều nay, anh lại một mình anh. 
Con phố vắng buồn tênh nhớ em mình bé nhỏ. 
Mùa thu nào còn vương trên vạt cỏ. 
Chiếc là vàng bỏ ngỏ những chiều xưa. 

Nhớ lắm lần anh và em đứng dưới mưa. 
Tim anh đã rộn ràng dẫu mùa chưa thay lá. 
Kỷ niệm xưa vội ùa về trong anh hối hả. 
Thương dáng em gầy tất tả cuối chiều dông. 

Đừng buồn nghe em má sẽ bớt ửng hồng. 
Hãy tìm về lặng im khi anh không đến kịp. 
Đừng mê đắm trước lời đường ngọt lịm. 
Đừng ngẩn ngơ thấy xác pháo bạn hiền. 

Đừng lãng du giữa vô định triền miên. 
Đừng ngược lòng mình kiếm tìm thời nông nổi. 
Cứ để mặc phố đông gió mùa hun hút thổi. 
Đừng ngược đường ngược nắng nữa nghe em

Lớp xưa

Có bao giờ anh về thăm lớp học ngày xưa. 
Ô cửa sổ 
và cơn mưa 
bất chợt. 
Giọt nắng diệu kỳ đưa ta qua mùa thi. 

Ngăn bàn xưa anh dù có quên đi 
Vẫn còn dấu một nhành hoa quen thuộc 
Màu tím diệu kỳ gợi thương, gợi nhớ. 
Trên mặt bàn, câu thơ xưa còn bóng gió. 
Ta viết hôm nao 
trong mắt nắng 
chiều nghiêng. 

Những điều xưa giờ trở thành thiêng liêng. 
Suốt cả đời liệu có còn gặp lại? 
Những bức tường lổ loang, khờ dại. 
Màu mực nhoè tan trong cõi hư không. 

Có bao giờ anh thấy phượng đơm bông? 
Nghe day dứt nỗi buồn chiều tháng hạ. 
Hành lang quen giờ lạ 
Chờ bước chân lãng quên. 
Anh hãy về lớp học xưa trong đêm 
Anh sẽ thấy 
Một ngôi sao 
từ ngày xưa 
còn sáng. 
Ngôi sao của nỗi niềm thời trong trắng. 
Nắng lung linh đang theo lối ta về. 

Vẫn biết bây giờ anh đã chẳng còn mơ 
Những giấc mơ ngày xưa anh xem là hạnh phúc. 
Những giấc mơ chẳng bao giờ là thật 
Khi anh quên lối về 
lớp học 
ngày xưa.



TRƯỜNG XƯA

Cứ ngỡ rồi đây xa lắm một mái trường 
Ta không đủ sức níu thời gian gần lại 
Mái ngói mờ rêu, tán lá bàng xa ngái 
Những con đường, sỏi đá nhịp buồn tênh 

Tháng năm rơi trên bậc thềm chênh vênh 
Sân trường cũ, và bài thơ cũng cũ 
Ô cửa sổ bốn mùa nắng rủ 
Và cơn mưa trong trẻo mắt bạn bè 

Một mùa xa hoa phượng chật vòng xe 
Nét mực tím vương dấu tay mùa hạ 
Màu xanh dịu thân thương trên vòm lá 
Nhạt sắc trời, con chim sẻ nào bay... 

Qua những mùa thu vương lối heo may 
Hoa cỏ tím góc sân trường thầm lặng 
Ai không nhớ những vòm trời mây trắng 
Mùa tựu trường gom gió hát vu vơ... 

Gốc bàng xưa im lặng đến bây giờ 
Mong mỏi phía hành lang xa vời vợi 
Chỉ một câu thơ cũng thành tiếc nuối 
Chuyện giận hờn, viên sỏi nhỏ màu xanh 

Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua nhanh 
Mái tóc xưa chắc giờ không còn ngắn 
Đã đơn giản như ta từng ngộ nhận 
Một điều gì, mà nào có gì đâu... 

Bàn ghế xưa rưng rưng ngả màu 
Mùa xưa cũ bâng khuâng như thần thoại 
Hoa cỏ may buồn đi vào xa mãi 
Kỷ niệm giăng đầy rợp một mái trường quê 

Bạn bè xưa chẳng có lúc tìm về 
Trái bàng chín nằm ngơ trong mùa cỏ 
Giọng thầy khan, trầm ngâm trong gió 
Mái tóc thầy điểm bạc hoa lau 

Ta cứ ngỡ rồi tất cả qua mau 
Tuổi thời gian nhòe lem như giọt mực 
Thương nhớ ấy nhuộm màu mây ngũ sắc 
Lá học trò vụng dại trốn nơi nao... 

