Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18

Thư Hạ sang phòng Thích Phỉ Nhiên, nhưng thấy Thích Phỉ Nhiên đã ngủ say, cậu nhìn thời gian, cũng đã muộn, đành ra khỏi phòng gọi cho Lạc Thụy "Anh ta ngủ rồi."

"Vậy mai cậu hỏi anh ta đi, xem chuyện rõ ràng là như nào, cứ mơ mơ màng màng." Lạc Thụy buồn ngủ nhưng vẫn nhớ nói rõ với Thư Hạ "Cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, án mấy chục năm còn tra được manh mối, chuyện này của cậu nhất định sẽ rõ ràng thôi, đi ngủ sớm đi, ngủ sớm mới có sức tìm hiểu."

Thư Hạ đồng ý nhưng làm sao cũng không ngủ được. Cậu lật tới lật lui trên giường, ván giường như có sâu cắn, làm cậu nằm kiểu gì cũng khó chịu.

Tới tận bốn năm giờ sáng mới ngủ, bảy giờ mười đồng hồ báo thức đã réo. Ngủ được tầm ba tiếng, đầu Thư Hạ đau như búa bổ. Đêm qua không phải Thích Phỉ Nhiên say mà là cậu say mới đúng.

Mà nói đến Thích Phỉ Nhiên, Thư Hạ lại băn khoăn.

Gì chứ, đều là mấy thứ linh tinh, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau.

Cậu vỗ đầu một cái, đi nấu cháo dọn dẹp xong, Thích Phỉ Nhiên vẫn chưa ra. Thư Hạ đi lên gõ cửa, một lúc lâu mới thấy anh ra ngoài, cả người uể oải.

Thư Hạ cúi đầu, nhìn ngón chân của mình, nhỏ giọng nói "Cháo nấu xong rồi, tôi đi mua hai cái quẩy."

Thích Phỉ Nhiên không nói chuyện, tự mình đi vào nhà vệ sinh.

Thư Hạ nhìn theo bóng lưng anh, tâm trạng buồn phiền mở cửa đi ra ngoài.

Đêm mùa hè mưa xối xả, khiến cho lá cây rụng đầy đường, nhưng không khí lại có chút mát mẻ. Thư Hạ hít sâu một hơi, ai, không sao mà, chuyện lớn như Tần Tiêu cùng người khác cậu còn chịu được, Thích Phỉ Nhiên là cái quái gì.

Cậu lung lay ở ngoài một vòng, lúc tỉnh táo quay về, Thích Phỉ Nhiên đã ngồi trước bàn ăn cháo. Thư Hạ đi đến ngồi xuống, lúc mới bắt đầu là vì muốn trốn tránh anh nên mới chọn chỗ ngồi cách xa nhất, nhưng giờ thì hết rồi, cho nên ngồi xuống cũng là ngồi ngay bên cạnh.

Thích Phỉ Nhiên xoa xoa huyệt thái dương, Thư Hạ thấy, hỏi anh "Choáng sao?"

Thích Phỉ Nhiên nhíu mày "Có một chút."

"Tôi không nấu canh giải rượu rồi..."

"Cháo cũng được."

Thư Hạ miễn cưỡng cười, sau đó cẩn thận thử Thích Phỉ Nhiên "Anh còn nhớ rõ tối qua mình nói gì không?"

"Nhớ."

Thư Hạ mở to hai mắt, có chút kinh ngạc "Vậy tối qua anh nói thật? Chứ không phải uống say nói bậy?"

Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu, hoàn toàn khác với tối hôm qua, cặp mắt lúc này lạnh lùng sắc bén "Tôi không lừa cậu, Thư Hạ."

Thư Hạ nuốt nước bọt "Thế, nếu đã không phải anh, sao anh còn phải giúp cha tôi?"

"Thư Hạ, tôi là người làm ăn, công ty của chú chỉ là nhất thời xảy ra chút chuyện." Thích Phỉ Nhiên mặt không đỏ tim không nhanh nói dối "Tôi giúp chú tự nhiên có tính toán của riêng mình."

