Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Hôm sau là thứ bảy cho nên không cần đi làm, Thư Hạ ngủ đến tám giờ mới tỉnh, hầm ít cháo, sau đó cho mèo ăn. Con mèo Niên Niên này mắt nhìn người rất khinh thường, rõ ràng ở trước mặt Thích Phỉ Nhiên thì suốt ngày meo meo meo meo ra chiều đáng yêu, thế mà ở trước mặt cậu thì lật mặt ngay, cái vẻ trẫm đây rất chướng mắt cái bô như ngươi, là mèo mà cứ như là chủ! Ngẫm lại thì nó giống hệt cha mình lúc ở trước mặt Thích Phỉ Nhiên và mình luôn!

Cửa phòng Thích Phỉ Nhiên vẫn đóng chặt, Thư Hạ đoán chắc anh còn chưa tỉnh, vui vẻ, thoải mái, quét quét dọn dọn khắp nhà, gọi điện cho Thư Diệu Chi. Cậu cằn nhằn với cha một lúc, nhìn đồng hồ đã chín giờ, Thích Phỉ Nhiên mới tỉnh.

Anh mặt áo cotton màu trắng, tóc mái trước trán hơi loạn, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, nhìn qua giống như một sinh viên.

À, đương nhiên là buồn cười hơn sinh viên.

"Dậy rồi à." Thích Phỉ Nhiên hỏi Thư Hạ, giọng anh vốn đã trầm, nay lại mới tình nên hơi khàn, nghe ra có chút gợi cảm. Thư Hạ ngốc ngốc nhìn theo bóng anh đi vào nhà tắm đánh răng, mới cầm khăn lên lau một mạch, không không hiểu là tự nhiên tức cái gì.

Thích Phỉ Nhiên đánh răng rửa mặt xong đi ra đã lại là một người đàn ông thành công, Thư Hạ hâm nóng cháo rồi múc cho anh một bát, ôm Niên Niên ngồi trên ghế vờ như không thấy phản ứng của Thích Phỉ Nhiên.

Thích Phỉ Nhiên ăn hết một bát cháo, mặt vẫn như cũ khiến Thư Hạ hơi thất vọng, Nhưng cậu cũng không để ý hỏi Thích Phỉ Nhiên cháo thế nào, phiền lắm, thà đi vò lông mèo cho hả giận còn hơn. Sau khi vò rụng mấy nắm lông mèo, bị Niên Niên cào một nhát lên mặt sau đó dẫm lên mặt cậu vênh váo bỏ đi.

Hôm đó đúng là khó ở, bị người đối xử tệ còn chưa tính, ngay cả mèo cũng bắt nạt mình!

Thư Hạ ngã lên sofa, đường đời dài đằng đẵng, một mảnh đen mù mịt.

Điện thoại Thích Phỉ Nhiên vang lên, một lúc lâu anh mới nghe máy, như có ý tránh Thư Hạ, đi về phòng mình. Thư Hạ mơ hồ nghe thấy anh gọi mấy tiếng mẹ, Thư Hạ cũng không để ý, chỉ nghĩ con người anh ta rốt cuộc sao vậy, đến cả gọi mẹ cũng gọi lạnh nhạt thế.

Thư Hạ không khỏi nhớ tới mẹ mình. Nói không nhớ thì đúng là nói dối, thế nhưng cậu vẫn tức, nghĩ mẹ bỏ lại hai cha con cậu thật quá đáng, mẹ không quan tâm cậu khiến cậu buồn, cậu với mẹ không thân thiết, thế nhưng đó vẫn là mẹ ruột con ruột cơ mà, cứ không mặn không nhạt như trước không được sao?

Gửi đi mấy tin nhắn, Thư Hạ rất biết làm nũng, nhưng khi làm nũng biến thành chữ trên màn hình, cậu lại thấy xấu hổ. Điện thoại cứ như một củ khoai nóng bỏng tay, Thư Hạ nhanh chóng ném nó sang một bên, ôm gối ngồi xem ti vi, nội dung lại chả ngấm vào đầu tí nào.

