Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41

Một tiếng này khiến đầu óc Thư Hạ trống rỗng, cậu ngơ ngác nhìn Thư Diệu Chi đen mặt đi đến trước hai người, đáng rơi cái tay còn đang ôm lấy mặt Thích Phỉ Nhiên của cậu, tay khác giơ lên. Thích Phỉ Nhiên thấy cái tay kia sắp tát xuống mặt Thư Hạ thì nhanh chóng tiến lên, cái tát vừa vặn tát lên mặt anh, một tiếng vang thật lớn, trong buổi tối vắng vẻ lại càng rõ ràng. Thư Hạ nghe mà run rẩy, cậu kêu lên "Cha, sao cha đánh người vậy!"

Thư Diệu Chi cũng không ngờ Thích Phỉ Nhiên sẽ đỡ hộ con ông cái tát này, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó thì càng giận "Hai người các con là chuyện gì hả!"

Có lẽ một cái tát của cha với Thích Phỉ Nhiên đã kích thích Thư Hạ, cậu không biết lôi từ đâu ra dũng khí, giang tay che chắn Thích Phỉ Nhiên ở sau, nói "Con ở cùng anh ấy rồi, cha đánh đi, dù sao trước đây cũng đánh không ít, cha đánh chết thì thôi."

Thư Diệu Chi giơ tay lên, Thư Hạ nói không sợ, nhưng ấn tượng về những năm cấp ba vẫn ám ảnh cậu, không tự chủ được mà cắn chặt răng, nhắm hai mắt lại, bày ra một vẻ thấy chết không sờn. Thư Diệu Chi tức đến phát run, định giơ chân đạp cậu thì Thích Phỉ Nhiên lại tiến lên ngăn lại "Chủ, ở bên ngoài như vậy không hay, có gì chúng ta vào nhà từ từ nói."

Thư Diệu Chi hất tay anh ra , không đáp, một mình tức giận bước lên cầu thang. Thư Hạ do dự không biết có nên đi theo ông không, tính xem có nên dứt khoát bỏ trốn hay không, cái ông lão xấu tính này cậu còn không hiểu sao. Thư Hạ nhìn khuôn mặt bị đánh đến đỏ ửng của Thích Phỉ Nhiên, muốn xin lỗi, trong lòng cũng xót xa mà xoa xoa mặt anh, nhỏ giọng hỏi "Đau không?"

"Hơi hơi." Thích Phỉ Nhiên thành thật đáp "Lúc ấy, em cũng đau như thế sao."

"Em không nhớ, chỉ nhớ cha em đạp em mấy cái thì em nằm ở ngày cũng không dậy được." Thư Hạ nắm chặt tay Thích Phỉ Nhiên, nhìn qua có chút không biết phải làm sao "Chúng ta đi thôi, em sợ cha em điên lên đánh cả anh mất."

Thích Phỉ Nhiên lắc đầu "Anh sợ giờ mà đi chú sẽ càng giận. Có anh là người ngoài ở đây, chú sẽ không động tay với em đâu."

"Không động tay? Thế ai vừa đánh anh?" Thư Hạ thở dài, Thích Phỉ Nhiên cho rằng cha cậu quá lí trí rồi, thế nhưng anh nói cũng đúng, nếu lúc này cậu mà đi, Thư Diệu Chi sẽ tức điên lên mất, nói chính xác thì sau này cũng không thèm nhìn cậu nữa "Được rồi, chuyện sớm muộn gì cũng phải giải quyết, em sớm muộn gì cũng bị đánh một trận, vậy thì để hôm nay kết thúc luôn đi, dù gì bây giờ ông cũng không còn tiền ném em ra nước ngoài nữa rồi, còn có thể kết thúc kiểu gì được nữa."

Vừa vào cửa, Thư Diệu Chi đã nghiêm mặt hắng giọng ngồi trên sofa. Thư Hạ nắm tay Thích Phỉ Nhiên đi đến, hai người vốn dĩ cả mặt đầy nghiêm trọng, nhưng hành động nắm tay này lại quá mức khiêu khích, giống như muốn thị uy. Lửa giận trong lòng Thư Diệu Chi vốn bị ép xuống còn tí ti, bây giờ lại bừng bừng dậy lên, chỉ vào Thư Hạ, mở miệng mãi nhưng vẫn không nói ra được lời nào.

Thư Hạ cúi đầu, thẳng thắn thừa nhận "Cha, con thật sự ở cùng Thích Phỉ Nhiên. Cha muốn đánh thì cứ đánh đi."

"Một tên nhóc nhà họ Tần vừa đi thì một tên nhóc khác lại tới, một tên nhóc khác lại tới!!!" Thư Diệu Chi tức đến đau tim "Thư Hạ, con quá giỏi rồi! Con lừa cha như lừa thằng ngu con vui lắm sao!"

"Vậy cha kêu con phải làm sao bây giờ, con thích đàn ông, đời này con chỉ có thể cùng với đàn ông. Nhưng cha không thích như vậy, cha nhìn thấy con ở cạnh đàn ông cha không vui, mà con không ở cạnh anh ấy, con lại không vui. Để tất cả mọi người đều có thể hài lòng, con chỉ có thể gạt cha mà thôi!"

