35. Ra mắt bố mẹ chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

35.


Cuối năm đoàn phim mới bắt đầu diễn, Tô Nghiên chỉ còn lại gần ba tháng nghỉ hè.

Trời mùa hạ nắng oi ả, Tô Nghiên đang tay túi lớn túi nhỏ khệ nệ đặt lên xe.

"Chị chỉ đi siêu một chút thôi, em còn mất công đến đón làm gì."

"Chị xem, xe máy thì chị không mua, đi bộ từ siêu thị về trường giữa trưa nắng như thế này có mà chị gục giữa đường."

"Đâu đến nỗi..."

"Có đấy!"

"Ha ha, nào đi thôi."

Tô Nghiên sau khi yên vị trên xe, cô sờ tay lên mặt.

"Nóng ghê, mặt như muốn rút hết nước rồi."

"À đúng rồi, em vừa mua cho chị nè."

Ngân ném cho Nghiên chai xịt khoáng.

"Em cứ như chuẩn bị trước vậy."

"Haha đúng là vậy, mấy hôm trước em thấy chị cứ hay chạy ra ngoài buổi trưa, về là y như rằng mặt đỏ au."

"Chị còn không để ý đến."

"Em biết."

"À chị này, bố mẹ em nói rằng mời chị đến nhà chơi đấy, thứ bảy nhá!"

"Chị? Có việc gì à?"

"Không hẳn, bố mẹ nói có việc cần bàn với chị, xác suất cao là bố chị cũng sẽ đến."

"Hả? Sao tự dưng lại...!?"

"Em cũng không biết, nhưng chị bắt buộc phải đến đó, không được từ chối."

"Hôm nay mới là thứ tư, chiều mát em dẫn chị đi shopping sắm ít đồ, chị cũng tiết kiệm quá rồi."

"Haha bố chị đã dừng hoạt động trong công ty lâu rồi."

Ngân lườm. "Chị đừng giả ngốc, dù cho có dừng hoạt động đi chăng nữa tài sản của bố chị cũng có thể mua được cả khối đất ven biển."

"Tiết kiệm là đức tính tốt."

"Vâng vâng, Nghiên tẩu tẩu anh minh!" Ngân dùng giọng châm biếm đùa cợt.

"Em khinh bỉ chị đấy à?"

Ngân bật cười. "Chị nói thẳng ghê."

----------------


Tô Nghiên với chiếc váy trắng tao nhã bước ra xe.

"Chị à, nay em phải nhường chị cho anh trai rồi."

"Gì cơ?"

"Hì hì, em có việc về với mẹ trước. Hắn ta đang rảnh rỗi, tiện đường nên hắn nói sẽ chở chị."

"... Được vậy em đi trước nhé." Nghiên vẫy tay.

Ngân đạp phanh phóng đi không quay đầu.

Tô Nghiên vừa định lấy điện thoại ra chỉnh lại tóc thì có tiếng phanh xe nhẹ trước mặt cô.

"Lên xe."

"À, ừ..." Tô Nghiên nhét lại điện thoại vào giỏ rồi nhanh nhảu lên xe.

Đoạn đường im lặng lạ thường.

"Sao em không nghe máy tôi?"

"Gì cơ?"

"Tôi không nhắc lại lần hai."

Cô cảm nhận được rằng anh có vẻ hơi tức giận.

"Dạo này em bận."

"Bận gần ba tuần? Em lừa ai vậy?"

Biết mình đuối lý cô chỉ im lặng, dù sao cũng đã hứa không can dự quá sâu vào tình cảm của hắn, cô không thể nói là mình... ghen. Cô không đủ tư cách.

Anh thở một hơi dài nhẹ.

"Được rồi, lần sau nhớ nghe máy."

"Vâng."

"Lát nữa anh sẽ đi đón Mẫn Thanh đi cùng."

"Thanh? Sao cô ấy lại ăn chung?"

"Trước đây vẫn thế, cô ấy và mẹ anh khá hợp nhau."

Cô trầm mặc suy nghĩ một ối hình ảnh mẹ chồng con dâu đấu đá nhau, bỗng rùng mình.

"En sợ gì chứ? Bà ấy cũng rất thích em, tất nhiên bố tôi cũng thế."

"Mong là vậy."

Qua vài chục cây đèn đường, vòng hết đường này, quẹo hết đường kia, đường xá thành phố A giờ này tắc ứ như nồi cháo khê, thảo nào Ngân giục cô đi sớm, khu quán ăn đó rất đông người qua lại, dễ bị kẹt.

Anh lái xe đến khu trung cư cao cấp. Một cô gái diễm lệ đi xuống, cô ta diện một bộ váy nhung xanh đen dài. Rất có khí thế.

Hẳn Mẫn Thanh Cố tình làm vậy để làm Nghiên bẻ mặt.

Thanh mở cửa ghế lái phụ thì thấy Tô Nghiên. Thanh nở nụ cười công việc.

"Ồ, chào em."

"Hôm nay Nghiên đi cùng nên em chịu khó ngồi sau nhé, bố mẹ không thích."

"Anh việc gì phải sợ bố mẹ?" Thanh yểu điệu ngồi vào ghế sau cao giọng.

Tô Nghiên thấy anh tối sầm mặt nhưng lại không nỡ chửi, có chút đau lòng nhưng sự tức giận đã lẫn át.

Cô điềm tĩnh nói. "Tiền bối chú ý lời lẽ, anh ấy chính là nể mặt bố mẹ, anh ấy coi trọng ý kiến của hai bác. Nếu hai bác cho phép, em sẽ nhường chỗ cho tiền bối."

Thanh cười như không.
"Ồ chị đã lỡ lời, chị xin lỗi nhé."

"Chị nên xin lỗi anh ấy."

"Anh này, nãy em có chút nóng nảy anh bỏ qua cho em nhé!"

Anh thở dài rồi mỉm cười yêu chiều. "Anh không để bụng, chỉ mong em tôn trọng bố mẹ anh."

"Vâng."

Trên màn ảnh Thanh là người tao nhã, không có chút khí chất phàm tục, cũng không trẻ con như bây giờ, đây đúng là bản chất cô ấy? Tô Nghiên trầm mặc nghĩ.

Bắt đầu đi từ sáu giờ, tám giờ mới đến đầu đường.

"Chúng ta nên đi trực thăng nhỉ."

Thanh bật cười. "Trên đó lộng hành khỏi sợ kẹt."

Vừa nói xong anh lái xe đến bãi đỗ.

Nơi đây là một nhà hàng cao cấp. Tô Nghiên từ nhỏ đã không thiếu thứ gì nhưng không thích phung phí, nói rõ hơn thì đây là lần đầu đến nơi sang trọng như vậy.

"Có anh trai ở đây thì tốt." Đột nhiên nhớ đến anh trai, cô buột miệng.

"Tôi không tốt ư?"

"Có thể gọi là tạm chấp nhận."

Thanh nhanh chóng chạy lên trên khoác tay Trịnh Phàm.

Anh liếc nhìn Tô Nghiên, thấy cô không có động tĩnh gì mới quay sang với Thanh.

"Khó chịu thật đấy!" Đương nhiên cô không thể nói ra câu đó, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

(Còn Tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net