Chương 9 - 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thể. Mà bộ đồ ăn bằng gỗ này Ô Sắt Tư lại càng không thể sử dụng được, xem sức ăn của y, dùng chén gỗ nho nhỏ này....chừng nào mới có thể no...

Ăn miếng thịt cuối cùng trong bát, Vô Tình thở dài một hơi, thú nhân này thật đúng là chiếu cố hắn rất tốt, lẽ nào thú nhân này có thói cuồng chiếu cố nhược tiểu (những người nhỏ yếu)? Thiên nhiên không phải là thế giới của nhược nhục cường thực (tương đương "cá lớn nuốt cá bé") hay sao? Động vật rất đơn thuần, cách sinh tồn cũng đơn giản; không giống xã hội nhân loại, bản chất nhược nhục cường thực ngoài miệng lại nhân nghĩa đạo đức.

"A Tình, ngươi làm sao vậy?" Thấy bảo bối nhà mình không chú tâm ăn, Ô Sắt Tư lo lắng hỏi, có phải thân thể bảo bối nhà mình nơi nào khó chịu rồi? Vừa nãy còn tốt nha.

Không có trả lời câu hỏi của Ô Sắt Tư, Vô Tình hiện tại tâm tình có chút phiền muộn, hỏi ngược lại: "Ngươi hiện tại có thể biến thành con báo nhỏ không?"

"Ân, đó là trạng thái tự vệ, sẽ tiện hành động trong địa phương nhỏ hẹp." Không rõ bảo bối nhà mình vì sao đột nhiên hỏi cái này, hình như đây là lần đầu tiên bảo bối nhà mình nhìn thấy trạng thái tự vệ của thú nhân. Ngao, vì sao bảo bối nhà mình nhìn thấy đầu tiên không phải là trạng thái tự vệ của y, Ô Sắt Tư có chút hối hận mấy ngày nay không hóa thành trạng thái tự vệ cho giống cái của mình xem, hình như giống cái trong bộ lạc đều ưa trạng thái tự vệ của thú nhân, hơn nữa biến thành trạng thái tự vệ khá là dễ lấy lòng giống cái. Nghĩ tới đây, Ô Sắt Tư một lần nữa oán hận Mễ Tạp Kiệt, tiểu tử này cũng thực sự là chơi xấu, tự dưng chạy đến đây, đã thế còn dùng trạng thái tự vệ khoe mẽ trước mặt bảo bối nhà mình.

"Ngươi hiện tại biến hóa cho ta xem." Đối với biểu tình ảo não của Ô Sắt Tư, Vô Tình hoàn toàn không nhìn, đưa ra yêu cầu.

Nghe được bảo bối nhà mình nói, Ô Sắt Tư bật dậy hóa thành hình thú so với hình người lớn hơn một chút. Đi tới trước mặt bảo bối nhà mình lấy lòng cọ tay hắn. Xem ra giống cái nhà mình cũng là thích trạng thái tự vệ của thú nhân.

Đối mặt Ô Sắt Tư đã hóa thành hắc báo, Vô Tình biểu hiện tương đối ác liệt. Ngồi xổm xuống, ôm cổ con báo dùng sức xoa đầu. Ngươi dám đem bạch báo đuổi đi, hiện tại dùng chính ngươi thay thế. Tuy rằng ưa động vật lông trắng, nhưng lông đen cũng được thông qua, Vô Tình tự tìm lý do cho hành vi ác liệt của mình.

Trạng thái tự vệ của hắc báo da lông so với nguyên hình mềm mại hơn rất nhiều, càng làm cho Vô Tình yêu thích không buông tay. Đẩy hắc báo nằm úp sấp xuống, Vô Tình cũng ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu toàn diện sinh vật thần kỳ trước mắt.

"Mở miệng, cho ta xem hàm răng của ngươi." Ô Sắt Tư há mồm. Vô Tình đối với loài báo nanh kiếm trước đây chẳng bao giờ gặp qua, tất nhiên cảm thấy hứng thú. Vô Tình lấy tay cẩn thận sờ sờ răng nanh, không biết sắc bén nhường nào, thế nhưng tuyệt đối là rắn chắc, bởi vì hắn dùng con dao cạo răng một chút ==!, dĩ nhiên một vết tích cũng không lưu lại.

