Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài trời đang mưa.

Tôi thực sự ghét mưa ở thị trấn này. Đó là tất cả những gì nó có, những trận mưa dai dẳng.

Chúng cứ rơi. Cứ rơi. Cứ rơi.

Tôi nhìn sang bên phải, chiếc tủ đầu giường bên cạnh giường của tôi. Đã là 3 giờ 40 phút sáng. Dường như trời luôn mua vào khoảng thời gian này. Bên ngoài trời mưa to đến nỗi những giọt nước men theo vết nứt trên trần nhà chảy xuống một phần giường của tôi.

Nhỏ giọt. Rơi. Nhỏ giọt. Rơi. Nhỏ giọt

Từng tiếng tạo thành một nhịp điệu ổn định khi nó rơi vào một phần giường.

Tôi lê chân xuống thành giường, từ từ hạ người xuống sàn trải thảm màu kem. Khi tôi bước xuống giường, cái lồng ở phía bên kia phòng của tôi bắt đầu có tiếng cót két và một cái đầu nho nhỏ thò ra khỏi các thanh sắt nhỏ. Đó là Nollie, con chồn cưng của tôi, cô ấy đang nhảy nhót trong lồng khi thấy tôi thức dậy. 

Tôi bước đến chiếc lồng đen khổng lồ mà cô ấy đang ngủ, và nhìn chằm chằm vào cô ấy với nụ cười còn mê ngủ.

"Không, Nollie, bây giờ không phải giờ chơi."

"Hissssss" tiếng rít trả lời ấy là một thái độ cáu kỉnh như thường ngày: "Tôi muốn cái gì thì phải có được nó!"

Nhỏ giọt. Nhỏ giọt. Nhỏ giọt.


Đi lại gần giường của mình, tôi thò tay vào tủ đầu giường và lôi ra một cuộn băng keo caro trắng đen. Kiểm tra ga trải giường màu hồng rồi xác định vị trí nước chảy từ trần nhà, tôi nhảy lên giường, mở cuộn băng và  cẩn thận dán vết nứt, sau đó ném cuộn băng keo xuống sàn.

"Huh" Tôi tự nghĩ: “Tại sao rèm cửa sổ phòng ngủ lại mở nhỉ? Mình nhớ là đã kéo nó lại trước khi đi ngủ rồi mà...”

Bỏ qua một bên vì nghĩ rằng mình nhớ nhầm, tôi xuống giường và kéo rèm đen lại cửa sổ, chỉ chừa đủ khoảng cách để thấy được bên ngoài trời đang mưa to như thế nào. Có khoảng 3 inch nước trên mặt đất.

Thực sự nó không đáng để ngạc nhiên mấy nếu bạn là người ở thị trấn này, con phố bên ngoài cong vào trong vì tôi sống trong một cái ngõ cụt. Tôi chỉ có thể nhìn thấy ngôi nhà bên kia đường qua bóng tối và mưa.

Lúc ấy bụng tôi phát ra tiếng gầm gừ đói bụng.

Trời ạ, tôi nghĩ là mình cần ăn gì đó thì mới ngủ tiếp được. Tôi bước ra ngoài cửa phòng ngủ, không quan tâm xem khi đóng cửa có tạo ra tiếng ồn hay không. Dù sao tôi cũng sống một mình nên đâu cần phải quan tâm nó có ồn hay không?

Tôi bắt đầu đi dọc hành lang dài dẫn đến phòng khách và vào bếp. Bước tới trước ngưỡng cửa bếp, tôi với tay phải bật công tắc đèn.

Từ chỗ tôi đang đứng  bạn có thể nhìn thấy 2 cánh cửa sổ. Một cái ở bên phải, ngay trên bồn rửa bát và một cái ở bên trái ở trước mặt tôi, nó là cửa kính của khu vườn sau nhà

Nhìn lên trên tôi hơi giật mình, quên mất là trần nhà bếp có một cái đèn treo trong nhà bếp của tôi, nó chẳng có ý nghĩa gì cả vì nó không thực sự nổi bật.

Gió ngoài kia có vẻ thổi khá mạnh nên những giọt mưa liên tục tạt vào ô kính của cửa sổ và tạo thành âm thanh khá dễ nghe. Làm thế nào mà tôi không nhận ra âm thanh trước đây nhỉ? Nhún vai một mình như tự trả lời, tôi bước sang bên trái và mở tủ đựng thức ăn. Không có gì bên trong tủ ăn được, vì sự thật là tất cả những nguyên liệu nấu ăn trong đó cần nhiều thời gian để nấu.

Thở dài trong sự mệt mỏi, tôi tắt đèn bếp.

Mưa dường như càng nặng hạt hơn khi tôi đi dọc hành lang trở về phòng ngủ của, sấm chớp và sấm sét bắt đầu xuất hiện khi tôi tắt đèn phòng ngủ và quay trở lại giường.

Bị đánh bại bởi sự đói bụng, tôi kéo cổ áo khoác màu hồng lên che đầu và thở dài thườn thượt, cũng như để nghe tiếng gầm rú giận dữ phát từ trong bụng.