Cuối tuần ở nhà làm ổ, Thư Hạ cũng không định ra ngoài mua đồ, trong tủ còn ít rau cải trắng, cũng coi như còn tươi, Thư Hạ lôi ra mấy thứ nguyên liệu linh tinh, dùng kĩ năng đã sống sót qua tháng ngày ở Anh mà nấu được một bữa tương đối.

Tráng một đĩa trứng, do Thích Phỉ Nhiên không thích ngọt, cho nên Thư Hạ không cho đường, tự mình nếm thấy cũng được, nhưng vừa ném một miếng, con sâu đói trong bụng lại bị đánh thức. Kết quả chuông cửa vang lên, Thư Hạ thở dài đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở đã có người nhảy phốc lên người cậu, một phút sau mới nhảy xuống. Thư Hạ bị dọa đến ngẩn ra, tí nữa thì nôn hết sạch quả cà chua vừa ăn, lắp bắp nói "Cậu... Cậu.... Cậu là ai?"

Người nhảy lên người cậu là một cậu nhóc, Thư Hạ dùng từ cậu nhóc này để hình dung cậu ta là bởi vì Thư Hạ cảm thấy cậu ta dáng người trẻ con, kiểu tóc trẻ cũng trẻ con, quần áo thì mặc nguyên một cây màu chanh, nhìn qua cứ như học sinh trung học.

Cậu nhóc mở miệng, giọng nói trong veo "Tôi còn chưa hỏi anh đấy, anh là ai, sao lại ở nhà của đàn anh tôi?"

Quả nhiên, đến cả giọng nói cũng trẻ con mà!

Thư Hạ suy nghĩ một lúc mới kịp phản ứng "Đàn anh của cậu? Cậu nói Thích Phỉ Nhiên à?"

Cậu nhóc gật đầu, sau đó liếc xéo cậu từ đầu đến chân, giọng nói êm tai nhưng ngữ khí thì lại không tốt lắm.

"Tôi hỏi anh đó, sao anh không trả lời? Anh là ai?"

Thư Hạ không hiểu sao ngoan ngoãn đáp lại "Tôi là trợ lí sinh hoạt của anh ta."

"Bảo mẫu nhỏ à.." Cậu nhóc kia rõ ràng có vẻ yên lòng hẳn, sau đó lại nhìn cậu "Mà ai tin chứ? Anh nhìn vậy mà là bảo mẫu á? Nhìn là biết có âm mưu à!"

Tôi nhìn làm sao? Thư Hạ không nói gì, vừa nãy cầm cả xẻng rán ra mở cửa, tài năng bộc lộ thân phận rõ thế còn gì? Lại nói, cậu thì có thể có cái âm mưu gì? Đem Thích Phỉ Nhiên lên chưng lên nấu lên rán chắc? Cậu cũng chưa phải chưa nghĩ đến đâu!!

Cậu nhóc phi tới một ánh mắt, khiến Thư Hạ cảm thấy không được vui, tính tình cậu lại không tốt, chỉ có thi thoảng mới bị người ta dọa, vì thế Thư Hạ liền chống tay lên cửa "Cậu quan tâm anh đây có âm mưu gì làm gì? Có liên quan đến cậu không? Cậu quản được không? Anh đây đứng đây chắn đây này, cậu là ai hả?"

Mắt thấy hai người chuẩn bị khai chiến, Thích Phỉ Nhiên cuối cùng cũng đi ra, thấy cậu nhóc kia thì không ngạc nhiên lắm "Dụ Kiều, có chuyện gì không?"

Dụ Kiều vừa thấy anh đã thay đổi sắc mặt, ngoan hiền hắn lên. Thư Hạ trợn tròn mắt, cả cái nhà này, bao gồm một Thích Phỉ Nhiên, một Dụ Kiều, và một con mèo không biết tốt xấu đều là kẻ hai mặt hết! Lúc nào cũng bất nhất, lát xanh lát đỏ!

Dụ Kiều lắc lắc tay cậu, Thư Hạ nhìn thấy trong tay cậu ta có một chiếc bánh kem nhỏ, nhất thời bĩu môi, tỏ ý mình biết thừa ý đồ của cậu ta.

"Hôm nay là sinh nhật em, cho nên mang bánh kem đến tặng anh."

