Thong thien chi lo 531-560

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
năng đạt mức khó tưởng tượng nổi, ép lùi cả Hạo thiên ti nam và Minh nguyệt lôi châu pháp trận do Thanh Bình kích phát, Hắc minh cốt quân, kim đan hà quang của Ngụy Tác.

Hoàng sắc đạo tôn lại trấn áp kim đan của Ngụy Tác thượng.

Thân thể gã run lên, lại phun máu.

"Đây là pháp bảo gì?"

Đồng thời, mắt Bàn Long chân nhân tỏ cực kỳ kinh hãi.

Chạm vào hôi quang, thân thể Bàn Long chân nhân già đi cực nhanh, thoáng sau, trên mặt đã nahwn nhúm, như già đi mười năm.

"A!"

Bàn Long chân nhân vung tay, Nại hà kim kiều như thuẫn bài che trước mặt nhưng cũng vô dụng, hôi quang của Ngụy Tác xuyên qua thanh hoàng sắc vân khí của Nại hà kim kiều trùm lên lão.

"Bạch Kiếm Không!"

Nại hà kim kiều không ngăn được hôi quang của Thanh tác ngân pháp trượng, Bàn Long chân nhân ngoái nhìn Bạch Kiếm Không. Bạch Kiếm Không lúc đó còn ngơ ngẩn, vẫn bị Mị ma nữ lộc khống chế.

"Phế vật!"

Bàn Long chân nhân suýt nữa giận đến mức phun mãu, lăng không hút Bạch Kiếm Không chặn trước mặt như thuẫn bài.

Bạch Kiếm Không là một trong Thiên Bắc tam hung, tu vi Kim đan lưỡng trọng hậu kỳ, thực lực cực cao nhưng giờ Mị ma nữ lộc dùng thần thức trấn áp thì lại thành vô dụng.

"A!"

Nhưng Bàn Long chân nhân hãi hùng vì Bạch Kiếm Không che trước mặt cũng không chặn được hôi quang do Ngụy Tác Thanh tác ngân pháp trượng thượng phát ra, cả lão và Bạch Kiếm Không đều già đi.

"Phế vật, để lại ngươi làm gì!"

Bàn Long chân nhân đã điên cuồng, cảm giác được nguy hiểm mất mạng.

Phập, phát giác kéo Bạch Kiếm Không làm thuẫn bài cũng vô dụng, Bàn Long chân nhân táng tâm bệnh cuồng phát ra một đạo quang hoa đánh vào hậu tâm Bạch Kiếm Không chẻ nát đồng bạn.

Cùng lúc, Bàn Long chân nhân đẩy hoàng ngọc tam túc đại đỉnh, lao vút lại.

Phi độn pháp bảo của Bàn Long chân nhân nhanh hơn Ly Hỏa phảng, lão lại nhận ra nguy hiểm nên định nhờ vào pháp bảo thoát thân đã.

"Muốn chạy, không dễ đâu!"

Ngụy Tác vung tay, Khổng tước minh vương vũ trước mặt rực hà quang ngũ sắc, cố định phi độn pháp bảo của Bàn Long chân nhân.

"A! Ngụy Tác, ta và ngươi không đội trời chung! Muốn ta chết hả, không dễ đâu!"

Phi độn pháp bảo bị Ngụy Tác cố định, Bàn Long chân nhân gào lên.

"Oành! Oành! Oành!"

Lão không ngừng điều khiển Nại hà kim kiều và hoàng sắc đạo tôn đập xuống Ngụy Tác.

Thân thể gã run lên.

Uy năng công kích của Bàn Long chân nhân cực mạnh, Nại hà kim kiều phối hợp với hoàng sắc đạo tôn thì đòn nào gã cũng phải dùng kim đan ngạnh tiếp mới chặn được, tạo thành tổn thương không nhỏ với kim đan và nhục thân.