Ô cửa mùa thu mây trắng lại bay vào 
Ta lại thấy mình những ngày thu lớp trước 
Con đường mùa xa, bàn tay nào với được 
Giấc mơ một mái trường màu ký ức phong rêu 

Hiên lớp xưa lời thầy vọng đều đều 
Bụi thời gian phủ đầy lên kỷ niệm 
Bài thơ cũ đợi ta về viết tiếp 
Tuổi vụng về hát gọi tháng năm ơi... 

Ta bước đi tiếng trống giục bồi hồi..

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông 
Một người chín nhớ mười mong một người 
Gió mưa là bệnh của giời 
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng 
Hai thôn chung lại một làng, 
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này? 
Ngày qua ngày lại qua ngày 
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng 
Bảo rằng cách trở đò giang 
Không sang là chẳng đường sang đã đành 
Nhưng đây cách một đầu đình 
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi? 
Tương tư thức mấy đêm rồi 
Biết cho ai, hỏi ai người biết cho? 
Bao giờ bến mới gặp đò 
Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau? 

Nhà em có một giàn giầu 
Nhà anh có một hàng cau liên phòng 
Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông 
Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu?
Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu

Mối tình đầu của tôi có gì?

Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại... mang về

Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau biết còn có gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay....

Mối tình đầu của tôi có gì?

Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm

Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa

...Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập
khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ
biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi
đâu
Cũng như mình trong những phút
vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một
phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh
vênh...

Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng

Anh rụt rè không dám
Hái một bông cải ngồng
Sợ làm con bướm trắng
Giật mình bay sang sông.

Qua bao mùa hoa cải
Chỉ mình anh biết thôi
Mình anh không dám hái
Hoa cải bay về trời.

Bâng khuâng chiều làng bãi
Không còn hoa cải ngồng
Ai xui anh trở lại
Ngày em đi lấy chồng.

Anh lại gieo hạt cải
Lại âm thầm đợi mong
Có một người con gái
Đợi anh chưa lấy chồng.

"Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say

Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước 
Con ve tiên tri vô tâm báo trước 
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu.."
(Chiếc lá đầu tiên - Hoàng Nhuận Cầm)

 Thưa Thầy
Thưa thầy, bài học chiều nay
Con bỏ quên ngoài cửa lớp
Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót
Con hóa mình thành bướm và hoa

Thưa thầy bài tập hôm qua
Con bỏ vào ngăn khóa kín
Mải lượn lờ theo từng vòng sóng
Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin

Thưa thầy, bên ly cà phê đen
Con đốt thời gian bằng khói thuốc
Sống cho mình và không bao giờ mơ ước
Mình sẽ là ai ? Tôi sẽ là ai ?

Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay
Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng
Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng
Soạn bài trong tiếng ho khan

Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn
Sao con học hoài không thuộc
Để bây giờ khi con hiểu được
Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy

Ai dám bảo, cây không buồn không khổ. 
Đá không sầu, không đổ lệ thâu đêm
Cây không buồn, sao hoa rơi lá đổ
Đá không sầu, sao đá phủ rêu xanh.

Tôi muốn viết bài thơ trên báng súng
Con lớn lên viết tiếp thay cha
Người đứng dậy viết tiếp người ngã xuống
Người hôm nay viết tiếp người hôm qua

Anh chỉ có 1 tình yêu thứ nhất

Trao cho em cùng với 1 lá thư
Em ko nhận là tình anh đã hết
Tình đã trao ko lấy lại bao giờ

Nửa cốc nước cũng làm vơi cơn khát
Nửa vầng trăng cũng đủ cho kẻ mộng mơ
Nhưng nửa sự thật ko còn là sự thật
Và tình yêu - không một nửa bao giờ
T_T

vầng trăng từ dạo em đi
ngẩn ngơ ngơ ngẩn làm chi giữa trời
xưa không dám nói một lời 
để giờ đứng mãi giữa đời đợi ai.

Ôi Tổ quốc ta, ta yêu như máu thịt,
Như mẹ cha ta, như vợ như chồng
Ôi Tổ quốc, nếu cần, ta chết
Cho mỗi ngôi nhà, ngọn núi, con sông...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thơ-ca