19. Công Việc-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...19....

Được nửa tiếng từ lúc Tô Nghiên vào phòng thử đồ, Trịnh Phàm nôn nóng than vãn:

"Này, cậu thiết kế đồ khó mặc quá hay sao mà cô ấy trong đó lâu thế?"

"Hừ, chỉ là đồ dạ hội như mấy mẫu cũ, mẫu này chỉ thêm họa tiết thôi. Bình thường phải tới một tiếng mới xong xuôi cơ mà, người ta còn phải makeup rồi sửa soạn các thứ chứ."

"Hay do body của cô ấy quá... lớn?

"Cậu Trịnh ma rút lại lời nói đi, tôi sắp chịu không nổi rồi đây!" Một anh trai đi ra với hai cục bông trên mũi.

"Anh Phong? Sao anh không ở trong trang điểm cho Nghiên?" Kha sốt ruột hỏi.

"Anh bị chảy ít máu mũi. Mà em tìm người mẫu mới này ở đâu thế? Thân hình thì mảnh mai nhưng body thì rất săn chắc."

"Là Phàm giới thiệu cho em."

"Cậu Phàm đúng là có mắt nhìn, người mới này không sớm thì muộn cũng tạo nên làn sóng mới! Nào Nghiên ra đây em!" Phong vừa nói liền vẩy tay cho Tô Nghiên đi ra.

Vì lần đầu mặc đồ hở hang thế này nên co cũng có chút ngại. Thực ra cũng không hẳn là hở hang, chỉ là áo trễ vai cộng thêm xẻ ít tà phía chân mà thôi. Tô Nghiên ngại ngùng bước ra, tuy không có được khí chất như các nghệ sĩ nhưng với nhan sắc của cô cũng đủ để lấp đầy khoảng trống đó. Tô Nghiên không được diễm lệ nhưng toát lên vẻ đẹp của một người tràn đầy sức sống mạnh mẽ khiến cho tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía cô. Thực sự rất đẹp.

"Này mắt nhìn người của cậu quả thực không tệ, trông giống như nữ đặc vụ được phái đi để quyến rũ kẻ thù." nói xong Kha bật cười ha hả.

Trịnh Phàm thì quay sang lườm anh ta một cái rồi nói:

"Ý của chú mày là gì? Ý chú là trước giờ gu của tôi rất tệ?"

"Thôi thôi, em thua, em thua em mệt anh lắm rồi."

"Haha, được. Vậy còn... mẫu nam đâu?"

"Đang makeup, đợi chừng năm phút nữa là bắt đầu."

Vì chị gái trang điểm cho anh mới vào việc mà trời đột ngột trở lạnh nên bệnh đau khớp cổ tay lại tái phát. Vốn để anh makeup của Tô Nghiên phụ một tay nhưng lại khong thấy bóng dáng ở đâu. Một lúc lâu sau một thanh niên điển trai bước ra. Trịnh Phàm nhìn một lượt từ trên xuống rồi kén cá chọn canh, phán một câu xanh rờn:
"Trông có vẻ yếu đuối quá, không hợp."

"Này, tôi biết anh rất hoàn hảo nhưng cũng nên đừng có kén chọn như thế chứ!" Kha bực dọc.

"Thế cậu có đổi không?"

"Đổi!"

mười lăm phút trôi qua... -"Gầy, thiếu sức sống. Loại!"
"Quá đô con, cậu chụp hình tập gim sao? Loại!"
"Ổn đấy, nhưng tôi không thích! Loại
"Loại.."
"Loại..."
"Loại..."

Cả căn phòng lập tức bùng nổ, cảm giác như nếu không có Lý Thiên Kha là họ sẽ cạo trọc đầu Trịnh Phàm. Đây chẳng phải là công khai theo đuổi sao? Thiên Kha bấy giờ cũng không nhịn nổi được nữa. Anh nổi điên quát:
"Người mẫu của tôi hết rồi!! Anh ngon thì làm người mẫu đi!!!

Vốn trong lúc bực tức gào đại lên một câu, ai ngờ Trịnh phàm lại khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau:
"Được, là cậu năn nỉ tôi đấy!"

Trịnh Phàm thực ra cũng đi chụp nhiều trong các sự kiện nên cũng chẳng phải lạ lẫm gì, nhưng hôm nay quả thật anh khiến cho mọi người mở mang tầm mắt, hóa ra đây là cách anh theo đuổi nữ nhân? Khi theo đuổi Trương Mẫn Thanh rất ngọt ngào, sao nay lại biến trở thành một thằng nhóc như thế này?

Tô Nghiên nãy giờ ngồi xem, bấy giờ chán nản lắc đầu "Không ngờ bạn nhỏ Trịnh Phàm lại mặt dày đến cỡ đấy!"

Sau khi mọi thứ đều xong xuôi thì Tô Nghiên cũng mệt rã rời rồi, chỉ nội chụp ảnh thôi mà lưng của cô phải ưỡn đến nội thương.
"Đi ăn không?" Trịnh Phàm tiến lại hỏi.

"Đi!... Rắc... Á!"
Vì đột ngột đứng bật dậy nên lưng của Tô Nghiên kêu rắc rắc như bị bẻ.

"Sao thế?"

"Em nghĩ không ổn rồi, lưng em đau lắm. Hay anh chở em về nhà được rồi."

"Lên xe đi ăn một chút lót dạ đã rồi về, kí túc xá hôm nay cũng đâu có gì để ăn."

Tô Nghiên cũng lên xe

"Em có nấu rồi."

Trịnh Phàm với tay định thắt dây an toàn cho cô, cô thì lại nói em tự làm được. Anh phì cười rồi nói:
"Bạn cùng phòng của em sáng nay có nhắn tin cho tôi nói rằng đã ăn hết rồi."

Tô Nghiên tròn mắt:
"Bình thường em ấy không ăn nhiều như thế, em ấy bị làm sao ư?"

"Còn không phải hôm nay bố mẹ bắt nó đi xem mắt mới được về nhà nên nó ăn nhiều một chút để đối phương tự rút lui sao."

"Cách đối phó cũng lạ ghê. Nhưng em cũng muốn về, mai đầu tuần em còn phải đi học vả lại buổi tối còn phải làm thêm, sức khỏe yếu thì không hay."

Đi được một đoạn thì anh xoay vô lăng khiến cô đập đầu vào cửa xe cái cốp.

"Sao em không cài dây an toàn?

"Đầu óc em dạo này mụ mị lắm, chả nhớ được gì cả. Nói rồi cô với tay thắt dây lại.

"Vừa nãy tôi cài thì em lại không chịu."

Tô Nghiên cười xòa nói em quên. -"Mà anh đang đi đâu thế? Đây đâu phải đường về kí túc xá?"

"Về nhà tôi."

"Vâng...? Nhà anh?"

^^^(Còn tiếp).^^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net