Hiện tại cả hai đã liều mạng, để xem ai không chịu nổi trước, hoặc Ngụy Tác bị Bàn Long chân nhân đánh gục trước, hoặc Bàn Long chân nhân bị Thanh tác ngân pháp trượng hao tận thọ nguyên trước.

Chỉ tích tắc sau, Thanh tác ngân pháp trượng đã ngân lên khe khẽ.

"Ngụy đạo hữu!"

Thanh Bình vốn nhợt nhạt mặt mày, cố điều khiển Hạo thiên ti nam và Minh nguyệt lôi châu trận kinh hãi kêu lên.

Trên Thanh tác ngân pháp trượng, pháp châu kích phát hôi sắc quang hoa vỡ vụn!

Viên pháp châu Ngụy Tác lấy được từ hồng sắc tiểu thú đã tổn hao quá nửa uy năng, trong lúc quan trọng này thì lại hao tận!

Hôi sắc quang hoa tắt ngóm.

"Hóa ra cũng là pháp bảo tiêu hao! Ha ha!"

Bàn Long chân nhân đã râu tóc phơ phơ, mặt đầy nếp nhăn, tựa hồ chết già bất cứ lúc nào, nhưng hôi sắc quang hoa tan đi thì lão hơi ngẩn ra rồi mắt sáng lên, điên cuồng bật cười.

"Xem ngươi làm cách nào là đối thủ của ta! Chết đi!"

Trong tiếng cười, hoàng sắc đạo tôn khổng lồ hiện ra, ép xuống Ngụy Tác.

"Có bao nhiêu Tuyệt diệt kim đan, mau nổ đi!"

Mị ma nữ lộc lùi xa cũng không nén được kêu lên.

Uy năng thuật pháp của Bàn Long chân nhân thì nó chỉ đỡ được một hai lần, còn tình hình của lão hiện giờ thì thi triển hơn mười lần cũng không thành vấn đề, không lo thọ nguyên hao tận.

Nó không cho rằng Bàn Long chân nhân giết Ngụy Tác xong sẽ tha cho nó.

"Y định làm gì?"

Bàn Long chân nhân và Mị ma nữ lộc không ngờ là xoạt một tiếng, Ngụy Tác thò ra thanh hắc sắc quỷ trảo, kéo thi thể Cổ Ngạc động chủ về, cắm hắc sắc tiểu đao lên ngực.

"Phù!"

Phá được mấy tầng quang hoa, hoàng sắc đạo tôn của Bàn Long chân nhân trấn áp lên tử sắc kim đan khiến thân thể Ngụy Tác rúng động, máu từ miệng phun ra.

Vù! Một đạo hắc quang từ tay Ngụy Tác bay ra, là một thanh hắc sắc tiểu đao.

"Hóa ra pháp đao này có thể hút khí huyết, tinh hoa của tu sĩ để chuyển thành uy năng! Ngươi đối phó Bạch Kiếm Không chắc đã dùng khí huyết của Huyền Vũ chân nhân, chả trách Thái ất phân quang kính của Bạch Kiếm Không là lực phòng ngự đệ nhất Thiên Bắc cũng không chặn được."

Thấy đạo hắc quang từ tay Ngụy Tác, Bàn Long chân nhân tỏ vẻ đã chuẩn bị, cười nhạo gã.

"Tiếc là trước đây khi ngươi sử dụng vật này đối phó Bạch Kiếm Không, ta đã nhận ra chất liệu của nó không ra gì, tùy tiện một món linh khí cũng đánh vỡ được!"

Thanh quang từ tay Bàn Long chân nhân bay lên.

Là một chiếc vòng tai màu xanh.

Chiếc vòng lóe lên, tan biến khỏi tay Bàn Long chân nhân, "choang" một tiếng giáng vào hắc sắc tiểu đao.

