17. Ăn sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.

Cuối tuần, Tô Nghiên dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho Gia Ngân vì căn tin trường đóng cửa, còn muốn đi mua đồ ăn ngoài thì tốn nhiều thời gian nên Tô Nghiên dự trữ nguyên liệu ở nhà trước để nấu bữa sáng cho Giao Ngân.

"Chị."

"Em dậy rồi à, mau lại đây ăn sáng." Tô Nghiên tháo tạp dề ra rồi nói.

"Hôm nay chị có hẹn sao? Em thấy chị có soạn đồ trong phòng." Giao Ngân chạy tới ôm Tô Nghiên làm nũng.

"Chắc chiều chị mới đi." Nghiên Nghiên xoa đầu Giao Ngân.

"Vâng, vậy chị ăn sáng trước đi, em thay đồ rồi ăn sau."

"Em về thăm bố mẹ sao?"

"Vâng, tuần trước em bận việc nên chưa về được."

"Vậy mang chìa khóa dự phòng đi nhé, chị sợ chị không về kịp."

Ăn được miếng cơm đầu tiên thì điện thoại của Tô Nghiên reo lên, cô nuốt vội miếng cơm trong miệng rồi nghe máy.

"Alo?"

"Là tôi, em mau xuống dưới kí túc xá."

"Không phải chiều mới đi sao? Em còn chưa chuẩn bị gì cả."

"Vậy em có xuống hay không?"

"Xuống, xuống, đợi em 2 phút!"

Tô Nghiên nhanh chóng buông bát đũa vào phòng thay đồ. Trước khi đi không quên dặn dò Giao Ngân:

"Bé ơi em nhớ mang chìa khóa đi, chị có việc gấp nên đi trước nhé! Dọn chén bát giúp chị luôn nhé!

"V...Vâng." Giao Ngân vẫn còn ngơ ngác thì Tô Nghiên đã chạy biến.

Vừa xuống đến tầng trệt thì cô đã thấy Trịnh Phàm đứng dựa vào cửa xe cao cao tại thượng khiến cô không ngừng lầm bầm trong miệng mà nguyền rủa anh. Cô lấy lại hơi rồi bước đến chỗ anh. Trịnh Phàm trông thấy cô thì liền vui vẻ nói:

"Cũng nhanh đấy."

"Rốt cục là anh muốn làm gì?"

"Đưa em đi ăn sáng." Trịnh Phàm vẫn ung mở cửa xe.

Tô Nghiên nghe xong thì lập tức bùng nổ:

"Ăn sáng!? Chỉ vì ăn sáng mà anh gấp gấp gáp gáp bắt tôi xuống đây? Anh biết là tôi đang ăn sáng không? Não anh có vấn đề sao?

Trịnh Phàm nghe Tô Nghiên xả một tràng vào mình thì hơi sững người lại một giây, thật sự là đúng một giây. Anh phì cưới rồi tới xoa đầu cô:

Haha, anh biết chỗ này rất ngon, muốn dẫn em đi thôi."

"Chắc vì cũng cảm thấy áy náy mà thay đổi cách xưng hô sao?" Tô Nghiên nghĩ thầm. Sau đó cô mới hạ hỏa từ từ.

Anh đưa cô đến một quán ăn ở vỉa hè nhưng rất sạch sẽ.

"Anh mà cũng ăn ở mấy chỗ như này sao?"

"Chứ em nghĩ sao?"

"Em tưởng con nhà giàu như bọn anh có khi còn không biết mấy quán vỉa hè như thế này có tồn tại cơ đấy."

-"Đúng vậy, lúc đầu tôi cũng chẳng để tâm đến nhưng có người giới thiệu cho tôi."

"Chắc hẳn là người quan trọng nhỉ."

"..."

Tô Nghiên thấy anh im lặng thì nhận ra mình đã quá phận:

"Xin lỗi, em không để ý.''

Trịnh Phàm cười rồi vỗ lên đầu Tô Nghiên:

"Xin lỗi gì chứ, tôi chỉ là nhớ đến vài chuyện thôi. Em có dị ứng hay không ăn được cái gì không?"

"Em không ăn ớt."

Nói rồi anh đứng dậy ra chổ chủ quán:
"Dì cho cháu hai ổ bánh mì thịt, một ổ không ớt."

"Bánh mì sao?"

"Được không?"

"Em thì không vấn đề gì, chỉ là từ lúc rời thành phố B em chưa tìm được quán nào bán bánh mì ngon cả, có bán thì chỗ bánh mì bị ỉu, chỗ thì thịt bị hư."

"Vậy thì chỗ này sau này sẽ thành quán quen của em rồi." Trịnh Phàm bật cười.

Nói rồi anh đưa cho Nghiên ổ bánh mì.

"Đúng là ngon hơn những quán kia rất nhiều! Cảm giác mùi ở quê vậy." Tâm trạng của Tô Nghiên càng ngày càng tốt hơn.

"Bà ấy là người ở thành phố B nhưng vì con trai của bà ấy ở trên này nên mới lên đây làm việc."

"Sao anh biết?"

"Chồng của bà ấy là đối tác công ty tôi."

Tô Nghiên bất ngờ, cô nghĩ thầm:
"Có chồng làm công ty sao còn phải đi bán vất vả như thế này?"

"Bà ấy bán chỉ vì đam mê mà thôi."

"Nhưng làm vậy có vất vả quá không?"

Trịnh Phàm bật cười rồi gõ vào đầu Tô Nghiên.
"Em đừng lo chuyện bao đồng, người ta chưa lo em đã lo hết phần rồi."

"Nhưng, nhưng..."

"Nhưng nhị cái gì, ăn xong tôi chở em tới công ty xem trước tối mới bắt đầu làm."

"Vậy anh chở em tới đây chỉ để ăn sáng thôi sao?"

"Em đoán xem."

^^^(Còn tiếp).^^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net