"Giơ chân nhìn móng vuốt một chút." Đại hắc trảo (vuốt lớn màu đen) xuất hiện trên tay Vô Tình. Dưới móng vuốt có đệm thịt, vuốt sắc bén giấu gọn trong thịt. Móng vuốt của loài mèo thật tiện, Vô Tình cầm miêu trảo cảm thán, nếu như đao của hắn cũng có thể tiện thu phóng như thế thì thật tốt.

Ô Sắt Tư thấy sự nhiệt tình của bảo bối nhà mình với trạng thái tự vệ, hơi có chút kinh ngạc. Mấy ngày này theo quan sát của y với bảo bối, bảo bối ngoại trừ tương đối nhiệt tình với thảo dược ra, hình như không hề nhiệt tình với cái gì khác.

Bất quá hiện tại Ô Sắt Tư cũng tương đối bất đắc dĩ, bởi vì bảo bối sắp sờ soạng toàn thân y hết một lượt. Sau cùng cặp mắt mê người kia còn tà ác chăm chú vào huynh đệ giữa hai chân y. Ô Sắt Tư vội vàng lật người sấp xuống, y nằm ngửa ra từ bao giờ vậy?

Không để ý đến Ô Sắt Tư xấu hổ, Vô Tình tiếp tục ôm đầu con báo không buông tay, một chút ý tứ để Ô Sắt Tư biến lại thành người cũng không có. Đừng nói đùa, hắn còn không có nghịch xong đâu, hắn mới không cần bỏ qua cho Ô Sắt Tư như vậy.

Thấy còn một phần thịt quay chưa ăn, Vô Tình dùng roi bện bằng tơ vàng kim tung ra cuốn lấy, kéo xuống một khối, đưa tới bên mép Ô Sắt Tư, "Ăn." Vô Tình nói với hắc báo đang ghé vào bên người.

Nhìn bảo bối nhà mình đưa thịt tới bên mép, Ô Sắt Tư thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh ngạc), sau đó chợt nghe bảo bối nhà mình kêu mình ăn. Ô Sắt Tư há mồm đem thịt ngậm trong miệng, thuận tiện ngậm luôn cả bàn tay trắng nõn của bảo bối, liếm liếm rồi mới buông ra. Ô Sắt Tư chỉ cảm thấy thịt quay chưa bao giờ ngon đến thế, mà mình hiện tại chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.

Đối với việc Ô Sắt Tư ngậm luôn tay của mình, Vô Tình không có quá để ý, chỉ cho là là do miệng báo lớn thôi. Thấy hắc báo ăn thịt xong thỏa mãn vẫy đuôi, Vô Tình thấy thật thú vị, nhìn con báo trái một ít phải một ít ăn hết thịt mình đưa qua, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Đợi cho đem thịt cho y ăn xong, Vô Tình cũng thấy nghịch đủ rồi, bỏ lại Ô Sắt Tư, đi rửa tay dính đầy máu và nước bọt. Đợi cho hắn trở lại thì, Ô Sắt Tư đã biến trở về hình người, bắt đầu chuẩn bị đệm và thảm lông cần dùng để nghỉ ngơi.

Chưa bao lâu Ô Sắt Tư liền thấy bảo bối nhà mình tự cởi hài, cùng y nằm ở trên đệm, nhẹ nhàng đắp thảm lông cho bảo bối, Ô Sắt Tư cũng theo nằm xuống, sau đó đem bảo bối nhà mình kéo vào trong lòng. Trên mặt đất nhiều hơi ẩm, cho dù trải da thú làm đệm cũng không phải quá thoải mái, cứ để bảo bối nhà mình ngủ ở trong lòng mình đi...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm qua dùng tiền đáo y viện bả chính đích thịt cấp cắt, ói ra vừa lên ngọ đích huyết,

(ngày hôm qua đi viện mổ, nửa ngày nôn ra máu) (tác giả bị làm sao vậy nhỉ? Nghe chừng nghiêm trọng, hay đây là một kiểu nói phải hiểu theo nghĩa bóng??)

Ô ô ô ~~ tiểu tình tình ta sai rồi, Kẹo không nên viết ngươi bị thổ huyết~~~~(>_<)~~~

Sáng sớm ngày hôm sau, Ô Sắt Tư chọn lựa hành lý cần dùng đóng gói rồi mang theo bảo bối nhà mình tiếp tục hướng về bộ lạc. Bát đá chậu đá gì đó, vốn là chuẩn bị dùng trên đường, hiện tại nếu đã sắp về đến nhà rồi, thật sự là không cần phải mang theo nữa. Bất quá Ô Sắt Tư vẫn mang theo bộ đồ ăn gỗ, nghĩ đến những vật dụng giản đơn trong nhà mình...