Thanh sắc pháp bảo này, linh áp không mạnh, tựa hồ chỉ là một món linh giai thượng phẩm pháp bảo, nhưng pháp bảo này là thuấn di pháp bảo hiếm có.

"Thế nào?"

Bàn Long chân nhân cho rằng bị pháp bảo của mình đánh trúng, hắc sắc tiểu đao khẳng định sẽ vỡ vụn nhưng tròng mắt lão co lại vì hắc sắc tiểu đao bị cái vòng xanh đánh vào nhưng chỉ bắn đi chứ không có tí uy năng nào.

Hắc sắc tiểu đao không hề tổn hại.

"Không xong!"

Một ý niệm cực kỳ nguy hiểm mới dâng lên, lão chỉ kịp giơ ngang Nại hà kim kiều thì một đạo hắc quang từ trước mặt Ngụy Tác bắn ra, một đạo hồng quang từ mũi hắc quang xẹt tới.

"A!"

Đạo hồng quang thong thả xuyên qua Nại hà kim kiều, qua ngực Bàn Long chân nhân.

Máu tóe lên sau lưng lão.

"A! Ta lại chết trong tay ngươi!... Ngụy Tác, Chân Võ nhất định không tha cho ngươi! Chân Võ tông chủ có tu vi Thần huyền cảnh, ngươi sẽ không chết yên thân!..." Bàn Long chân nhân cứng người, gào lên nguyền rủa, nhưng rồi nhỏ dần, khí tức tắt hết.

Chân Võ tông thái thượng trưởng lão, Bàn Long chân nhân, bị Ngụy Tác giết chết!

Chương 534: Thu chiến lợi phẩm

 

"Lão quỷ biến thái."

 

Nuốt nước bọt, Ngụy Tác nuốt cả máu, mắng thầm.

 

Bàn Long chân nhân đáng sợ và gian trá hơn gã tưởng tượng, nếu không có phù văn tinh kim hắc sắc tiểu đao gạt gẫm thì Thực huyết pháp đao chắc đã bị hủy, chưa biết chừng người chết là gã. Dù vậy, kim đan và nhục thân gã tổn thương không nhẹ, ít nhất phải mười mấy ngày mới hồi phục.

 

"Ngươi định làm gì?"

 

Cùng lúc, Ngụy Tác thấy Mị ma nữ lộc vốn ẩn một bên đột nhiên lao đến chỗ thi thể Bàn Long chân nhân.

 

"Chúng ta đã nói rồi, những thứ của chúng đều do ta bảo quản mà? Pháp đao của ngươi, uy lực quá lớn, vạn nhất ngươi dùng giết ta thì làm sao đây?" Mị ma nữ lộc dừng lại trước thi thể Bàn Long chân nhân, bĩu môi hầm hừ.

 

"Thi thể y cũng tính là đồ trên mình? Pháp bảo và pháp khí sẽ do ngươi bảo quản nhưng thi thể thì không." Ngụy Tác hừ lạnh. Thật ra gã thập phần bất mãn với việc liên thủ của Mị ma nữ lộc ban nãy, nếu nó khống chế được Bạch Kiếm Không thì lão đã không thể phát ra pháp bảo cỡ đó. Mị ma nữ lộc luôn gió chiều nào che chiều ấy, trừ ngăn cản Bàn Long chân nhân một chốc thì không lúc nào chịu dốc toàn lực. Bình thường gã cũng bỏ qua, nhưng vì đối phó Cổ Ngạc động chủ và Bàn Long chân nhân mà đã dốc hết vốn, Tuyệt diệt kim đan chỉ còn lại một viên, quan trọng là quá lâu thì Thực huyết pháp đao không thể hút khí huyết của Bàn Long chân nhân nữa.

 

"Thi thể sao lại không tính? Đầu ngươi không tính là thứ trên mình hả? Không tính thì cắt xuống cho ta, ta không từ chối." Mị ma nữ lộc chống nạnh, khinh khỉnh.

