20. Hình Tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...20....

Trước mặt của Tô Nghiên lúc bấy giờ là một ngôi nhà mặt tiền đồ sộ. Nơi này cô đã từng đi ngang qua vài lần nhưng chỉ thầm trầm trồ chứ chưa từng nghĩ đến lại là nhà của Trịnh Phạm.

"Anh... Đây là nhà của anh? Anh sống cùng bố mẹ ư?"

"Không có, tôi sống một mình. À còn có ông Đức quản gia với cô Minh giúp việc."

"Xĩu mất! Sống có mấy người nhưng nhà lại bự như này?! Có mơ cũng không dám nghĩ đến nữa, rốt cuộc hắn giàu đến đâu thế?"

Anh đưa cô vào nhà, tháo giày, rửa tay, cởi cà vạt rồi sắn tay áo nấu ăn. Đây chẳng phải là hinh mẫu của các chị em sao?

"Sao anh không nói cô Minh nấu?"

"Trước đây có để cô ấy nấu một lần nhưng không hợp khẩu vị của tôi nên tôi tự làm."

"Con người này khó sống quá!" Tô Nghiên thầm nghĩ.

"Nhưng anh có thật là biết nấu không thế?"

"Từ nhỏ con trai trong nhà là đã được bố tôi chỉ cho nấu vài món đơn giản rồi."

"Nhưng có lẽ ông ấy chưa chỉ anh cách chiên trứng?"

Trịnh Phàm quay lại nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc rồi hỏi.

"Sao em biết?"

"Làm gì có ai chiên trứng mà bỏ giấm loạn xạ như anh chứ? Anh mau lui ra, để em!"

Từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến nay, đây là lần đầu tiên có người dám ra lệnh cho anh. Tô Nghiên thì chẳng buồn quan tâm đến cảm xúc của anh, cô cứ lẳng lặng đổ bát trứng hư của Trịnh Phàm đi rồi thành thục đập trứng, nêm gia vị, đánh trứng theo một thói quen thường ngày.

"Nhà anh còn gì nấu được nữa không?"

"Ở trong tủ lạnh, em xem thử đi."

Tô Nghiên mở tủ lạnh ra, cô khá bất ngờ vì một cái tủ lạnh lớn thế này lại bị Trịnh Phàm nhồi đến ứ cả ra, nhưng đồ ăn thì cũng coi như đầy đủ, chủ yếu chỉ toàn đồ ăn nhanh. Tô Nghiên chỉ vào rồi hỏi:

"Bình thường anh hay làm gì với đống đồ ăn này?"

"Gà luộc, rau luộc, trứng luộc, thịt luộc..."

"Thế còn cá anh làm gì?"

"Tôi ướp gia vị nhờ cô Minh chiên hoặc kho, không thì hấp."

"Hừ anh đứng là lắm trò, vậy thì thuê đầu bếp về nấu, vừa tiện vừa ngon."

Bản mặt của Trịnh Phàm mau chóng đen kịt lại, đây là lần đầu tiên anh bị người khác mắng mà không tài nào phản bác lại được lấy một lời.

"Anh mau xem trong tủ lạnh còn cái gì không ăn được nữa thì bỏ đi không tủ lạnh đầy quá lại hư mất. Em tranh thủ chiên ít cá."

"Chất đầy là bị hư? Thảo nào cứ vài tháng là tủ lạnh của tôi phải mang ra tiệm sửa một lần."

"Thật sự muốn toát mồ hôi vì sự giàu có này của hắn ta, không biết rằng hắn cô tình giả ngốc hay là ngốc thật."

Tô Nghiên vừa nghĩ xong thì chợt nhớ ra là cần cà chua, vừa quay lại lấy thì thấy Trịnh Phàm đang định quăng bọc rau vào sọt rác.

"NÀY!"

Tô Nghiên hét lên khiến cho anh giật mình rụt tay lại, cô nhanh chóng tiến tới giằng lại bọc rau.
"Gì thế?!"

"Thế anh đang làm cái gì đây."

"Thì vứt đồ hư, em nói mà."

"Trời ạ, nó hư chỗ nào thế? Anh không phân biệt được đồ hư sao?"

"Cái này hư mất rồi còn gì? Nó nhớt nhèo à."

"Đây là rau mồng tơi! Rau mồng tơi thì phải nhớt thôi, chẳng lẽ anh không phân biệt được ư?"

"Không... Tôi không biết."

"Anh nên bớt đi bar đi bủng mà học tập các kiến thức sống như người bình thường đi!"
Tô Nghiên biết mình có hơi thất thố nhưng cô cũng không có ý định rút lại.

"Gì chứ, kiến thức sống thì tôi có thừa, nhưng tại tôi sống bên Mĩ khá lâu nên không quen đồ ăn bên Việt Nam thôi!

Nhìn bộ dạng tranh cãi của Trịnh Phàm khiến cô không khỏi bật cười mà nghĩ thầm trong bụng:

"Bạn nhỏ Phàm Phàm à, hình tượng tổng tài cao ngạo lạnh lùng của bạn đâu rồi! Sao bây giờ chỉ thấy một đứa trẻ ở đây thế này!!!"

Nghiên quay đi lấy cà chua rồi tiếp tục công việc. Bỗng một bàn tay quàng vào eo, hơi ấm bao phủ người cô. Anh đứng đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, rúc đầu vào hõm cổ nói: "Có giống vợ chồng không?"

Cô giật mình: "Anh nói gì thế."

"Trước sau cũng thế, bố mẹ em và anh đã hứa hôn chúng ta từ trước."

Tô Nghiên khựng lại. "Hứa hôn? Sao em không biết?"

"Việc em không biết còn nhiều, có điều kết cục vẫn là không thay đổi được."

"Bởi thế anh đối tốt với em?"

Anh cười nhẹ không nói.

"Thế chúng ta là gì? Em không thể mập mờ."

"Hôn thê?"

Cô trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.
"Vậy đi, anh cứ tiếp tục với những mối quan hệ khác, chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến nhau."

"Em hiểu chuyện quá rồi."

"..."

"Tuy nhiên tôi chỉ có một mối quan hệ. Sau này về một nhà tôi sẽ không bạc em, em chỉ việc hiểu chuyện như thế này." Phàm kề sát mặt mình vào mặt cô.

"Anh có người khác? Là ai? Tôi tưởng anh ta chỉ qua đêm, fwb(1)?" Tô Nghiên rối loạn thầm nghĩ.

"Tôi sẽ không bạc em." Anh nhẹ nhàng lặp lại.

"Người như tôi chưa bao giờ thất hứa."

Nghiên gượng cười:

"Vâng, em hiểu."

(Còn tiếp).

(1) fwb: FWB là viết tắt của từ “Friends with benefits” trong tiếng Anh, được hiểu theo nghĩa là tình bạn kết hợp với tình dục nhưng không phải tình yêu, nhằm chỉ những mối quan hệ “trên tình bạn dưới tình yêu”, khi cả 2 người trong mối quan hệ sẽ trao cho nhau những những lợi ích về thể xác và không cần phải ràng buộc về bất cứ điều gì như danh phận, thời gian.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net