Bay không bao lâu, Vô Tình nhìn thấy những ngôi nhà san sát trên mặt đất. Những ngôi nhà này phần lớn làm bằng đá, nhưng công nghệ rõ ràng đã rất thành thục. Mỗi một ngôi nhà hầu như đều có một cái sân rất lớn, sân chỉ dùng tường đá vây lên.

"Ô Sắt Tư, phía dưới nhà nào là nhà ngươi?" Vô Tình ngồi ở trên lưng đại hắc báo hỏi.

"Phía trước, trước nhà có hai cây đại thụ đó, mùa xuân nở hoa rất đẹp." Ô Sắt Tư đáp. Hai cây này là y trồng lúc xây nhà, lúc mới trồng thì cũng lắm cao ba bốn mét, hiện tại khoảng bốn – năm mươi mét rồi, mình cũng đã đi nhiều năm như vậy rồi.

Vô Tình nhìn về phía trước, quả nhiên có một nhà trong viện có hai cây hoa gạo rất lớn đứng song song. Đúng vậy, nếu như là cây hoa gạo, sẽ nở ra từng cốc hoa đỏ như máu tuyệt đẹp. Cây hoa gạo cao lớn, hùng tráng vạm vỡ, cành cây vươn ra, cao hơn mái nhà Ô Sắt Tư.

(nguyên văn viết hoa gạo là cốc hoa. Nếu search hoa gạo sẽ thấy đài hoa hơi dài khum khum như cái cốc đó.)

Ô Sắt Tư mang theo bảo bối nhà mình đáp xuống hậu viện. Hậu viện nhà thú nhân thường khá lớn, như thế khá tiện cho thú nhân khi dùng hình thú đáp xuống cần khoảng không để biến thân.

Thấy Ô Sắt Tư đáp xuống, Vô Tình cũng nhẹ nhàng nhảy đến trên mặt đất. Đây là hậu viện nhà Ô Sắt Tư, ở trên trời nhìn xuống đã cảm thấy sân rất lớn rồi, hạ xuống mặt đất lại càng cảm thấy cực kỳ lớn. Bất quá ngẫm lại kích thước nguyên hình của thú nhân, rất nhanh sẽ hiểu sự tồn tại cần thiết của đại viện này.

Hậu viện này chỉ là đơn giản dùng tường đá vây quanh một chút, trong viện cũng chỉ đầy cỏ dại. Bất quá điểm tốt chính là đầu sân hướng ra một con sông, như vậy mang nước tiện hơn rất nhiều.

Ô Sắt Tư nhặt lên hành lý đã tinh giản chỉ còn lại có hai cá túi lớn, mang theo bảo bối nhà mình đi vào nhà. Thú nhân thường đều là sau khi thành niên tự mình xây nhà. Mỗi một thú nhân đều mong muốn giống cái của mình ăn đồ ăn mình kiếm, ở nhà mình xây, dùng đồ mình đưa. Giống cái của mình đương nhiên cần tự mình chiếu cố.

Vì thế cho dù Ô Sắt Tư còn độc thân, ngôi nhà cũng là xây rất lớn, gian phòng cũng tương đối nhiều. Bất quá nhìn bố cục của ngôi nhà mà nói, đồ dùng trong phòng ít ỏi đến đến đáng thương. Làm một thú nhân độc thân mà nói, những thứ cần dùng không nhiều, mà trước khi gặp bảo bối nhà mình Ô Sắt Tư vẫn còn không có dự định tìm kiếm bầu bạn, cho nên trong phòng cũng sẽ không có gì nhiều.

Vô Tình nhìn căn phòng lớn hầu như toàn bộ dùng đá kiến thành, không chỉ không thô ráp như trong tưởng tượng, trái lại giống như tỉ mỉ chế tạo, giản dị mà tinh tế. Thấy ngôi nhà, đối lập với mười mấy ngày nay sinh hoạt dã ngoại, Vô Tình nghĩ sống dã ngoại thật đúng là không phải sở trường của hắn. Tên Ô Sắt Tư này sao lại không sớm dẫn hắn về? Đây mới là địa phương người nên ở.