 

"Ta không rườm lời, thế nào, ngươi tưởng không có pháp đao thì ta không giết được ngươi? Ta không giữu lời thì giết ngươi cũng cần gì dùng đến pháp đao đó?" Ngụy Tác trừng mắt với Mị ma nữ lộc, lắc "Đại tuyệt diệt kim đan".

 

"Chà chà, to thế này thì đáng sợ thật, không được, để y thẹn quá hóa giận thì e tro cũng không còn."

 

Mị ma nữ lộc thấy Ngụy Tác cầm Đại tuyệt diệt kim đan thì nhợt nhạt mặt mày.

 

"Được rồi! Coi như ngươi thắng, cho ngươi biết, đừng có giở trò, không thì ta tự nổ yêu đan, tất cả cùng xong."

 

Bực mình giậm chân, uy hiếp Ngụy Tác đoạn Mị ma nữ lộc cuốn lấy nạp bảo nang của Bàn Long chân nhân thân, chỉ ném thi thể cho gã.

 

"Ngươi đừng giở trò là được rồi, đưa ta kim đan của y." Ngụy Tác nhìn yêu thú vẫn dè chừng gã, không hề ngần ngừ cắm Thực huyết pháp đao vào ngực Bàn Long chân nhân.

 

"Cái gì, ngươi cần kim đan của y? Đừng có được voi đòi tiên." Mị ma nữ lộc khí phẫn kêu lên.

 

"Kim đan của y, ta có dùng được đâu, ngươi sợ cái gì." Ngụy Tác cấm cảu bảo Mị ma nữ lộc.

 

Mị ma nữ lộc khí phẫn nhìn Ngụy Tác, sau cùng cũng khuất phục, ném kim đan của Bàn Long chân nhân cho gã.

 

"Đợi đã, ta muốn đến cạnh ngươi, đừng có giở trò." Ném viên kim đan cực lớn của Bàn Long chân nhân cho Ngụy Tác, thấy gã rút Thực huyết pháp đao khỏi ngực lão, Mị ma nữ lộc đảo mắt nói.

 

"Đến cạnh ta?" Ngụy Tác ngẩn người, không hiểu Mị ma nữ lộc có ý gì.

 

"Như thế nếu ngươi đánh lén, ta tự nổ yêu đan, ngươi cũng không thoát được." Mị ma nữ lộc gật đầu.

 

"Nổ cái đầu ngươi." Ngụy Tác không nén được mắng. "Được, đến đây." Bất quá gã không cự tuyệt Mị ma nữ lộc.

 

Thật ra Ngụy Tác cũng sợ Mị ma nữ lộc đột nhiên đánh lén gã và Thanh Bình. Thần thức xung kích của nó thập phần lợi hại, phát động là Thanh Bình coi như vô dụng, không còn khả năng kháng cự. Để nó đến gần, gã sẽ cho Hắc minh cốt quân canh chừng, thần thức xung kích của Mị ma nữ lộc không ảnh hưởng đến tử vật như Hắc minh cốt quân nên nó đánh lén Ngụy Tác thì ở cự ly gần sẽ không chống nổi Hắc minh cốt quân công kích.

 

"Tạm được." Mị ma nữ lộc không ngờ Ngụy Tác tính toán như thế, hầm hừ đoạn cẩn thận loáng lên, đến cạnh Ngụy Tác và Thanh Bình.

 

Ngụy Tác mặc kệ, lấy ra một viên liệu thương đan dược nuốt xuống, Huyền sát quỷ trảo bắn đi mấy trăm trượng kéo kim đan của Bạch Kiếm Không về.

 

Kim đan của Bạch Kiếm Không trắng tuyền, so với của Điếu Sa chân nhân thì to hơn hẳn.

