Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không chỉ bằng dược lực hai viên Thần hoàng thạch đơn."
"Ngần ấy?" Linh Lung Thiên giật giật chân mày. Một tia nguyên khí tựa hồ chỉ là một phần rất nhỏ, một Hỗn độn thanh ngưu bảo giác có thể rút được số lượng kinh nhân nguyên khí.
"Đem Hỗn độn thanh ngưu bảo giác và những món linh giai trở xuống bán đi, để mua thủy hệ yêu đơn và linh dược thì đủ cho ngươi đột phá đến Thần huyền lưỡng trọng. Tiểu tử, ngương định thử luyện hóa mấy thứ này hả." Lục bào lão đầu nhất thấy mục quang Ngụy Tác nhìn đến yêu đơn đã vỡ của hắc mao lão bất tử thì hỏi.
"Mấy mảnh này tạo cho ta cảm giác thập phần kỳ quái, như là linh đơn." Ngụy Tác nói đoạn nguyên khí và thủy linh chi khí đồn vào mảnh yêu đơn nhỏ nhất mà gột rửa.
"Oành!"
Nguyên khí cuồn cuộn bị gột rửa ra, chảy vào thân thể Ngụy Tác, gã như mở ra hơn một vạn cái miệng, hút lấy khí tức.
"Lại như linh đơn thật hả?"
Lục bào lão đầu và Linh Lung Thiên nhìn nhau, tuy đều nhận ra trong nguyên khí của yêu đơn có nhiều tạp chất bất lợi nhưng Ngụy Tác luyện hóa được lượng nguyên khí hữu dụng cũng cực kỳ kinh nhân.
"Xoạt..."
Ngụy Tác hít sâu, tỏ rõ thần sắc kinh hỉ cực độ.
Yêu đơn của hắc mao lão quái quả như một viên linh đơn, có thể trực tiếp luyện hóa! Tuy nguyên khí bị cổ đế thi làm tan đi nhiều nhưng còn lại vẫn hơn dược lực một viên Thần hoàng thạch đơn!
Thần huyền cấp hắc mao lão quái mang lại cho gã kinh hỉ quá lớn.
"Man hoang còn có yêu thú có thể dung hợp với kim đơn của tu sĩ, hóa sinh ra yêu đơn lại như linh đơn."
"Biết đâu thần huyền đại năng năm xưa phong ấn hai loại yêu thú này để về sau sử dụng."
Lục bào lão đầu và Linh Lung Thiên đều có ý nghĩ này, với kiến thức cả hai mà chưa từng nghe nói đến yêu thú này.
"Không biết có thể đem nuôi dưỡng linh dược không, liệu có gì đặc biệt chăng." Ngụy Tác cảm giác được nguyên khí trong yêu đơn không ngừng tan đi nên thi triển Thủy hoàng phệ nhật quyết gột rửa mọi mảnh để luyện hóa, hấp nạp nguyên khí. Đồng thời gã thu lục tinh lấy được trong thể nội Phệ linh thú về.
Ngụy Tác lấy thi thể Phệ linh thú và hắc mao lão quái ra xem xét.
Nguyên khí uy năng còn lại trên mình hai con thần huyền cấp cổ yêu thú này cực kỳ lợi hại, nhiều bộ vị hàm chứa nguyên khí uy năng đặc biệt, hắc mao lão quái không còn dấu tích gì của tu sĩ mà lớp lông đen còn kinh nhân hơn Phệ linh thú.
Da và xương Phệ linh thú có thể luyện chế được bán tiên giai pháp bảo, da hắc mao lão quái có thể luyện chế được thứ có uy năng như thanh sắc cổ du đăng.
Cùng lục bào lão đầu, Linh Lung Thiên nghiên cứu một hồi, cả ba quyết định lấy da Phệ linh thú và hắc mao lão quái luyện chế thành pháp y, xương Phệ linh thú thể đem luyện chế thành pháp bảo tiến công.