Bất quá đi vào gian nhà, Vô Tình đã biết cái gì là hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Phòng khách rất lớn, bất quá trống trải đến không thể trống trải hơn; gian phòng rất lớn, bất quá ngoại trừ một cái giường một cái tủ thì cái gì cũng không có...

"A Tình, đến tiền viện chơi một chút đi, ta dọn dẹp gian nhà một chút." Nhìn bảo bối nhà mình sắc mặt không ngừng biến hóa, Ô Sắt Tư có điểm chột dạ.

Vô Tình gật đầu, đại khái là do lâu lắm không ai ở, trong phòng bụi đã tích không ít; hắn nếu không có hứng thú hỗ trợ quét tước, sẽ không ngốc ở nơi này vướng bận nữa. Ngôi nhà trống rỗng có phải bởi vì đồ đạc đều đã cất đi hết? Hy vọng Ô Sắt Tư dọn dẹp xong sẽ tốt hơn một chút...

Vô Tình đi tới tiền viện, tiền viện so với hậu viện nhỏ hơn rất nhiều, cây cỏ cũng thấp hơn nhiều, như là cố ý trồng; duy nhất chỉ có tường vây của tiền viện cao hơn hậu viện, tiền viện tường vây đại khái cao bốn năm thước, xây cẩn thận hơn hậu viện một ít.

Kỳ thực tiền viện cũng không có gì cả, ngoại trừ hai cây hoa gạo cao lớn, dưới tán cây có một bàn đá. Bất quá lúc này chính là mùa quả gạo chín. Vỏ quả rạn nứt, bông cầu trắng muốt bao lấy một hạt giống nhỏ màu đen bên trong từ trên cây bay bay rơi xuống, thật đáng yêu. Hơn nữa bởi không ai quản lý, những bông cầu nhỏ này đã sắp đầy toàn bộ tiền viện. Thảm cỏ xanh như được bao phủ bằng một cái chăn bông mỏng.

Vô Tình cúi người nhặt lên một quả cầu bông, để ở trong tay bóp nhẹ một chút, sợi bông rất mềm, rất thoải mái. Hơn nữa hắn nhàn rỗi vô sự, vì vậy bắt đầu ở trong sân thu thập quả bông. Nghĩ sau đó có thể dùng những sợi bông này làm một cái gối đầu, cái đệm và vân vân, có thể thoải mái hơn dùng da thú.

Ô Sắt Tư xuyên qua cửa sổ, thấy tiểu bảo bối nhà mình đang sung sướng ở trong sân thu thập sợi bông. Sợi bông cầu dưới tàng cây đã xếp thành một đống lớn, thân thể nho nhỏ của bảo bối nhà mình vùi trong đống bông, rất là khả ái. Ngực thấy ấm áp, trên tay cũng nhanh vài phần, thời gian cơm trưa sắp đến rồi, vội vàng dọn nhà; sau đó còn phải qua chợ trong bộ lạc đặt mua một vài thứ.

Vô Tình nhìn sợi bông trên cỏ đã thu thập sạch sẽ, đem mục tiêu rời tới trên cây. Dễ dàng nhảy lên một cành cây thấp nhất. Ở đây cách mặt đất đại khái 8-9 mét, đã có thể thấy rõ ràng tình huống bên ngoài sân. Sân bên ngoài có một con đường rất rộng, dùng đá phiến lát. Cách đó không xa là một cái sân khác có phong cách kiến trúc cùng loại.

Vô Tình ở trên cây thu thập những quả bông gạo đã nứt nhưng còn chưa rụng. Lúc này, hắn thấy một người có vóc người so với Ô Sắt Tư không sai biệt lắm, nam nhân cao tráng, da cũng là màu đồng cổ đang hướng nhà Ô Sắt Tư đi tới.

Bất quá nam nhân này tóc màu nâu nhạt, mặc áo ngắn, không giống Ô Sắt Tư chỉ vây da thú. Này đại khái cũng là một thú nhân đi, nguyên lai thú nhân cũng mặc quần áo. Y đến gặp Ô Sắt Tư sao? Vô Tình đứng ở trên cây nhìn hướng đi của nam nhân bên ngoài.