Thư Hạ nói lòng vòng một hồi như phát biểu. Thư Diệu Chi bị nói hoa hết cả đầu, chỉ nhớ được Thư Hạ nói nó thích đàn ông, chỉ có thể ở cùng đàn ông. Lời này lúc cấp ba cậu đã từng nói, giờ vẫn nói. Thư Diệu Chi ôm ngực, giận cũng không làm gi được "Con không thể thay đổi sao?"

Thư Hạ nhìn vào mắt ông, nghiêm túc nói "Con không thay đổi được, đánh chết cũng không thay đổi được."

"Có phải con nghĩ bây giờ cha già rồi, không còn tiền nữa, không thể bắt con đi được không? Hả?"

Thư Diệu Chi cầm quả táo trên bàn lên định ném Thư Hạ, nhưng nhìn Thích Phỉ Nhiên lại đặt xuống. Vừa ở dưới nhà kích động không nhịn được mà đánh Thư Hạ, cuối cùng lại đánh nhầm lên anh, giờ cũng không tiện ra tay trước mặt anh nữa.

Thư Diệu Chi mềm giọng hơn một chút "Con mười bảy tuổi không hiểu chuyện, suy nghĩ linh tinh thì thôi, nhưng đã năm năm rồi. con còn chưa nghĩ cho cẩn thận hay sao?"

"Con không nghĩ linh tinh, con còn nghiêm túc suy nghĩ hơn bất kì ai! Mười bảy tuổi con không thấy con sai, bây giờ lại càng không!"

"Con không nghĩ linh tinh, còn nó thì sao?" Thư Diệu Chi chỉ vào Thích Phỉ Nhiên "Con biết nó nghĩ gì sao? Nếu như có một ngày nó chơi chán con rồi, thì con làm sao đây?"

"Nam nữ yêu nhau còn có ngày chán nhau, chán thì chia tay thôi, con cũng không có lỗ cái gì."

Thích Phỉ Nhiên đúng lúc bổ sung thêm một câu "Chú, con sẽ không chán!"

Thư Diệu Chi ngực lại càng đau "Cút cút cút, hai đứa chúng bay cút hết đi!"

"Cút thì cút!" Thư Hạ kéo Thích Phỉ Nhiên "Chúng ta cút thôi, không thể nói thông suốt với ông ấy được!"

Thích Phỉ Nhiên đứng im không nhúc nhích, liếm liếm môi nói "Chú, con biết bây giờ chú đang tức giận, có lẽ sẽ không nghe được lời bọn con nói, nhưng con xin chú hãy tin con, con thật sự rất yêu Thư Hạ, con cũng có thể tự tin bảo vệ cậu ấy, không để cậu ấy tổn thương."

"Bảo vệ? Bảo vệ kiều gì? Con có biết đồng tính luyến ái phải đối mặt với cái gì không? Chú không hy vọng sau này các con ra đường lại bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ! Bị người ta mắng nhiếc! Dù con che được miệng những người đó thì sao? Con có che được sự kì thị và cái nhìn phiến diện của họ với con và Thư Hạ không?"

Thư Hạ vung tay lên "Con không để ý!"

"Bay cút cho ông!"

Thư Hạ lại kéo Thích Phỉ Nhiên, lần này Thích Phỉ Nhiên không kiên trì nữa, đi theo cậu ra cửa. Thư Hạ ngẩng cao đầu, nước mắt kiềm nén đã lâu rốt cuộc cũng chảy ra, tủi thân không chịu được.

Hai người lên xe, Thích Phỉ Nhiên kéo Thư Hạ qua, Thư Hạ ghé lên người anh, nhỏ giọng nói "Em cảm thấy cha em không quan tâm em!"

"Không đâu." Thích Phỉ Nhiên an ủi "Chú sẽ không không cần em."

"Ông bảo em cút, còn nói tận ba lần!" Thư Hạ nghiêm túc so đo "Nói ba lần chứng tỏ nói thật."

"Không phải ba lần, hai lần, hơn nữa đều nói vì giận thôi." Thích Phỉ Nhiên nắm tay cậu, hôn lên "Anh cảm thấy thái độ của chú hôm nay cũng không hẳn là không phải chấp nhận, để ông bình tĩnh mấy hôm, có lẽ ông sẽ nghĩ thông suốt thôi."

"Em cũng biết ông không còn cứng nhắc như lần trước nữa, có lẽ là hết tiền rồi, không còn điệu kiện để bạo hành em nữa. Haiz, sao mà có thể nghĩ thông suốt được chứ, nhiều năm như vậy còn chưa thông, mấy ngày thì càng không thể đâu." Thư Hạ dẩu môi, không còn chút khí thế nào "Bây giờ em là đứa cha không thương mẹ không yêu nữa rồi, em thật đáng thương."

"Anh thương em." Thích Phỉ Nhiên thổ lộ với cậu, ngắn gọn nhưng dịu dàng, Thư Hạ mím môi, tâm trạng vừa trải qua gió to sóng dữ bình tĩnh lại "Tình yêu cũng không bù đắp được tình thân đã mất của em, nhưng em vẫn thích nghe câu này, anh nói thêm mấy lần đi."

Thích Phỉ Nhiên cười cười, ghé vào tai cậu lặp lại mấy lần, tiếng nói khiêu gợi đỏ bừng cả mặt Thư Hạ, Thư Hạ ôm chặt anh, Thích Phỉ Nhiên xoa lưng cậu.

"Không sợ, có anh đây rồi."

ngẩ#%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net