Nếu luyện chế được, cộng thêm Ngụy Tác lấy được tại Luân hồi tháp không ít pháp bảo huyền giai trở lên, bọn Cơ Nhã và Thủy Linh Nhi sẽ lại được thay đổi trang bị.
Kiểm kê xong, Ngụy Tác lấy ra hai tấm ký sự thanh phù.
"Thần vương cuồng chiến quyết!"
"Tự chuyển thiên trấn ma pháp!"
Hai tấm ký sự thanh phù này ghi lại công pháp và thuật pháp trên hôi sắc ngọc đài. Sợ quên nên Ngụy Tác và Linh Lung Thiên khi rời Luân hồi tháp đã chép lại.
Vừa không ngừng luyện hóa yêu đơn kỳ dị của hắc mao lão quái, Ngụy vừa tham ngộ môn công pháp và môn thuật pháp này.
"Tinh nguyên hóa thành giáp... Quả nhiên là cận chiến công pháp... Pháp vực trấn áp, cũng là một môn vô thượng cường pháp!"
Rất nhanh, Ngụy Tác tỏ rõ vẻ chấn kinh.
Thần vương cuồng chiến quyết là một môn vô thượng chân nguyên công pháp cực kỳ đặc biệt, tu luyện chân nguyên lại cùng dung hợp với khí huyết thành một thể, tương đương với lúc nào thể nội cũng có chân nguyên này. Lúc đối địch thì tu sĩ luyện công pháp này coi như được chân nguyên bao lấy toàn thân, hóa thành chân nguyên bảo giáp và cuồng chiến cự phủ. Theo kinh văn chú giải, Thần vương cuồng chiến quyết khi hóa ra chân nguyên bảo giáp và cự phủ sẽ bạo phát chiến lực hơn hẳn bình thường.
Môn công pháp này tương đương với thị chân nguyên và cận chiến thuật pháp kết làm một.
Tự chuyển thiên trấn ma pháp là vô thượng bí pháp loại trấn áp hiếm có, phát ra thần uy cấm cố đối phương trong một khu vực.
Hiểu sơ về hai thiên cổ kinh, Ngụy Tác tưởng tượng được cảnh thần huyền đại năng này đối địch khi xưa. Chỉ Tự chuyển thiên trấn ma pháp cấm cố đối phương rồi toàn thân mặc vô thượng bảo giáp, cầm cuồng chiến cự phủ kinh thiên lao tới hạ sát.
Với tu vi hiện tại của gã không thích hợp đổi công pháp sang Thần vương cuồng chiến quyết. Theo chú giải, chân nguyên công pháp này có nhiều chế, tiêu hao chân nguyên cũng như tiêu hao khí huyết, tổn hao quá lợi hại sẽ gặp nguy hiểm.
Môn công pháp này thích hợp cho Diệp Tiêu Chính vì y từng nói cần công pháp cùng thuật pháp ận thân.
Tự chuyển thiên trấn ma pháp thì Ngụy Tác có thể sử dụng, gã không cẩn thận lĩnh ngộ Thần vương cuồng chiến pháp mà lĩnh ngộ Tự chuyển thiên trấn ma pháp. CHƯƠNG 948: ĐI TỪNG BƯỚC Một hán tử mặt vàng vội vàng đi vào một chỗ ở có hoàng sắc linh quang quang tráo bao lấy.
Chỗ này là một lầu các huyền băng ba tầng tọa lạc đơn độc, phía trước là một bãi đất trống.
"Chủ..." Hán tử mặt vàng đi vào, định bẩm báo gì đó cho người ở trong nhưng cách một tiếng, đột nhiên y bị hoàng sắc tinh quang bao lấy, y bất động, tinh quang phía ngoài hình thành một đóa thủy tinh liên hoa.
"Cách!"
Thủy tinh liên hoa phong bế y tan vỡ vô ảnh vô tung. "A!" Hán tử mặt vàng kêu lên kinh hãi.
"Không cần gọi, đạo thuật pháp ban nãy là ta thử xem, không có gì nguy hiểm." Giọng nói từ lâu các vang lên, quang hoa lóe sáng, thân ảnh Ngụy Tác và Linh Lung Thiên xuất hiện tại cửa.
