08. Huyên thuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...08....

Ngồi trong xe không ai nói câu nào. Bỗng nhiên Trịnh Phàm lên tiếng:

-"Sao thế? Có chuyện gì muốn nói sao?"

-"Anh rốt cục là muốn gì? Tại sao lại không cho em đi cùng bọn họ?" Tô Nghiên quay người nhìn Trịnh Phàm.

Trịnh Phàm phì cười.

-"Em thật sự không biết? Chuyện này ngay cả đứa nhóc ba tuổi cũng hiểu đấy!"

Tô Nghiên hợi ngượng.

-"Nhưng em chính là không biết! Sao anh cứ phải úp úp mở mở như thế?"

-"Em không nhìn ra 2 người họ muốn có không gian riêng sao?" Anh còn bổ sung thêm:"Ngốc chết mất".

Tô Nghiên chỉ để ý câu trước, cô suy nghĩ lại:"đúng là có chút hợp lý". Cô nghĩ thầm.

-"Khoan, nãy anh vừa nói gì cơ? Anh nói em ngốc? Anh vừa gặp lại em không lâu mà sao cứ nói em ngốc như thế? Đừng có gọi em là ngốc." Tô Nghiên bực tức.

-"Được, tiểu đậu đinh." Trịnh Phàm hả hê.

-"Anh... Hừ." Tô Nghiên tức giận liền quay mặt đi.

-"Sao lại im lặng thế?" Trịnh Phàm quay sang hỏi.

-"Còn không phải tại anh sao?"

-"Thôi nào, tiểu đậu đinh phải vui lên đi chứ. Em như thế này tôi không quen."

-"Vậy em hỏi anh. Sao anh biết nhà em ở đâu mà lái xe một mạch đi luôn thế?" Tô Nghiên tò mò.
-"Em đoán thử xem?"

-"Anh điều tra em?"

Trịnh Phàm bật cười:

-"Trời! Em nói xem tại sao tôi phải cất công điều tra em?" 

Nói xong anh đưa điện thoại cho Tô Nghiên.Tô Nghiên đọc dòng tin nhắn trong điện thoại rồi hỏi:

-"Anh trai em gửi định vị cho anh?" Tô Nghiên quay sang nhìn Trịnh Phàm.

Anh gật đầu nhẹ.

-"Anh ta bán đứng em?" Tô Nghiên lại hỏi.

Trịnh Phàm bật cười.

Mắt của Trịnh Phàm vẫn nhìn thẳng về phía trước và nói:

-"Em có thể hỏi câu nào thực tế hơn không? Người như em thì mua 1 tặng 1 chưa chắc đã có ai mua."

-"Hừ, anh làm nghề gì mà lại có thể độc mồm độc miệng như thế chứ?"


 Vốn định hỏi chơi cho thuận miệng, không ngờ anh ta đáp lại:

-"Buôn lậu." Anh trả lời một cách điềm nhiên.

Tô Nghiên chết sững. Cô quay đầu nhìn anh, sửng sốt:

-"Hả!?"

-"Là bán hàng trái phép. Em biết rồi thì có nên đối xử với tôi tốt hơn một chút không? Trịnh Phàm châm chọc.

-"Người này quả là nguy hiểm". Cô nghĩ thầm trong đầu.

-"Anh.. đây là nói thật sao?" Giọng cô rụt rè.

-"Sao? Sợ rồi?" Trịnh Phàm cười.Tô Nghiên gật đầu lia lịa.

-"Sao tôi không nhận ra sớm hơn nhỉ?"

-"Nhận ra cái gì?"

-"Sao em lại có thể dễ bị lừa như thế cơ chứ nhỉ! Đúng là nắm được thóp của em không khó." Trịnh Phàm cười sảng khoái.

-"Anh!" Biết mình bị lừa, Tô Nghiên ngượng đỏ mặt.

-"Không phải cô bạn Như Như của em nói tôi mở công ty lớn hay sao? Nếu công ty tôi lớn thì em chỉ cần lên mạng tìm tên tôi là biết rõ ngọn ngành không phải ư?"

-"Ừm cũng đúng!" Tô Nghiên tiện tay mở giỏ xách ra lấy điện thoại.Vừa cầm điện thoại lên tay, cô như nhớ ra thứ gì đó. Cô quay sang nhìn anh, ấp úng hỏi:

-"Lúc đó tụi em nói rất to ư?"

-"Không hề."

 Trịnh Phàm bình thản đáp.

-"Vậy... Làm sao anh nghe được?"

-"Tôi ngồi cạnh em kia mà."

"Thật muốn tìm một cái hố để chui xuống quá đi!" Tô Nghiên nghĩ thầm. 2 tay cô ôm lấy mặt.

Cứ thế họ nói chuyện đến lúc về nhà, sau đó xin cách liên hệ với nhau.
Về tới nhà, cô mở cửa phòng thì thấy tối om.

-"Chắc Giao Như đang về."

 Tô Nghiên lẩm bẩm trong miệng.

Nói rồi cô lục đục đi thay bộ đồ ngủ, nhanh chóng ngồi vào bàn học học xử lý đống bài tập.

^^^~một giờ sáng~^^^

-"Còn vài câu nữa là xong rồi." Tô Nghiên vươn vai, giọng mệt mỏi.

Reng reng~

Điện thoại Tô Nghiên reo lên.

-"Tô Lâm?"

 Nói rồi cô nhấc điện thoại lên nghe máy.

 -" Anh..."

Cô chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia phát ra tiếng nói chuyện, tiếng nhạc lẫn tiếng hò hét, khiến tai Tô Nghiên nhức nhối.

-"Em tới đây giúp anh một chút... Anh đang ở..." Tiếng của Tô Lâm bị át đi bởi thứ nhạc xập xình.

-"Anh ở đâu cơ?" Tô Nghiên hỏi lại.

Bíp bíp~...

Điện thoại cô liền trở về màn hình chính.Tô Nghiên cũng mập mờ đoán ra anh đang ở trong quán bar. Vì cả Vân Như và Tô Lâm đều không đi xe, nơi ồn ào gần đấy chỉ có thể là quán bar.Cách quán Karaoke không xa, có một quán rất nổi bật trên đường quốc lộ. Đèn led xanh đỏ nhấp nháy 24/7 rất hoành tráng, ai ai đi qua đều phải liếc mắt nhìn. Nơi đó rất đông đúc, đa số là các chị gái mặc đồ nóng bỏng và các thanh niên trai tráng chừng 25 đến 30 tuổi. Tô Nghiên bắt một chiếc taxi dù đến thẳng quán bar. Điện thoại cô hiện lên thông báo 1 tin nhắn, là Tô Lâm, anh gửi cho cô định vị. Đúng như dự đoán, anh đang ở quán bar. Nhưng tại sao giọng anh lại tức giận như thế?


^^^(còn tiếp).^^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net