07. Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...07....


Tô Nghiên và Lưu Hiểu đều trầm ngâm hồi lâu, Giao Như vừa bước ra, bầu không khí im lặng đột nhiên biến mất. Không phải vì cô ấy nói gì đó hài hước hay là làm chấn động mọi người, mà khi Giao Như bước ra, cánh cửa phòng của cũng vừa mở. Tô Lâm bước vào, sau đó còn gọi thêm một người nữa, một thanh niên cao to tầm 1m9 theo sau Tô Lâm. Vừa nhìn thấy người đằng sau Tô Lâm, Tô Nghiên há hốc miệng kinh ngạc.

"Anh!"

"Chào!" Anh ta lên tiếng, anh không nói gì nhiều, chỉ bước thẳng về hàng ghế bên cạnh Tô Nghiên một cách ung dung.

"Sao thế? Lâu rồi không gặp không nhận ra tôi luôn sao?" anh ta nói tiếp.

"Hai người quen nhau sao?" Tô Lâm hỏi.

"Đây là...?"

"À, đây là Trịnh Phàm đàn anh của tớ." Tô Lâm giới thiệu.

"Chào."  Anh ta cười nhẹ rồi quay sang vỗ vai Tô Lâm.

"Đàn anh gì chứ, chúng ta cứ coi như anh em, cậu quên rồi sao?" 

Tô Nghiên vẫn đứng im như trời trồng.

"Trịnh Phàm!?" Lưu Hiểu và Giao Như nhìn nhau đồng thanh.

"Có chuyện gì sao?" Trịnh Phàm hỏi.

"K...không có gì." Giao Như cười gượng rồi kéo Lưu Hiểu và Tô Nghiên về phía sau.

3 người họ thần thần bí bí gì đó, bỏ mặc Trịnh Phàm và Tô Lâm ngơ ngác nhìn nhau.

"Tô Nghiên, cậu quen hắn ta?" Giao Như hỏi.

"Cậu gặp hắn ta khi nào?" Lưu Hiểu cũng chen vào hóng hớt.

"Các cậu cứ từ từ, tớ từng kể cho hai cậu sinh nhật tớ năm 16 tuổi rồi đúng không?" Tô Nghiên bình tĩnh nói.

"Là hắn? Chính là người giúp cậu đưa ba tên biến thái kia về đồn?" Giao Như và Lưu Hiểu nhìn chằm chằm vào Tô Nghiên.

"Các cậu nên gọi là thu dọn hiện trường giúp tớ." Tô Nghiên đùa.

"Bây giờ mà cậu còn đùa được? Cậu biết hắn là ai không?" Lưu Hiểu cốc đầu Tô Nghiên.

"Ai?" Tô Mạch ngơ ngác.

"Dừng. Để tớ đoán, có phải là con trai của thầy hiệu trưởng ảnh trường YY của chúng ta? Vừa ra trường đã thành lập một công ty lớn, còn làm phó giám đốc của công ty thầy hiệu trưởng?" Giao Như nói với Lưu Hiểu.

"Binggo! Câu nói chuẩn quá Như Như!" Lưu Hiểu khen ngợi.

"Trời! hai cậu sao cái gì cũng biết thế?" Tô Nghiên cảm khái.

"Biết cái gì?" một giọng nói ôn nhu cất lên.

"Thì không phải l... là".

 Tô Nghiên quay lại nhìn thì thấy Tô Lâm và Trịnh Phàm ngồi đằng sau lúc nào không hay.

"Là?" Trịnh Phàm hỏi tiếp.

"Trời ơi!! Anh là ma sao! Đi ít nhất cũng phải có tiếng động chứ!" Tô Nghiên giật mình.

"Em phản ứng chậm quá đấy!" Trịnh Phàm đùa.

"Còn không phải tụi em nói chuyện với nhau hăng say quá sao? Làm gì để ý đến tụi anh?" Tô Lâm nói.

"Làm... làm gì có!" Tô Nghiên chột dạ.

"Tại sao phải chột dạ? Đang nói xấu tôi sao? "

"Làm gì có!"

"Vậy em nói cho tôi chữ là vừa nãy của em là nói về cái gì?" Trịnh Phàm đùa dai.

"Tụi em nói anh rất đẹp trai!" Tô Nghiên buột miệng nói ra.

Trịnh Phàm nghe thấy thì bật cười hả hê. -"Anh...". Tô Nghiên không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ đỏ mặt im lặng.

"Thôi thức ăn lên rồi, chúng ta khai tiệc đi!" Tô Lâm đề nghị.

"Được!" Lưu Hiểu và Giao Như đồng thanh.

Sau đó bọn họ nói chuyện với nhau thật lâu, không hề đề cập đến việc đi du học của Tô Lâm hay về bệnh của Giao Như. Họ xem như chưa từng nói gì với nhau trước đó. Tới gần 11 giờ đêm Lưu Hiểu mới lên tiếng xin về trước, gác lại cuộc trò truyện:

"Bây giờ cũng đã trễ rồi, tớ xin phép về trước nhé, có gì liên lạc sau." Lưu Hiểu nhìn đồng hồ rồi nói.

"Ôi trời. Tớ quên béng mất, đã trễ thế này rồi sao!" Tô Nghiên vội vã.

"Em có việc gấp sao?" Tô Lâm hỏi.

"Cũng không hẳn, chỉ là... em còn vài bài cần phải làm." Tô Nghiên áy náy.

"Cậu chưa làm xong? Tớ tưởng cậu không còn bận gì mới rủ tụi tớ đi chơi chứ?" Như Như nói.

"Hì hì, tại lâu rồi tụi mình chưa gặp nhau, tớ phải tranh thủ thời gian." Tô Nghiên cười xòa.

"Trời ạ. Cậu hồ đồ quá!" Lưu Hiểu lên tiếng.

"Cậu không gấp sao?" Giao Như quay sang nhìn Lưu Hiểu.

"Ấy chết. Muộn mất thôi, tạm biệt nhé!" Nói rồi Lưu Hiểu nhanh chóng rời đi.

"Để tôi đưa mọi người về." Trịnh Phàm nhanh chóng đứng dậy chỉnh lại quần áo.

"Hay để dịp khác nhé, tớ với Như Như đi dạo một chút cho khuây khỏa đầu óc." Tô Lâm vội lên tiếng rồi nhanh chóng kéo Giao Như đi.

"Em cũng... Á." Tô Nghiên định đi theo nhưng lại bị Trịnh Phàm kéo lại.

"Em định bỏ tôi lại một mình sao?" Trịnh Phàm nhìn Tô Nghiên.

"Anh... Anh làm gì thế! Bộ anh là trẻ ba tuổi sao?" Tô Nghiên giận dữ.

"Ừ, nếu tôi là trẻ ba tuổi, em phải có trách nhiệm bảo vệ tôi." Trịnh Phàm trêu Tô Nghiên.
"Anh!... Hừ ấu trĩ quá." Tô Nghiên ngồi phịch xuống ghế.

Đợi Vân Như và Tô Lâm đi xa anh mới lên tiếng.

"Đi thôi!" Trịnh Phàm nhanh chóng kéo Tô Nghiên đi lấy xe.

"Đi đâu?" Tô Nghiên ngơ ngác.

"Còn hỏi. Lên xe tôi đưa em về." Trịnh Phàm mở cửa ghế lái phụ.

Tô Nghiên dù gì cũng là con gái, ban đêm đi một mình về cũng khá nguy hiểm nên cô quyết định miễn cưỡng lên xe. Hai người phóng xe, trong nháy mắt đã đi xa quán Karaoke.

^^^ (Còn tiếp).^^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net