32. Chuyện về Giao Như (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

32.

Tám giờ tối Giao Như đã sửa soạn xong xuôi. Cô mặc chiếc áo tay phồng hở vai và một chút bụng, phối cùng với chiếc quần bò che đi phần hở ở bụng, nhưng chỉ cần vươn tay một chút chiếc quần liền trở nên vô tác dụng.

Như sờ phía bụng, trời này có hơi lạnh. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trận mưa nhẹ buổi chiều làm không khí trở nên có chút se lạnh.

Vơ chiếc túi đeo chéo đã chuẩn bị sẵn. Cô nhấc máy gọi cho Kha.

Sau một quãng bíp bíp dài cô định tắt máy thì đầu bên kia lười nhác bắt máy.

"Ai?"

"Hừ, quả nhiên không lưu số..." Cô lầm bầm.

"Tôi nghe đấy nhé! Tám giờ rồi sao? Cô ở đâu tôi đến đón."

"Tôi có thể ra bar đợi anh."

"..."

"Hình như não của cô bị úng nước nhỉ."

"...?"

"Lần trước vẫn chưa sợ?"

"Tòa nhà G khu H tôi đợi anh dưới chỗ bến xe."

Có tiếng anh phì cười, rất khẽ nhưng cô biết tâm trạng anh đang vui. Cô không hiểu anh vui cái gì nữa.

Vừa xuống đến nơi thì trời bắt đầu lại mưa, đơt này có vẻ to hơn. Cô bắt đầu run lên vì lạnh. năm phút, mười phút, hai mươi phút... rồi bốn mươi lăm phút vẫn chưa thấy ai đến.

Hắn ta cho cô leo cây ư? Đang bực bội thì một chiếc Lamborghini tiến đến, vừa nhìn đã nhận ra anh ta.

Hắn vẫy vẫy tay, cô không hiểu liền chạy ra chỗ xe hắn. Kha bung chiếc dù rồi xuống xe, hắn chạy đến chỗ cô gắt gỏng.

"Tôi kêu cô cứ ở trong đó cơ mà?"

"... Ai mà hiểu được ngôn ngữ của anh."

Hắn không thèm so đo, mở cửa xe cho cô rồi nói một câu bá đạo: "Lên xe."

Vừa ngồi vào xe, ngẩng đầu lên liền thấy một người mặc áo khoác gió màu đen, tay đút túi áo, chiếc dù che đi nửa mặt của anh ta. Nhưng vừa nhìn cô liền nhớ đến ai đó.

Cô nhanh chóng đẩy cửa xe ra, Kha đứng gần đó liền bị đẩy lùi lại vài bước. Hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn một màn cô lao đến vạch kẻ đường.

Nhưng cô lại chậm một bước, hắn ta lên xe taxi rồi phóng đi. Cô cố gắng chống cự, tám mươi phần trăm rất giống Tô Lâm, tim cô đập thình thịch liên hồi.

Anh về rồi ư? Vậy phải chăng hôm đó tôi không hoa mắt đúng chứ?

Cô vội mở điện thoại, bấm dãy số thuộc lòng.

Chỉ là những tiếng bíp bíp đứt quãng.

Anh không nghe vậy có nghĩa người vừa gặp đúng là anh rồi!

Cô gọi lại lần nữa, hy vọng anh đừng bắt máy. Hai ngày gần đây anh không đăng một bài nào, chắc là đúng rồi.

Ai ngờ đầu dây bên kia bắt máy. Giọng trầm ấm quen thuộc cất lên.

"Alo?"

Cô sững người, có lẽ anh đang trong xe nghe máy.

"... Anh, đang ở đâu?"

"Nước Anh?"

anh chậm rãi bổ sung: "Thành phố Oxford... Có chuyện gì sao?"

"À không..."

"Ồ, sao em lại gọi tôi?"

Anh thay đổi rồi, đã lạnh lùng hơn nhiều rồi. Mũi cô cay xè, nghẹn giọng nói.

"Chỉ là... tự dưng nhớ anh."

"..."

"Vô nghĩa." Nói xong anh cúp máy.

Cô ôm điện thoại vào lòng, ngồi xổm xuống bật khóc nức nỡ.

Chứng kiến cả quá trình, Kha chỉ đứng che mưa cho cô. Bỗng nãy sinh ý châm chọc.

"Bạn trai?"

Cô lắc đầu.

"Mập mờ?"

Tiếp tục lắc đầu.

"Hắn ta là ai?... đối với cô?"

"... Tôi, cũng chẳng biết."

Hắn thở dài.

"Yêu đương đúng là quá phức tạp!"

Tự cho là mình nói chí lí, hắn tặc lưỡi, vuốt tóc một cái rồi nói.

"Đúng chứ?"

Như ngẩng mặt lên, ngước con mắt đỏ au nhìn hắn rồi phì cười.

"Anh nói chí phải."

"Đi ăn thôi, tôi đói rồi!"

"Được."

"Lẩu nhé, trời mưa ăn lẩu là hết sảy. Hôm nay nể tình cô bị... thất tình, khao cô một bữa vậy, hôm khác cô khao tôi."

Cô bật cười: "Được."

Ngồi trong xe, hắn bô lô ba la đủ thứ chuyện, cô chỉ biết ngồi nghe. Tên này đúng là rất biết thức thời mà tùy cơ ứng biến. Vừa nãy còn làm mặt lạnh rồi quát cô, giờ này lại trở thành đứa trẻ nhiều chuyện.

Cô quay sang nhìn chằm chằm hắn. Hắn ý thức được liền ngừng nói.

"Cô nhìn sắp thủng mặt tôi rồi!"

Cô phì cười: "Chỉ là cảm thấy nếu anh là con gái sẽ rất đẹp."

"Bây giờ không đẹp sao?" Hắn không vui.

"Đẹp, nhưng nhìn khía cạnh khác người ta gọi là đẹp phi giới tính."

Kha bật cười.
"Cô cũng càm thấy vậy à? Tôi từng phát hiện ra vẻ đẹp ấy liền đội tóc giả lên, ra đường mấy tên sắc lang nhìn không rời mắt."

"Ha ha, anh làm người mẫu à?"

"Trước đó cũng có nhưng thôi thấy mấy bộ đồ đó xuề xòa quá, cứ lượn đi lượn lại nhọc hết cả người. Tôi liền tự thiết kế vài bộ mặc cho dễ chịu, liền được người ta mời vào làm."

"Tại hạ bái phục!"

"May mắn thật, tới nơi đúng lúc tạnh mưa."

(Còn Tiếp.)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net