Thư Hạ cũng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng Thích Phỉ Nhiên đã nói thế, cậu cũng không tiện hỏi nữa, đành im lặng ăn cháo.

Thích Phỉ Nhiên thật ra nói dối rất kém, do anh ít khi nói dối, nên trình độ không thể nào cao được. Cũng may Thư Hạ ngốc nghếch, mới có thể tin một chuyện đầy lỗ hổng như vậy.

Đến thứ sáu, Thích Phỉ Nhiên nhớ trường cũ của mình có lễ kỉ niệm thành lập trường, nói với Thư Hạ buổi trưa anh muốn về trường, Thư Hạ trong lòng hào hứng muốn đi, nhưng ngại không nói, dù sao trường cũ của Thích Phỉ Nhiên cũng chả liên quan gì đến cậu. Thế nhưng cậu vẫn thích những chỗ náo nhiệt mà, chưa thấy lễ kỉ niệm trường bao giờ, cho nên trong lòng cứ ngứa ngáy ấy. Thích Phỉ Nhiên liếc mắt nhìn cậu "Cậu có muốn đảm nhận chức vụ đi cùng không?"

Rũ bỏ đi một vài lịch sử quá khứ đen tối, Thích Phỉ Nhiên lúc này trong lòng Thư Hạ đã trở thành hình tượng tương đối to lớn. Người này à, lớn lên đẹp trai, thông minh, biết kiếm tiền, biết nuôi mèo, là một nhân tài xuất sắc biết bao!

Trưa ăn xong, Thư Hạ hấp tấp theo mông Thích Phỉ Nhiên đến trường đại học của anh, là một ngôi trường có truyền thống trăm năm, nhân tài nhiều vô kể, ngành nghề nào cũng có. Lúc này, cổng trường chật kín xe và phóng viên.

Thích Phỉ Nhiên cũng coi như một người kinh doanh có tiếng trong thành phố, lúc trước từng tham gia mấy cuộc phỏng vấn trên truyền hình, cho nên có rất nhiều phóng viên nhận ra anh chạy đến vây quanh. Thích Phỉ Nhiên đối mặt với máy quay vẫn lạnh như băng, thế nhưng Thư Hạ nhìn thấy ống kính thì rất muốn thể hiện, tâm tình nhảy nhót. Mặt không rướn lên đến nơi, nhưng miệng vẫn ngu ngốc cười ngoác cả ra, Thích Phỉ Nhiên đơn giản nói mấy câu, sau đó ôm lấy Thư Hạ, kéo vào trong trường.

Thư Hạ bị ôm, tim đập thình thịch, thật là không sợ bị lợi dụng trêu đùa, chỉ sợ bị rồi mà không biết. Nhưng ở đây nhiều người chen chúc phát sợ, Thích Phỉ Nhiên cũng có thể là lo mình lạc đường, nhìn thì thấy trường này cũng rộng lắm.

Thư Hạ tự thôi miên chính mình, nhưng sự chú ý của cậu đã rất nhanh bị hoạt động xung quanh thu hút. Đừng nói Thích Phỉ Nhiên ôm cậu, giờ có bế cậu lên cậu cũng không phản ứng.

Lúc đi qua hàng ăn vặt, Thư Hạ không bước qua nổi, đều là mấy món sinh viên thích ăn, cho dù không tốt thì vẫn thích.. Cậu không mang tiền, tội nghiệp nhìn chằm chằm người bán hàng, người bán là một sinh viên da mặt mỏng, bị cậu nhìn đến ngại liền muốn tặng cậu một phần gà quay, may mà có Thích Phỉ Nhiên kịp thời tiến lên trả tiền giúp.

Thật tình, không thể rời được cái người này...

Thư Hạ hài lòng ăn, do dự một lúc mới đâm một miếng đưa cho Thích Phỉ Nhiên, nhưng đưa ra rồi lại hối hận, bởi vì ông chủ Thích cao quý như thế, sao có thể ăn những thực phầm không sạch sẽ tầm thường như này chứ? Ai ngờ, Thích Phỉ Nhiên lại hoàn toàn không ghét bỏ, cúi đầu cắn một miếng.