 

Là một trong Thiên Bắc tam hung, dị bảo đầy mình mà vẫn bị Bàn Long chân nhân giết như thế, Bạch Kiếm Không có lẽ là một trong những Kim đan đại tu sĩ của Thiên Huyền đại lục chết uất ức nhất trong mấy chục năm nay.

 

Ngụy Tác tự nhủ bình thường thì kim đan của gã miễn cưỡng trấn áp được kim đan của Bạch Kiếm Không để luyện thành Tuyệt diệt kim đan nhưng giờ kim đan của gã tổn hại không nhẹ nên không dám chắc.

 

Mục quang lóe lên, Ngụy Tác thu kim đan của Bạch Kiếm Không vào nạp vật cổ giới chi trung, Huyền sát quỷ trảo lấy hắc sắc tiểu đao do phù văn tinh kim luyện chế thành về.

 

"À! Phù văn tinh kim dẻo dai cực độ."

 

Thu hắc sắc tiểu đao lại, mắt Ngụy Tác ánh lên dị mang.

 

Ban nãy đối phó Bàn Long chân nhân, gã thành công dùng tiểu đao gạt lão, gã không biết cách kích phát nên thuần túy dùng chân nguyên bao lấy ném ra, có điều bị linh giai thượng phẩm pháp bảo đánh trúng mà thai thể hắc sắc tiểu đao không hề phá tổn.

 

"Ngụy tiểu tử, kim đan của chúng thuộc về ngươi nhưng đã nói rồi, pháp bảo do ta bảo quản."

 

Mị ma nữ lộc cực nhanh nhẹn, cuốn lấy hết pháp y và pháp khí của Cổ Ngạc động chủ bị Ngụy Tác túm đến, cùng với đồ của Bàn Long chân nhân dồn vào một bao, phát ra hồng hà cuốn cả nạp bảo nang của Bạch Kiếm Không về.

 

"Còn mấy thứ này lớn quá, ta không biết dùng nạp bảo nang của tu sĩ, ngươi cứ thu lại vào nạp bảo nang này cho ta bảo quản." Mị ma nữ lộc chỉ chỉ tới.

 

Mị ma nữ lộc chỉ vào mấy pháp bảo dưới đất.

 

"Huyền giai pháp bảo này không hề bị hủy."

 

Ngụy Tác thấy trong hố có một món đen xì, tức thì hơi biến sắc.

 

Là hắc sắc tinh kim cự ngạc của Cổ Ngạc động chủ.

 

"Xoạt", Ngụy Tác không đáp Mị ma nữ lộc, Huyền sát quỷ trảo tóm lấy vật đó lên, dồn chân nguyên vào.

 

"Ngươi định làm gì? Đừng có giở trò." Ngụy Tác khiến Mị ma nữ lộc giật mình.

 

"Yên tâm đi, chỉ xem qua thôi mà." Ngụy Tác liếc Mị ma nữ lộc, không nhiều lời, hắc sắc tinh kim cự ngạc rực quang hoa, dấy lên hắc sắc cương phong.

 

Huyền giai pháp bảo này quả nhiên không bị hủy hoại!

 

Bị uy năng Tuyệt diệt kim đan xung kích, pháp bảo này chỉ tan hết uy năng, Cổ Ngạc động chủ nhất thời không khống chế được mà thôi.

 

"Không thử nữa! Nếu thử đợi khi ra ngoài, ta sẽ cho ngươi thử." Mị ma nữ lộc thấy Ngụy Tác không nghe thì mặt mũi lạnh tanh.

 

"Thanh Bình đạo hữu, thu giúp nó đi." Ngụy Tác hơi trầm ngâm, bảo Thanh Bình.

 

Thật ra gã không muốn giao vật này cho Mị ma nữ lộc bảo quản, huyền giai pháp bảo cơ đấy.

 

Một món huyền giai pháp bảo khác là Nại hà kim kiều của Bàn Long chân nhân, đã bị Thực huyết pháp đao hủy hoại, linh quang tắt hết, không cần thử nữa.