"Chủ nhân, thần thông chân thật khó tưởng tượng nổi." Hán tử mặt vàng lập tức vỗ mông ngựa.
"Được rồi, ngươi vội vàng quay về đây là có tin gì?" Ngụy Tác trợn tròng trắng hỏi hán tử mặt vàng. Nguồn: http://truyenyy.com
Hóa ra hán tử mặt vàng là Long Mộc Tinh, Hoàng Phủ Thiên Tứ và Hoàng Phủ Ngữ Kỳ của Hoàng Phủ thế gia bị gã phế tu vi rồi thả đi, nhưng Long Mộc Tinh biết quá nhiều, gã định đưa y về Vân Linh đại lục, đợi khi tu vi bản thân đề thăng thì thả.
Lục bào lão đầu cho là như thế quá phiền, giết đi là xong, nhưng Ngụy Tác tự nhận là gian thương cũng nên có chữ tín, nói giết là giết tha là tha.
Bất quá Ngụy Tác không ngờ là Long Mộc Tinh nghe được đồn đại dọc đường, đoán ra gì đó thì khóc lóc xin theo gã, nói tương lai gã khẳng định có thành tựu kinh nhân, đi theo sẽ có lợi. Vốn Ngụy Tác không muốn nhận kẻ sợ chết như thế, biết nguyên nhân quan trọng Long Mộc Tinh quyết nhận gã làm chủ nhân, cam tâm thành người hầu vì cổ đế thi chuyến này dấy lên phong ba kinh thiên, mà cổ đế thi là do bọn y đến Thiên Huyền đại lục lấy, gờ chỉ còn lại mình y bình an vô sự quay về thì không thể có kết quả tố được. Nhưng Long Mộc Tinh nguyện ý hiến kim đơn cho gã hạ cấm chế lợi hại, nếu sau này y phản bội gã khẽ động tâm niệm là y nát xác. Có thêm một tiểu đệ Kim đơn lưỡng trọng cũng không tệ, sai những việc vặt khi về hoang đảo động hoặc bảo y trấn thủ pháp trận cũng không tệ, nên Ngụy Tác thu nhận.
Ngụy Tác để không bị phát giác, không để y ra mặt nhiều, chỉ bảo y chú ý những bố cáo trong thành, thuận tiện nghe ngóng lời bàn tàn.
"Chủ nhân đúng là thần cơ diệu toán." Long Mộc Tinh lúc này quả thật một lòng với Ngụy Tác, biết tiên khí lọt vào tay gã, thần thông của gã khiến y thành tâm thần phục, một đạo thuật pháp gã vừa thi triển khiến y không thể trả đòn, khẳng định là vô thượng bí pháp.
Lại vỗ mông ngựa xong, Long Mộc Tinh mới nói: "Chủ nhân, hoa y thanh niên thần bí quả nhiên bị phát hiện, đang bị truy sát tại Huyền Băng thành, nghe nói bị mấy lão bất tử Đại Hàn cung dùng truyền thừa pháp khí đả thương nhưng vẫn thoát được. Hiện tại nhiều người đang đổ về phụ cận Huyền Băng thành tìm tung tích y."
"Huyền Băng thành? Trong một ngày là chúng ta đến được, xem thế nào đã." Nhìn Linh Lung Thiên đoạn Ngụy Tác nói, đồng thời vung tay, lấy ra một cái chuông đồng cổ kính, "Ngươi xử lý khá lắm, đây là một món huyền giai trung phẩm pháp bảo của Đại Hàn cung, công thủ toàn diện, thưởng cho ngươi, bất quá ở Tịch Hàn đại lục thì đừng động dụng."
"Chấn vũ đồng linh! Đây là pháp bảo nổi danh của Đại Hàn cung! Đa tạ chủ nhân!" Long Mộc Tinh thấy cái chuông thì run lên, rồi hớn hở cảm tạ. Huyền giai trung phẩm pháp bảo đối với tu sĩ như y là vật bất phàm, thật sự đi theo Ngụy Tác là có lợi.