Người ta còn cầm đồ trong tay đó, nào có lí nào lại chặn ở ngoài cửa đây? Hơn nữa nhìn thái độ của Thích Phỉ Nhiên rõ ràng là bạn bè tốt, Thư Hạ cũng không định làm khó cậu ta nữa, tự giác quay về phòng bếp lục cục nồi liêu.

Cậu vừa đi vừa nhớ lại thái độ và ngôn ngữ của Dụ Kiều, cái dạng giả vờ che dấu địch ý và ghen tị đó, Thư Hạ chống đỡ không nổi!

Thư Hạ vỗ tay một cái, a, tối qua Thư Diệu Chi còn nói với cậu Thích Phỉ Nhiên có bạn gái mà, sao ở cạnh anh ta hai hôm nay vẫn chẳng thấy đâu vậy? Hay là bạn gái người ta vừa tìm tới cửa? Tư tưởng cha cậu cũng hơi cổ hủ mà, nghe người ta nói có đối tượng cái là nghĩ ngay đến bạn gái, cũng chả nhìn con trai mình mà làm ví dụ.

Dụ Kiều tám chín phần là đối tượng của Thích Phỉ Nhiên rồi!

Thư Hạ có chút khó chịu, người ta vợ chồng son ở với nhau, khiến lòng cậu dấy lên ghen tị. Vì thế mấy món tiếp theo, cần cho hồ cứ cho, cần cho tiêu cứ cho, chả thèm để ý đến Thích Phỉ Nhiên có thích không có ăn được không nữa luôn! Mà kể ra cái vị mặt lạnh này, tuy là không nói chuyện, nhưng cũng dễ tính lắm, chỉ cần ăn không chết là được, mà ăn xong chết thì cũng thôi.

Thư Hạ bên này đang nếm khói lửa nhân gian, Thích Phỉ Nhiên đi tới mở quạt thông gió, kéo cậu ra ngoài phủi phủi quần áo cho cậu, nói "Dụ Kiều cũng ở đây ăn cơm."

Thư Hạ bĩu môi "Cậu ta cũng không ăn ngọt luôn hả?"

Thích Phỉ Nhiên ngẩn cả người, sau đó nở nụ cười. Thư Hạ dùng ánh mắt như nhìn người tâm thần nhìn anh, quay về nhà bếp "Các anh cứ ở đó chờ đi, cơm sắp xong rồi."

Cậu bê thức ăn bày lên bàn, có ý nhìn thoáng qua Dụ Kiều. Dụ Kiều đang đùa mèo, thấy cậu nhìn cũng hung hăng nhìn lại. Thư Hạ cũng đúng thôi, lúc ấy còn ở cùng Tần Tiêu, đừng nói anh ở cùng người khác, anh cùng người ta ăn bữa cơm thôi cậu cũng dỗi tận mấy ngày, nên chả trách Dụ Kiều nhìn cậu như nhìn kẻ thù. Nhưng cậu cũng đâu có ý nghĩ như vậy đâu, lúc cậu nghe Dụ Kiều nói bộ dạng cậu mà làm bảo mẫu cái gì, cậu cũng rất buồn có được không? Cảm giác như mình bất tài lắm ý.

Niên Niên ngoại trừ cho Thích Phỉ Nhiên mặt mũi, đối với người khác vẫn luôn là chướng mắt. Tuy thế thi thoảng nổi hứng còn biết giơ cái mặt dễ thương lên kêu mấy tiếng meo meo với Thư Hạ, còn Dụ Kiều à, chỉ có cái mông thôi. Thư Hạ lần đầu cảm thấy sao mà Niên Niên cao quý lãnh diễm thế, cả người đều sung sướng.

Lúc ăn cơm, Dụ Kiều gây không ít chuyện, Thư Hạ cũng đã liệu trước được, thế nhưng nghĩ đến Dụ Kiều vì có Thích Phỉ Nhiên ở đó mà giả vờ ngoan ngoãn, Thư Hạ lại nén cười, mấy câu nói khó nghe kia cũng không còn quá khó nghe nữa.

"Đàn anh, cuối tuần này trường mình tổ chức ngày kỉ niệm thành lập trường, anh có về không?"