 

Huyền giai pháp bảo thật sự, Ngụy Tác chưa có món nào, nếu có thì khi đối địch, thực lực sẽ đại tăng.

 

Nhưng tính tình yêu thú khác xa tu sĩ, ở nơi vô danh này, Ngụy Tác không dám kích nộ Mị ma nữ lộc, nhỡ may có sơ sảy gì không ra được thì hỏng bét.

 

Hoàng ngọc tam túc cự đỉnh còn nguyên, tuy to lớn uy mãnh nhưng chỉ có độn tốc kinh nhân, chứ không có huyền ảo đặc biệt nào.

 

"Được! Ta giúp ngươi thu lại, thế nào?" Thanh Bình hỏi Mị ma nữ lộc.

 

Đến lúc này nàng ta mới tựa hồ định thần lại sau việc Ngụy Tác thành công giết chết Cổ Ngạc động chủ và Bàn Long chân nhân.

 

"Được rồi." Thấy Ngụy Tác đình chỉ kích phát hắc sắc tinh kim cự ngạc, Mị ma nữ lộc hừ lạnh, gật đầu.

 

Ngụy Tác mặc kệ, mục quang lóe lên, không hiểu nghĩ gì mà thu cả thi thể Bạch Kiếm Không lại.

Chương 535: Không gian loạn lưu

 

 

Chương 535: Không gian loạn lưu

 

"Thanh Bình đạo hữu, rất có thể họ không bị cuốn vào không gian này, không thì dù chết cũng phải có dấu vết."

 

"Tại hạ mặc kệ, hôm nay nhất định phải thoát được, chỗ quỷ quái này, ai biết sẽ có chuyện gì..."

 

"..."

 

Một dải hắc hồng sắc độn quang lướt đi dưới vòm không màu lam ngưng kết bất động.

 

Liên tục có năm dải lửa từ độn quang phát ra, nổ tung rồi bắn lên vô số đạo thanh sắc lôi quang, vang đi không biết bao nhiêu dặm.

 

Hắc hồng sắc độn quang chính thị Ly Hỏa phảng của Ngụy Tác, Mị ma nữ lộc mặt mũi cực kỳ khó coi đứng trên, ra vẻ đã chịu đủ rồi.

 

"Tìm cách rời khỏi đã rồi tính, họ ở đây thì sao ngần ấy ngày mà không gặp." Thanh Bình có phần tiều tụy, thần sắc thất vọng lóe lên.

 

Ngụy Tác liếc Thanh Bình, ngầm lắc đầu, nhìn về phía trước, sắc mặt gã cũng nhợt đi.

 

Hóa ra sau khi giết Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ, Ngụy Tác cùng Thanh Bình tìm hơn mười ngày, liên tục kích phát thuật pháp thành tiếng động.

 

Ở chỗ vô danh này tuy mênh mông nhưng địa thế thập phần bằng phẳng, thanh âm truyền đi rất xa, nếu Kỳ Long Sơn và bọn Lệ Nhược Hải ở trong không gian này tất sẽ nghe thấy, ngần ấy hôm không tìm được chứng tỏ họ không bị cuốn vào đây.

 

Ngụy Tác hiểu rõ còn một khả năng là họ đã chết dưới sức mạnh của không gian.

 

Tu sĩ so với không gian chi lực thật quá nhỏ bé, chết trong tình huống đó cũng không cách nào cưỡng nổi.

 

Ở chỗ vô danh này, Ngụy Tác cũng muốn sớm thoát thân, không nhanh lên thì Mị ma nữ lộc phát cuồng mà tự nổ yêu đan đồng quy vu tận mất.

 

Thanh Bình có Trường sinh bi đủ cho ba người, Mị ma nữ lộc cho rằng đi tìm người khác ở đây chỉ tổ có hại.

 

...