Thư Hạ không kìm được bật cười, con mắt cong cong, Thích Phỉ Nhiên hơi gật đầu, nhìn qua rất dịu dàng.

"Thư Hạ!"

Trong đám người truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Không trùng hợp thế chứ..."

Thư Hạ quay đầu lại tìm, giữa những con người cao hơn cậu, cậu phải nhảy lên mấy cái mới thấy người ở xa xa. Thích Phỉ Nhiên dáng cao, liếc mắt một cái đã thấy Lạc Thụy đang đứng trước sạp hàng ăn vặt chảy nước miếng.

Anh dắt Thư Hạ qua, Thư Hạ ngạc nhiên "Sao cậu lại ở đây? Cậu làm gì có liên quan gì đến đại học N?"

"Tên chết tiệt nhà cậu nói chuyện đúng là làm người ta bực bội." Lạc Thụy trợn mắt "Tôi không thi được đại học N, nhưng chú Tiếu nhà tôi không phải không được nhá! Tôi là bạn đời của sinh viên ưu tú đại học N, ngày kỉ niệm thành lập trường không thể đến chơi chút à? Còn nữa, không liên quan tôi thì cũng chả liên quan cậu, cậu ở đây làm gì?"

Thư Hạ thuận miệng hỏi, không ngờ lại bị Lạc Thụy bật lại, sợ đến im miệng, sau đó thay đổi trọng điểm câu chuyện "Chú Tiếu cũng học trường này à?" Quay đầu nhìn Thích Phỉ Nhiên "Vậy là các anh quen nhau từ sớm rồi?"

Thích Phỉ Nhiên lắc đầu "Sau khi làm việc mới quen."

Thư Hạ gật gật đầu "À, thế chú Tiếu nhà cậu đâu?"

Lạc Thụy hút một hơi trà sữa "Đi tìm bạn cùng lớp của anh ta rồi."

Thích Phỉ Nhiên nhỏ giọng nói "Tôi có chút chuyện, cậu tự chơi nhé."

Thư Hạ liên tục gật đầu, Thích Phỉ Nhiên rời đi, Lạc Thụy nhìn bóng lưng anh, nhướn mày với Thư Hạ "Cậu hỏi rõ anh ta rồi?"

Nhắc tới chuyện này Thư Hạ lại nhụt chí "Hỏi rõ rồi, trưa hôm trước cũng hỏi cả cha tôi luôn, đúng là trường học tìm ông. Cậu nói xem, người này có phải bị thần kinh không, tự mình reo tiếng ác cho mình, xong còn reo nhiều năm như thế."

Lạc Thụy chậc lưỡi "Haiz, hiểu lầm được hóa giải là tốt rồi, sau này đừng mắng anh ta nữa."

"Vốn cũng đâu có mắng." Thư Hạ không hiểu sao lại không được tự nhiên, Lạc Thụy nhận ra nhưng không nói gì.

Thư Hạ và Lạc Thụy mà gặp nhau, thì sẽ biến ngay thành tổ hợp những tên tiêu tiền như rác. Hai người ăn chơi không cần để ý, vui đến không chịu nổi. Lúc Tiêu Dĩ Quyết đi tìm Lạc Thụy, thấy Thư Hạ cũng không ngạc nhiên.

"Lát nữa Thích Phỉ Nhiên phát biểu đấy, cậu không đi xem sao?"

Thư Hạ kinh ngạc "Phát biểu cái gì?"

Tiêu Dĩ Quyết cười "Cậu ta không nói cho cậu biết à? Đại học mời cậu ta về phát biểu một bài, sắp bắt đầu rồi."

Cậu đã nói mà, dựa theo tính cách lãnh đạm của Thích Phỉ Nhiên, đời nào lại đi tham gia mấy hoạt động náo nhiệt này! Quả nhiên!

Lạc Thụy muốn đi xem, kêu Tiêu Dĩ Quyết nhanh dẫn mình đi, Thư Hạ cũng đi theo.