"Chủ nhân..." Long Mộc Tinh ngẩn ra. Ngụy Tác phất tay, quang hoa như nước quét qua mặt, biến thành y hệt Cực Âm thần quân, cả khí tức cũng giống tám, chín phần, đoạn gã lấy hắc hôi sắc đạo bào ra mặc. Long Mộc Tinh không tận mắt thấy Ngụy Tác thi pháp thì tất cho là Cực Âm thần quân đang đứng trước mặt.
"Gian thương, lại định giá họa hả..." Linh Lung Thiên biết gã định làm gì nên lẩm bẩm.
"Lão đạo gian xảo này không bị giá họa thì tiện nghi cho y quá." Ngụy Tác nghĩ đến cảnh Cực Âm thần quân chạy nhanh như gió thì bực mình khôn tả, không vì Lôi Sất thần quân liều mạng phát ra đòn cuối cùng, gã có thể đã mất mạng.
"Đi thôi!" Giả thành Cực Âm thần quân đoạn Ngụy Tác không dừng, độn quang cuốn lấy Linh Lung Thiên và Long Mộc Tinh lướt lên không, trực tiếp thi triển Thủy hoàng phệ nhật quyết gột rửa yêu đơn của hắc mao lão quái để tu luyện. Nguyên khí trong đó thập phần kinh nhân, nhưng tạp chất bất lợi rất nhiều, nguyên khí phun ra hình thành quanh ba người vân khí đủ màu, người ngoài cực khó coi thấy hư thực, chỉ có uy áp đặc hữu của thần huyền nguyên khí tràn ra. "Phù!" Sau hơn một canh giờ, mấy mảnh yêu đơn hoàn toàn bị Ngụy Tác luyện hóa, mảnh cuối cùng biến thành nguyên khí đủ màu như chướng khí, bị Ngụy Tác hút lấy.
"Giúp ta đi được nửa bước đã tốt lắm rồi. Cương nha muội, đưa bọn ta lướt đi, ta dùng Hỗn độn thanh ngưu bảo giác tiếp tục tu luyện." Ngụy Tác cảm giác kỹ đoạn lấy ra Hỗn độn thanh ngưu bảo giác, nguyên khí bao lấy, truyền âm cho Linh Lung Thiên.
Yêu đơn của hắc mao lão quái còn hơn gã dự liệu, sau khi luyện hóa mọi thứ lấy được từ Kỳ Bảo viên và thủy hệ yêu đơn và linh dược mua từ Ngưng Đơn phường đề thăng một phần tu vi, Ngụy Tác chia chặng đường từ Thần huyền nhất trọng đến Thần huyền nhị trọng thành mười bước, luyện hóa lần trước tương đương với đi được một bộ mà một viên yêu đơn của hắc mao lão quái khiến gã đi được nửa bước, ngang với hiệu lực mấy vạn viên phổ thông thủy hệ yêu đơn và linh đơn. Hiện tại Ngụy Tác muốn hoàn thành bước thứ hai trước khi đến Huyền Băng thành, xong xuôi thì chỉ cách Thần huyền nhị trọng tám bước nữa, không còn quá xa xôi. Mỗi tia nguyên khí trong Hỗn độn thanh ngưu bảo giác hàm chứa uy năng siêu việt, mỗi lần rút ra luyện hóa hư bị huyền giai pháp khí xung kích nên khi tu luyện thì không thể thi triển độn thuật, chi trông vào Linh Lung Thiên đưa đi.
"Hừ." Linh Lung Thiên hầm hừ nhưng không nhiều lời, phát ratử sắc độn quang, cuốn lấy Ngụy Tác và Long Mộc Tinh lao đi với tốc độ cực nhanh, đồng thời cắn tinh kim. Lần này nó vớ bẫm, tinh kim đủ để tu luyện rất lâu, thực lực sẽ đề thăng thêm một mức.
"Chát!" "Chát!" "Chát!"...