 

Ly Hỏa phảng liên tục phi độn hai canh giờ, phía trước xuất hiện một làn cuồng phong màu lam.

 

Ly Hỏa phảng đến gần thì gã nhìn ra không phải cuồng phong mà là lam sắc vân trụ từ trên không rũ xuống ngưng kết bất động.

 

Dưới lam sắc vân trụ là một thâm cốc lớn.

 

Đáy cốc nối với phía kia, cũng là một lam sắc vân trụ, cực kỳ quỷ dị.

 

Đến trước lam sắc vân trụ quỷ dị, Ly Hỏa phảng trầm xuống tận đáy cốc.

 

Ở đó có một khe nứt không gian dài hơn mười trượng, rộng ba trượng, như tảng băng trong suốt treo lơ lửng.

 

Hai lam sắc vân trụ khi cách khe nứt không gian chừng mười trượng thì thu nhỏ, tạo cho người ta cảm giác cùng với khe nứt không gian không xâm phạm nhau.

 

"May mà khe nứt không gian không hề biến hóa." Ngụy Tác thu Ly Hỏa phảng, Mị ma nữ lộc nhe hàm răng trắng nói ngay.

 

"Dù thế nào cũng phải đa tạ Ngụy đạo hữu, không có Ngụy đạo hữu thì tại hạ cũng không còn mạng." Nhìn khe nứt không gian, Thanh Bình ngoái lại, tỏ vẻ cảm kích nói với Ngụy Tác.

 

"Bất tất khách khí, Bàn Long chân nhân vốn đối phó mỗ, thế nào mỗ cũng phải đấu với y." Ngụy Tác nhìn Thanh Bình, mỉm cười nói.

 

"Đại ân không thể nói bằng lời, dù thế nào, tại hạ cũng hiểu con người Ngụy đạo hữu." Thanh Bình bảo.

 

"Đừng có vòng vo nữa, ra rồi muốn nói gì cũng có khối thời gian. Ta không muốn nghe các ngươi than vãn với nhau." Mị ma nữ lộc tỏ vẻ giục giã.

 

"Chúng ta ra rồi tính." Ngụy Tác tựa hồ đã quen với kiểu nói năng khó nghe của Mị ma nữ lộc nên không đổi sắc, "Biết đâu Lệ đạo hữu và Kỳ đạo hữu đã rời Thanh Thành khư, đang tìm chúng ta cũng nên."

 

"Đa tạ Ngụy đạo hữu." Thanh Bình hiểu Ngụy Tác có ý an ủi, tỏ vẻ cảm kích, vỗ lên nạp bảo nang, lấy Trường sinh bi ra.

 

"Đi thôi." Ngụy Tác gật đầu với Thanh Bình, không nói gì thêm.

 

Thanh Bình không nói, dồn chân nguyên vào Trường sinh bi, hoàng sắc quang hoa hình thành một linh quang quang tráo vừa đủ cho ba người.

 

"Còn được." Mị ma nữ lộc hầm hừ, mắt ánh lên thần sắc giảo trá khó nhận ra.

 

"Đi thôi!"

 

Thanh Bình vung tay, Trường sinh bi mang theo nàng ta, Ngụy Tác và Mị ma nữ lộc, từ từ đến sát khe nứt không gian.

 

"Quả nhiên được."

 

Trường sinh bi tàn phát ra hoàng sắc linh quang, tiến vào khe nứt không gian, vô số nguyên khí ép tới cuồng bạo, bên ngoài hoàng sắc linh quang liên tục có tiếng tanh tách, nhưng Ngụy Tác lỏng bớt thần sắc ngưng trọng vì không gian chi lực quả nhiên không thể xuyên qua linh quang.

 

Tích tắc này, suy nghĩ của Ngụy Tác rất phức tạp.

 

Theo cảm giác từ lúc vào Linh Diệu cốc, tuy biết khe nứt không gian tựa hồ càng cuồng bạo nhưng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net