Thích Phỉ Nhiên gật đầu "Có."

Thư Hạ có chút khó hiểu, bởi vì cậu biết Thích Phỉ Nhiên rất ghét loại hoạt động ầm ĩ này, nhưng mà người ta là người tình nhỏ mà, có chuyện gì mà không lên núi đao xuống biển lửa được chứ? Huống hồ đây cũng chỉ là một ngày kỉ niệm thành lập trường.

Lại lại lại lại lại lại lại tủi thân rồi, sao mà yếu đuối thế chứ? Thư Hạ độc thân có chút dễ tủi thân, đối với bản thân tỏ vẻ bất lực.

Ăn cơm xong, Dụ Kiều mở cái bánh cậu ta mang đến ra, Thư Hạ đến gần, cảm thấy thật kì diệu. Lúc mở cửa, Dụ Kiều nhảy lên người cậu mạnh như thế, đáng ra cái bánh phải thê thảm lắm mới phải, không nghĩ tới lại hoàn mĩ không chút tì vết như này. Một cái bánh, phía trên dùng hoa hồng tạo hình một ngôi nhà, bên cạnh còn viết số hai mươi mốt.

Lớn hơn mình một tuổi.

Thư Hạ ưỡn ngực, chả biết mình tự hào cái gì.

Dụ Kiều rất hào phóng cắt cho Thư Hạ một miếng, Thư Hạ từ trước giờ không cưỡng được đồ ăn, Thích Phỉ Nhiên cũng nếm một miếng nhỏ, Thư Hạ hai mắt sáng lấp lánh nhìn cậu ta, Thích Phỉ Nhiên lại nhìn cậu nhướn mày, lãnh đạm rất rõ.

Haiz, sức mạnh tình yêu thật đáng sợ.

Thư Hạ ăn bánh xong thì vê phòng, không muốn bị đau mắt hột, tuy là hai người ngoài kia chả làm gì đau mắt cả.

Cậu muốn rủ Lạc Thụy ra ngoài xem phim, thuận tiện hỏi xem cậu ta với Tiêu Dĩ Quyết có chuyện gì. Chú Tiếu với Lạc Thụy rất hay cãi nhau, cho nên Thư Hạ cũng chả để oán giận của Lạc Thụy trong lòng.

Lạc Thụy đang ở nhà nghỉ ngơi, nhận điện thoại rất nhanh "Bảo bối à, có gì không."

"Tìm cậu đi chơi." Thư Hạ nằm lỳ trên giường, trong phòng vốn có vài quyển sách, Thích Phỉ Nhiên cầm đi rồi, Thư Hạ lại hỏi mượn anh ta, Thích Phỉ Nhiên nói được, cho nên bây giờ cậu đang nằm lật sách, tùy ý xem một chút "Buổi chiều cậu rảnh không?"

"Có, đi chơi không?"

"Có." Thư Hạ vui vẻ hẹn thời gian với Lạc Thụy, lập tức chuẩn bị để ra ngoài. Lúc cậu đẩy cửa phòng, hai người đang ngồi ngoài phòng khách đồng thời nhìn qua.

Thích Phỉ Nhiên hỏi cậu "Định ra ngoài à?"

Thư Hạ gật đầu "Ừ, tôi với Lạc Thụy đi chơi." Lại nhớ ra Thích Phỉ Nhiên là là ông chủ của mình "Tôi có thể ra ngoài không? Hôm nay là chủ nhật."

Thích Phỉ Nhiên gật đầu "Đương nhiên là được."

Sau đó đứng dậy "Dụ Kiều cũng phải về, tôi đưa các cậu ra bến tàu điện ngầm."

Thư Hạ có chút mê man nhìn Dụ Kiều, người ta rõ ràng không có ý muốn về mà. Dụ Kiều hơi thất vọng, nhưng vẫn thuận theo đứng lên chuẩn bị về. Thư Hạ thở dài, đúng là phục Thích Phỉ Nhiên luôn, yêu đương với người mặt lạnh như thế mệt thật, chả chịu quan sát sắc mặt người yêu gì cả, nếu lớn lên không đẹp trai, không biết bị đá bao nhiêu lần rồi nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net