Tôi lại quay sang phải nhìn vào đồng hồ đầu giường, 4 giờ 12 phút sáng. Tôi đã mất nhiều thời gian đến vậy chỉ để đi kiểm tra xem có gì ăn không à? Trời, chắc tôi đứng nghe tiếng mưa ở phòng bếp  lâu hơn tôi nghĩ.

Tôi nhắm mắt lại và nằm im, từ bỏ mọi suy nghĩ về việc ăn uống.

Toàn bộ căn phòng trở nên yên lặng ngoại trừ cơn mưa đang trút xuống  mái nhà, và dĩ nhiên Nollie vẫn đang trong lồng, thỉnh thoảng cô ấy còn rít lên vài tiếng.

Tôi chợt sững người và mồ hôi lạnh như toát ra khắp người,vì khi nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ trước mặt, có một sinh vật cũng đang nhìn tôi.

Tôi dùng từ 'sinh vật' là bởi nó không phải là con người, do nó đen như mực, có nhiều vết khâu trên mặt và đôi mắt thì có hai đường khâu dọc màu xám sáng màu. Nhìn giống như đó là một cái lỗ lõm vào ngay giữa mặt nó. Nó không có miệng mà chỉ có làn da đen như nơi sâu nhất của đại dương.

Mặc dù thứ này trông như không có mắt nhưng tôi vẫn cảm nhận được nó đang nhìn chằm chằm vào mình. Đầu nó áp sát vào cửa sổ phòng ngủ và hơi thở từ mũi nó phả lên kính.

Tôi vẫn nằm đó, nhìn chằm chằm vào con quái vật trước mắt vì nghĩ rằng đó là sự tưởng tượng của bản thân. Tôi thậm chí không thể nghe thấy tiếng mưa nữa vì chỉ có thể tập trung vào khuôn mặt của thứ ấy, từng hơi thở của nó in lên ô kính khiến tôi tưởng tượng như mình có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của nó.

Tôi không thể rời mắt khỏi nó cho đến khi Nollie bắt đầu rít lên dữ dội. Tôi quay mặt nhìn Nollie khi cô ấy bắt đầu cào vào các thanh sắt như đang yêu cầu tôi thả cô ấy ra.

Tôi quay mặt về laik phía cửa sổ và sinh vật không còn ở đó nữa. Không có làn hơi thở in trên ô kính, không có khuôn mặt nào, không có gì cả.

Nollie không ngừng rít lên nhưng tôi vẫn kéo rèm cửa sổ lại và tiếp tục nằm ngửa trên giường, tôi vòng hai tay qua bên cạnh mình trong bóng tối mù mịt để lấy nút bịt tai - thứ mà tôi chỉ dùng vào những đêm khi Nollie trở nên quá căng thẳng và quyết định gây ra một trận náo loạn đầy tiếng ồn trong lồng của cô ấy.

Có phải thứ đó chỉ là một trò lừa của não bộ khi tôi ngủ thiếu giấc hay không? Tôi không thể ngừng nghĩ về khuôn mặt của nó trong tâm trí mình.

Những vết khâu, cái lỗ lõm vào không có hồi kết trên da nó và kể cả tiếng thở liên tục của nó trên ô cửa sổ.

Tôi không thể ngủ được nếu cứ suy nghĩ về cái ảo giác đó!

Phải mất một thời gian để tâm trí tôi trở nên bình tĩnh, tôi nghĩ rằng mình bị điên rồi và phải cần ngủ đủ giấc.

Tôi quyết định lăn sát vào góc giường rồi nhắm mắt.

Khi mở mắt ra lần nữa… rèm cửa không phải là thứ duy nhất được kéo ra. Lần này cửa sổ phòng ngủ đã haòn toàn bị mở toang ra.

Tôi trố mắt, tròn xoe nhìn căn nhà phía bên kia đường vẫn đang chìm trong bóng tối.

Sinh đó không có ở đó, cũng chẳng có gì nhìn chằm chằm vào tôi.

Nhân cơ hội đó, tôi liều mạng lao xuống giường đóng cửa sổ lại và đảm bảo chốt khóa đã được cài. Cài xong tôi nhìn sang bên đường, người hàng xóm sống ở ngôi nhà phía bên kia đường đã dậy từ lúc nào và đang nhìn tôi từ cửa sổ nhà anh ấy. Trên mặt anh ta là một biêu cảm kinh hoàng, giống như không tin vào mắt mình.

Tiếp đến, tôi đã cảm nhận được nó.
Hơi thở sâu và đều đặn phả vào gáy tôi.

Tôi đã không nghe thấy tiếng nó lẻn vào phòng mình.

Nguồn: https://www.creepypasta.com/the-rain/#google_vignette

Câu hỏi thảo luận trong ngày: Nếu Jeff The Killer gặp mặt các Creeypasta khác thì bạn nghĩ anh sẽ ghét ai nhất?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net