Mỗi một tia nguyên khí Hỗn độn thanh ngưu bảo giác được rút ra, lúc luyện hóa là thân thể Ngụy Tác run lên, trong tử sắc độn quang tốc độ kinh nhân như có tiếng trống. "Hỗn độn thanh ngưu bảo giác có linh khí kinh nhân như thế hả?" Lại hơn một canh giờ, Ngụy Tác tỏ vẻ chấn kinh xen lẫn kinh hỉ.
Uy năng xung kích của Hỗn độn thanh ngưu bảo giác tuy không dễ chịu gì nhưng nguyên khí cũng dễ luyện hóa như yêu đơn hắc mao lão quái, hơn một canh giờ đủ cho gã đi nốt nửa bước, đề thăng nhất thành tu vi từ Thần huyền nhất trọng đến Thần huyền lưỡng trọng. Mà Hỗn độn thanh ngưu bảo giác không tiêu hao bao nhiêu nguyên khí! Lượng nguyên khí này hơn nhiều Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cùng lục bào lão đầu dự tính. Hoặc có thể nói là những ghi chép trong truyền thuyết đều sai, Hỗn độn thanh ngưu bảo giác có niên đại cực kỳ viễn cổ, thậm chí đã hình thành pháp vực đặc biệt, có nguyên khí không chỉ bằng dược lực mấy viên Thần hoàng thạch đơn.
Ngụy Tác đột phá đến thần huyền thì như cái động không đáy, theo kinh nghiệm, từ Thần huyền nhất trọng đến lưỡng trọng, lượng nguyên khí cần thiết cho mỗi bước bằng với hơn bốn viên Thần hoàng thạch đơn. Hiện tại nửa bước này tương đương với hai viên Thần hoàng thạch đơn. Hỗn độn thanh ngưu bảo giác tựa hồ còn hơn nửa nguyên khí, tạo cho Ngụy Tác cảm giác mỗi cái sừng bằng với mười viên Thần hoàng thạch đơn!
Theo tính toán, đôi Hỗn độn thanh ngưu bảo giác ít nhất giúp gã đi thêm bốn bước từ Thần huyền nhất trọng đến Thần huyền lưỡng trọng. Chỉ cần bốn bước nữa là tu vi sẽ đề thăng! Phán đoán này khiến Ngụy Tác chấn kinh đến khó tin, không ngừng luyện hóa Hỗn độn thanh ngưu bảo giác.
"Xoạt..." Một canh giờ sau, Ngụy Tác dừng lại, hít sâu một hơi, cố trấn định tâm thần. Hơn một canh giờ tu luyện này khiến gã đi thêm nửa bước từ Thần huyền nhất trọng đến Thần huyền lưỡng trọng, đích xác là Hỗn độn thanh ngưu bảo giác ít nhất còn một nửa nguyên khí!
"Vũ Hóa Nhược Tinh nếu hoàn chỉnh luyện hóa đôi Hỗn độn thanh ngưu bảo giác, sẽ đột phá đến tu vi Thần huyền lưỡng trọng hậu kỳ, tiếc là lọt vào tay ta..." Ngụy Tác hít sâu một hơi, lóe lên ý nghĩ này, tầm mắt hiện lên một tòa thành lớn, Huyền Băng thành đây rồi. CHƯƠNG 949: ĐẠI NĂNG CỦA LƯU HỎA ĐẠI LỤC "Các ngươi không nghĩ xem là lúc nào mà còn khuyên ta dính vào vũng nước đục này?"
Trong một đại điện rực bảo quang, sừng sững mấy chục tinh trụ cao cỡ thân người, có bố trí pháp trận lợi hại, Cực Âm thần quân ăn vận như lão đạo ngồi trên hôi sắc liên đài cổ kính đang giáo huấn một toán chân truyền đệ tử và trưởng lão Tiểu Cực giới.