Thích Phỉ Nhiên ít nhiều cũng là một nhân vật truyền kì ở đại học N, đại học N tuy chẳng thiếu nhân tài, thế nhưng nhân tài mà đẹp trai được như Thích Phỉ Nhiên thì rất hiếm, một vài sinh viên nữ khóa sau đã nghe qua danh anh từ lâu, hôm nay mới được tận mắt nhìn thấy, cho nên lũ lượt kéo nhau đến chật kín hội trường, khiến cho người trong hội trường còn nhiều hơn cả ngoài hoạt động. Nhóm người Thư Hạ phải vất vả lắm mới chen lên được, khi ấy, Thích Phỉ Nhiên đã phát biểu được một lúc.

Ánh mắt anh thoáng cái nhìn thấy Thư Hạ, nhìn cậu một cái xong lại bình tĩnh thu về, Thư Hạ nghe thấy bên tai một trận kêu hô.

"Thật là đẹp trai a a a a a!"

"Sao tớ không sinh sớm vài năm để được cùng khóa với anh ấy chứ!"

"Chẳng cần anh ấy có thành tích gì, chỉ riêng cái mặt kia thôi cũng đã đủ để ghi dang vào lịch sử trường rồi."

Thư Hạ nghe chẳng hiểu anh nói gì, chỉ nhìn chằm chằm anh. Thích Phỉ Nhiên cách cậu chưa đến ba mét, không cần cố sức nói to, cũng đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt. Trước mặt nhiều người như vậy, mà một chút khẩn trương lo lắng cũng không có, giơ chân nhấc tay đều vừa bình tĩnh vừa xuất sắc.

Lúc phát biểu xong, Thích Phỉ Nhiên bị người của trường học gọi đi, Tiêu Dĩ Quyết cũng có việc, kêu Lạc Thụy đi cùng, Thư Hạ còn lại một mình trong hội trường, ngồi trên ghế dài chống cằm đờ ra.

Lúc trước nhìn Thích Phỉ Nhiên, cậu còn mang theo chút thành kiến, giờ thành kiến được hóa giải rồi, người này, đúng là so với mình tưởng tượng còn giỏi hơn rất nhiều.

Thư Hạ không nhận ra bên cạnh mình có người tới, chỉ mải đắm chìm trong suy nghĩ.

"Sao anh lại tới đây?"

Thư Hạ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không thiện cảm của Dụ Kiều.

"Anh vừa xem đàn anh phát biểu à?"

Thư Hạ gật đầu, Dụ Kiều ngồi xuống cạnh cậu "Có phải rất đẹp trai không?"

"Cũng được."

"Hừ." Dụ Kiều cho rằng cậu nghĩ một đằng nói một nẻo "Lúc đàn anh còn chưa tốt nghiệp, trường học có hoạt động gì cũng toàn tìm anh ấy ra mặt."

Thư Hạ nghe thấy trong lời Dụ Kiều có chút đắc ý nho nhỏ, à rất rất đắc ý, được ở bên Thích Phỉ Nhiên đúng là chuyện đáng tự hào mà, dù cho EQ của cậu ta hơi thấp.

Dụ Kiều lại nói "Mỗi ngày đều có rất nhiều người thổ lộ với anh ấy."

Thư Hạ không nói gì, cũng chả biết sao lại chọc đến Dụ Kiều, Dụ Kiều đứng dậy, lạnh giọng mắng "Ngốc y như heo!"

"Cậu thần kinh à? Đang yên đang lành chửi người ta làm gì?" Thư Hạ bực mình, cậu với Dụ Kiều mới chỉ gặp nhau có hai lần, nhưng lần nào cậu ta cũng không đối xử bình thường với cậu, hoàn toàn không muốn ở cạnh cậu.

Thư Hạ nhìn thấy Lạc Thụy đang đi tới, lập tức đứng lên chạy ra, bỏ lại Dụ Kiều đứng nguyên ở đó.

"Ngốc y như heo, thế mà anh ấy còn thích anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net