16. Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...16...

"Trịnh Phàm? Anh vô đây lúc nào thế?" Tô Nghiên bất ngờ.

"Tôi mới vào thôi, em cứ đờ đẫn nên mới không chú ý đến tôi đấy thôi!" Trịnh Phàm cười nhẹ rồi xách bịch cảm để lên tủ 'đầu giường rồi nói tiếp.

"Nào em qua đây tôi xem vết thương cho."

Tô Nghiên cũng ngoan ngoãn chạy đến chỗ Trịnh Phàm. Anh kéo áo của cô xuống để lộ xương quai xanh quyến rũ của cô. Tô Nghiên xấu hổ liền kiếm chuyện để nói.

"Anh là bác sĩ sao?" Tô Nghiên hỏi đại khái để phá tan bầu không khí im lặng.

"Ừm, anh theo học ngành y với quản trị kinh doanh luôn."

"Học hai thứ luôn sao?" Tô Nghiên kinh ngạc.

Sau khi kiểm tra xong Trịnh Phàm đứng dậy xốc lại quần áo rồi nhìn chằm chằm vào cô khiên cô khó xử.

"Mặt... mặt em dính gì sao?"

''Không có."

"Thế..." Chưa kịp nói dứt câu Trịnh Phàm đã nói tiếp.

"Em rất đẹp."

Tô Nghiên ngượng đỏ mặt.

"Anh!..." Do nói to nên khiến vết thương của cô nhói lên, cô đành xoa theo phản xạ.

Trịnh Phàm liền nâng mặt của cô lên.

"Nếu em không biết võ có phải thay vì vết thương trên cổ là trên mặt không?" Trịnh Phàm vừa nói lòng đầy chua xót, cảm giác này trước đây anh chưa từng trải qua nên bây giờ cảm thấy thật lạ lẫm.

"Ý anh là sao? Tô Nghiên vẫn còn ngơ ngác."

"Tôi có một người bạn vừa thiết kề ra đồ mới nhưng lại thiếu mẫu ảnh để quảng cáo, tôi định đưa em đi nhưng em lại bị như thế này..."

"Không sao, anh có thể đưa em đi xem trước cũng được!" Tô Nghiên mừng rỡ.

"Em đi như vậy có ổn không?"

"Anh làm bác sĩ mà không biết em có ổn không sao? Em vẫn rất khoẻ mạnh, anh yên tâm!" Tô Nghiên cười vui vẻ.

"Nếu cuối tuần tôi có thời gian thì tôi chở em đi."

Đột nhiên cửa phòng mở ra Giao Như, Tô Lâm, Lưu Hiểu và Gia Ngân lần lượt đi vào. Căn phòng bỗng chốc trở nên náo nhiệt hơn.

"Bảo bối câu làm sao thế này?" Giao Như hớt hãi kéo tay Tô Lâm chạy vào.

"Nghiên Nghiên mạnh mẽ của tớ làm sao mà lại bị đến thế này!" Lưu Hiểu đi đằng sau xách theo giỏ trái cây.
"Chị Tô Nghiên! Gia Ngân nức nở chạy vào."

"Gặp mấy người đi thăm bệnh như các cậu chắc tớ bệnh nặng hơn đấy!" Tô Nghiên than thở.

"Tôi có bệnh nhân đang nguy kịch nên mọi người cứ ở lại chơi với Nghiên đi nhé, tôi đi trước." Nói rồi Trịnh Phàm nhanh chóng rời khỏi phòng.

Giao Như quay sang hỏi Tô Lâm:

"Trịnh Phàm làm bác sĩ sao?"

"Ừ, đam mê của anh ta đấy."

"Hai người có vẻ thân thiết quá ha." Tô Nghiên phì cười.

"Cậu đừng có trêu bọn tớ!" Giao Như ngại ngùng.

"Nghiên Nghiên đây là bạn học của cậu sao?" Lưu Hiểu vừa đưa khăn cho Gia Ngân vừa hỏi.

"Vâng, em ấy là em gái của tên họ Trịnh kia."

"Em là Trịnh Huỳnh Gia Ngân." Gia Ngân lễ phép chào hỏi.

"Ở cùng bọn anh thì cứ tự nhiên, không cần phải gò bó quá đâu." Tô Lâm cười vui vẻ.

Sau đó mọi người nói chuyện vui vẻ cho đến khi trời sập tối thì mọi người mới bắt đầu tạm biệt nhau để về nhà. Căn phòng chỉ còn cô và Lưu Hiểu.

"Cậu không bận việc gì sao?"

"Không có, hôm nay tớ được ng -"Không có, hôm nay tớ được nghỉ." Lưu Hiểu vừa gọt táo vừa nói.
"Hiểu Hiểu vui tính của tớ đâu mất rồi?" Tô Nghiên đùa

"Vui tính thì không còn nhưng tớ vẫn còn là của cậu đấy. Hiểu Hiểu cười vui vẻ nhìn Tô Nghiên đang trợn mắt há mồm."

Sau khi bình tĩnh lại Tô Nghiên mới ngập ngừng nói:

"Cậu cứ trêu tớ."

"Tớ không có trêu cậu. Tớ nói sự thật." Lưu Hiểu đặt đĩa táo vừa cắt xuống rồi nghiêm túc nói với Tô Nghiên.

Tô Nghiên lại một lần nữa chết sững, cô lắp bắp không nói nên lời.

Lưu Hiểu phì cười:

"Cậu không cần nghiêm trọng hoá lên như thế. Tớ chỉ thông báo cho cậu là tớ thích cậu mà thôi!"

"Không nghiêm trọng hoá? Chỉ thông báo?" Câu nói của Lưu Hiểu cứ quay mòng mòng trong đầu của cô. Cô muốn nói rất nhiều thứ với Lưu Hiểu như:

"Cảm ơn cậu đã thích tớ, nhưng tiếc thay tớ lại không đáp trả được tình cảm của cậu. Ước gì tớ cũng thích cậu thì tốt biết mấy." Nhưng cô lại nói rằng:

"Cậu... Thích tớ từ khi nào?"

(Còn tiếp.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net