"Tiên khí đương nhiên tốt, ai chả thèm muốn nhưng ta biết đại thế lực của Lưu Hỏa đại lục cũng đến, với Vũ Hóa thế gia và Đại Hàn cung, Hoàng Phủ thế gia thì không chỉ đơn giản là cướp tiên khí mà còn báo cừu. Chúng đều là những con chó phát điên rồi, Tiểu Cực giới chúng ta lấy gì mà đấu? Trưởng Tôn thế gia lại không xuất thủ chắc? Nói chung không thể đến tay chúng ta."
Cực Âm thần quân càng nói càng đắc ý, càng thấy mình anh minh thần vũ, "Lúc này nên ẩn thân, an toàn đệ nhất, truyền mệnh lệnh của ta, mọi tu sĩ Tiểu Cực giới không dính vào việc này! Tu sĩ Kim đơn trở lên không rời sơn môn!"
"Tông chủ nói đúng lắm, bọn tại hạ đều tán thành, cục xương này quá lớn, chúng ta không gặm được, minh triết bảo thân là thượng sáchMấy lão bất tử đều gật đầu, mọi tu sĩ đô đứng dậy, lĩnh mệnh lui đi.
"
Hừ, muốn cướp thì tùy các ngươi, lịch sử Tịch Hàn đại lục cho thấy quá nửa thần huyền đại năng vì không nhìn rõ tình thế, tham chút lợi lộc mà thò mặt ra nên mới chết." Tất cả đi rồi, Cực Âm lão tổ còn ve cằm, cảm thấy mình co lại trong tông môn là cực kỳ anh minh thần vũ.
...
"
Y là ai? Khí tức mạnh quá! Là thần huyền đại năng!"
"
Cực Âm thần quân, là Tiểu Cực giới tông chủ Cực Âm thần quân, y nổi danh hám lợi lại gian hoạt, khẳng định đến đây vì hoa y thanh niên, hòng đoạt tiên khí."
"
Cực Âm thần quân đến rồi! Mau truyền tin cho gia chủ!"
Cực Âm thần quân đang dương dương tự đắc thì Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh chỉ cách Huyền Băng thành không đầy năm trăm dặm, không ít thế lực đã phát hiện "
Cực Âm thần quân" giáng lâm, nhất thời tin tức lan đi.
"
Đó là Tiểu Cực giới tông chủ Cực Âm thần quân?"
"
Hừ, không biết dùng bí pháp gì thu liễm khí tức, bất quá uy áp lại không thu liễm, như thể sợ người ta không biết mình là thần huyền đại năng, ngông nghênh thật."
"
Y chưa đạt Thần huyền tam trọng, không có đại đạo pháp vực."
Hóa trang thành Cực Âm thần quân, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh xuất hiện tại Huyền Băng thành, trên một ngọn núi băng trong thành có ba nam một nữ dùng một viên hắc bạch nhãn cầu pháp khí cỡ nắm tay quan sát bọn Ngụy Tác.
Cả toán đều cao lớn, mặc pháp y kỳ dị che kín nửa khuôn mặt, pháp y dệt bằng tơ tinh kim dấy lên thần huyền khí tức, chứng tỏ do thần huyền đại năng luyện chế. Cả toán đều cao hơn phổ thông tu sĩ nửa cái đầu, khí huyết thịnh vượng, nhục thân cao cường, trong đó thân thể nữ tu cao hơn cả, có dị hương toát ra, tuy không để lộ khí tức nhưng chắc chắn là thần huyền đại năng, ba nam tu đều khí độ bất phàm, thoáng có khí tức cao cao tại thượng, qua đối thoại có vẻ khinh thị Cực Âm thần quân.
"Họ đang làm gì? Lẽ nào có pháp khí truy tung được tu sĩ lấy được tiên khí?"
Đột nhiên, mục quang một nam tu mặc cổ đồng sắc pháp y, thêu hơn trăm phù văn hình chó sói hung hãn cực độ lóe lên.
Hình ảnh trong pháp khí cho thấy Ngụy Tác đột nhiên kích phát hắc sắc linh quang quang tráo, dừng lại trên không.
"
Có khả năng." Nữ tu gật đầu, giọng hơi khàn, thoáng lộ ra khí tức bề trên, rõ ràng không phải tán tu, mà là tu sĩ của đại tông môn.
