28. Vũ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

28.

Tối đó, khi đang ngồi thiền thì điện thoại đổ chuông, Tô Nghiên đứng dậy bắt máy. Là Lưu Hiểu.

"Anh?"

"Ừ, là anh."

"Có chuyện gì sao?"

"Bây giờ em có bận việc gì không? Anh đưa em đến một nơi."

" Hiện tại em cũng đang rảnh."

"Vậy em xuống lầu đi, anh đang ở dưới."

"Được."

Tô Nghiên nhanh chóng sửa soạn rồi phóng xuống dưới.

Cô ngạc nhiên vì Lưu Hiểu không đi mô tô mà thay vào đó là một chiếc Audi R8 sang trọng. Tô Nghiên trầm trồ.

" Anh thành đại gia từ khi nào thế?"

Lưu Hiểu cười nhẹ, biết Tô Nghiên chỉ đùa nên anh không buồn đáp lại, chỉ nhẹ nhàng mở cửa xe mời cô vào, Tô Nghiên cũng từ tốn ngồi vào trong.

Anh đưa cô tới một shop quần áo lớn trông rất bắt mắt.

Lưu Hiểu vòng ra ngoài mở cửa xe cho cô trước một vài con mắt ngạc nhiên của nhân viên bên trong.
Đến khi anh bước vào thì họ thôi nhìn.

Lưu Hiểu bước đến quầy thu ngân nói: "Cô lấy cho tôi bộ "đó"."

Có vẻ như anh đã đặt sẵn cho Tô Nghiên trước một bộ.

Nhân viên viên nhanh chóng lấy ra một chiếc váy dạ hội khác biệt, được làm bằng vải nhung cao cấp đen tuyền.

Anh quay lại nhẹ nhàng đưa cô. "Em vào thử xem, nếu không hợp thì anh đổi."

Tô Nghiên gật đầu rồi đi vào phòng thay đồ.

Chiếc đầm như được đặt may riêng. Váy body ôm sát khoe ra thân hình người mẫu của Tô Nghiên, yểu điệu không kém phần mạnh mẽ. Tóm gọn bằng ba từ "rất phù hợp".

Tô Nghiên bước ra khiến các nhân viên bất ngờ mắt tròn mắt dẹt nhìn đắm đuối. Còn Lưu Hiểu bày ra vẻ mặt hài lòng: "Rất đẹp! cậu mặc luôn đi Bọn họ đã giặt giũ cẩn thận rồi!"

Chưa kịp cất tiếng đã bị Lưu Hiểu kéo vào trong xe.

"Anh chưa trả tiền!"

Lưu Hiểu vui vẻ cười xoa đầu Tô Nghiên: "Em không cần lo vấn đề đó, yên tâm! Nào, mau chóng cài dây an toàn vào rồi chúng ta đi!"

Tô Nghiên cũng ngoan ngoãn cài vào.

Bỗng một nhân viên bên trong tiệm chạy ra gõ kính xe nói: "Cậu chủ cô gái kia quên túi xách."

Cô ta cầm túi xách của tô Nghiên giơ lên cửa sổ xe.

Khuôn mặt Lưu Hiểu bỗng chốc tối sầm lại. Anh mở cửa xe lấy túi xách đưa cho Tô Nghiên, cười dịu dàng nói đợi anh, sau đó đóng cửa xe.

Tô Nghiên bần thần vì hai chữ "cậu chủ" mà nhân viên kia nói ra, nhưng lại tự nhủ chỉ là do cô nghe nhầm, liền phớt lờ coi như chưa có gì.

Bên ngoài xe, Lưu Hiểu lạnh lùng hỏi.
"Tôi đã dặn thế nào?"

"Trước... trước mặt bạn của ngài... kh... không được xưng cậu chủ..." Cô ta lắp bắp.

"Cô tên gì?" Anh điềm tĩnh hỏi bằng giọng sắc lạnh.

Cô ta biết mình đã phạm lỗi lớn, liền rối rít xin tha lỗi.

Anh khó chịu hơi gằn giọng hỏi lại câu vừa nãy.
"Cô tên gì?"

"A... An, Chu... Minh An."

"Được rồi, cô bị sa thải, thu dọn đồ đi." Không nói lời dư thừa anh mở cửa xe ngồi vào bên trong, mặc cho cô ta liên tục xin lỗi.

Tô Nghiên cười nhẹ: "Đi thôi!"

Lông mày anh lập tức giãn ra, gật đầu rồi phóng xe đi.

****************

Tầng một, tầng hai, tầng ba... tầng mười lăm, con số trong thang máy cứ tăng cho đến tầng 25.

Tô Nghiên đang đứng trong một tòa cao ốc sang trọng. Khi chuẩn bị bước ra khỏi cửa thang máy thì Lưu Hiểu kéo nhẹ cô lại rồi lấy ra hai chiếc mặt nạ đen.

Một chiếc đưa cho Tô Nghiên có đính hạt cườm quanh viền mắt và vài cọng lông vũ đen ở phía góc trên bên phải của mặt nạ trông rất yêu kiều. Cái còn lại của Lưu Hiểu đơn giản hơn nhiều, chỉ có vải lụa óng ánh. Nhưng hai điểm chung duy nhất Tô Nhiên phát hiện là màu đen và đắt tiền!

(Còn Tiếp).

*Giải thích vì sao chỉ là nhân viên nhưng cô ta lại cầu xin đến mức như thế: Lương của shop anh không phải quá cao nhưng so với những tiệm trong nước bình thường cũng phải gấp ba gấp bốn lần. Vì không phải đồ bình thường mà là đồ dạ hội, dành cho những người chức lớn dự tiệc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net