"
Kim hoàng nữ, có nên ngầm bám theo y?" Một mặc nam tu hồng sắc tinh kim pháp y nói.
"
Xem có lừa được y không đã, chỉ ta và Cổ hoàng tử không đủ đối phó đại năng của Vũ Hóa thế gia và Trưởng Tôn thế gia." Nữ tu tựa hồ là đầu lĩnh, liếc nam tu mặc cổ đồng sắc pháp y, thêu đầy cự lang phù văn hung hãn, "Y chỉ nhận ra ta có thần huyền tu vi, không nhận ra Cổ hoàng tử cũng có thần huyền tu vi, chỉ cần ta đưa đủ mồi ra thì y sẽ cùng chúng ta liên thủ. Dù sau cùng chúng ta không đắc thủ, giết y chắc không thành vấn đề."
"
Được, có thể lợi dụng thế lực tông môn của y." Cổ đồng sắc pháp y nam tu gật đầu.
"
Oành!"
Nữ tu không nói gì thêm, thân ảnh loáng lên, toàn thân ánh lên hắc hồng sắc nồng yên, hình thành yên vân bao lấy ba nam tu, với tốc độ kinh nhân lướt về phía Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh.
"
À!"
Nữ tu và ba nam tu lướt ra, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đã nhận ra.
Nữ tu và nam tu mặc cổ đồng sắc tinh kim pháp y cực kỳ thông minh, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên dừng lại là dùng Thiên hải thần lan kính tìm hoa y thanh niên.
Thiên hải thần lan kính đưa lại hình ảnh hoa y thanh niên lao nhanh trong một ngọn núi toán cổ thụ phủ tuyết trắng, trông cực kỳ cuống cuồng, khí tức hơi tán loạn, hiển nhiên còn thụ thương, chỉ là Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không biết ngọn núi đó là núi nào, ở đâu.
Đó cũng là khuyết điểm của Thiên hải thần lan kính, tuy qua khí tức đấu pháp mà cảm ứng được chỗ tu sĩ có mặt hiện tại nhưng không biết đó là đâu thì cũng vô dụng, như lúc Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rời Luân hồi tháp đã dùng Thiên hải thần lan kính truy tung Vũ Hóa Ứng Thiên và cổ đế thi. Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cho rằng nếu Vũ Hóa Ứng Thiên và cổ đế thi đang suy kiệt thì sẽ truy sát Vũ Hóa Ứng Thiên hoặc tiếp tục nhốt cổ đế thi đã.
Nhưng chỗ cổ đế thi có mặt lại tối om, chắc là chui vào chỗ có âm khí nồng hậu nào đó, còn Vũ Hóa Ứng Thiên ở trong một sơn động, tuy thân thể đứt thành mười mấy đoạn, đang dốc sức liệu thương, nhưng Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không biết đó là đâu nên đành công cốc bỏ đi.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên định vào Huyền Băng thành tìm mấy thương đội lớn một chút để bức hỏi xem ngọn núi đó ở đâu, hiện gã là "Cực Âm thần quân", hành sự không cần cố kỵ.
"
Gian thương, cẩn thận, có thần huyền đại năng!"
Hắc hồng sắc yên vân bừng lên, Linh Lung Thiên liếc qua, thần sắc hơi lạnh lại, truyền âm cho Ngụy Tác.
"
Thần huyền đại năng?" Ngụy Tác trải thần thức, cảm ứng được thần huyền khí tức trong làn khói.
"
Không chỉ một, nữ tu đứng đầu tu vi Thần huyền tam trọng hậu kỳ! Nam tu mặc cổ đồng sắc tinh kim pháp y dùng thuật pháp gì đó ẩn tàng tu vi, Thần huyền lưỡng trọng hậu kỳ!" Linh Lung Thiên lại truyền âm cho Ngụy Tác.
"
Một Thần huyền tam trọng hậu kỳ đại năng, một Thần huyền lưỡng trọng hậu kỳ đại năng, lẽ nào là người Trưởng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net