Kiệt Tư ngày hôm nay vừa mới trực ban tuần tra, trùng hợp thấy Ô Sắt Tư đã trở về. Liền đến xem tình huống, hơn nữa tối hôm qua nghe Mễ Tạp Kiệt đi săn trở về nói, lần này Ô Sắt Tư dẫn theo một giống cái trở về, Ô Sắt Tư tiểu tử này cuối cùng cũng thông suốt rồi. Bất quá có nói đó còn là một ấu tể, giống cái ấu tể bình thường cũng không dễ nuôi.

Nghĩ cũng sắp đến rồi, Kiệt Tư tập quán tính ngẩng đầu tìm kiếm đại thụ, cũng chính là đặc điểm nhận dạng nhà của Ô Sắt Tư. Này vừa nhìn đã thấy nguy rồi: trên cây một giống cái mỹ lệ đang đứng, một thân hồng y, tóc dài đen mượt tung bay, trong lòng ôm một ít bông cầu nhỏ, dáng dấp miễn bàn có bao nhiêu khả ái. Thế nhưng, gặp quỷ sao, y thấy một giống cái ấu tể đang một mình đứng ở trên cành cây cao gần mười thước. Ai tới cho y, giống cái đó làm thế nào trèo lên được, là ai để hắn trèo? Nếu như không cẩn thận ngã xuống thì làm sao bây giờ!

Vô Tình thấy nam nhân bên ngoài sau khi thấy mình trên mặt biểu tình thay đổi mấy lần, cuối cùng dừng lại ở biểu tình kinh sợ. Chính mình kỳ quái lắm sao? Ô Sắt Tư cùng mình một chỗ thì hình như không biểu hiện ra cái gì dị thường, Vô Tình nghi hoặc, lại nghĩ thấy một đại nam nhân lộ ra biểu tình như vậy rất thú vị, có lẽ nên trêu y một chút?

"Ô Sắt Tư, ngươi có bằng hữu đến thăm ngươi kìa." Vô Tình hướng phía trong phòng kêu một tiếng, rồi phi thân từ trên cây nhảy xuống, đi tới cửa viện, phất tay mở cửa.

Kiệt Tư chỉ cảm thấy hoa mắt, bởi vì y thấy một giống cái ấu tể từ cành cây cao gần mười thước nhảy xuống, còn trong chớp mắt xuất hiện tại cửa viện mở rộng. Ai tới nói cho y thế giới này có đúng hay không huyền huyễn rồi, thú nhân có thể sinh hài tử rồi phải không?

"Kiệt Tư." Nghe được tiếng bảo bối nhà mình, Ô Sắt Tư rất nhanh đi tới cửa, chỉ thấy Kiệt Tư vẻ mặt ngốc lăng nhìn chằm chằm bảo bối nhà mình. Ô Sắt Tư lẳng lặng đem bảo bối nhà mình chắn phía sau.

"Ô Sắt Tư, ngươi đã trở về, đó là giống cái ngươi mang về sao?" Nghe được thanh âm Ô Sắt Tư, Kiệt Tư trong nháy mắt trở về thế giới hiện thực.

Ô Sắt Tư vô biểu tình gật đầu.

"Hắn vừa..." Kiệt Tư chỉ vào giống cái mỹ lệ phía sau Ô Sắt Tư muốn nói lại thôi, nói thật là, điều mình vừa thấy nói cho y nghe y cũng không tin tưởng.

"Hắn vừa rồi đang nhặt sợi bông." Ô Sắt Tư giúp Kiệt Tư nói cho hết lời.

Đúng vậy, đúng vậy, cái kia tiểu giống cái vừa rồi là đang nhặt sợi bông, bất quá vấn đề là hắn không phải nhặt trên mặt đất, mà là ở trên cây có được hay không, Ô Sắt Tư ngươi rốt cuộc có biết hay không. Kiệt Tư vẻ mặt rối rắm, nghẹn ở trong lòng cuối cùng một câu cũng không nói ra.

"Ngươi có chuyện gì?" Không để ý đến Kiệt Tư đang rối rắm, Ô Sắt Tư mở miệng hỏi. Các thú nhân thường đều đọc lập sinh hoạt, trừ phi có việc, rất ít tới chỗ nhau.

"Không có chuyện gì, thấy ngươi đã trở về, đến xem, có cái gì cần hỗ trợ không?" Cảm giác được ngữ khí của Ô Sắt Tư có chút băng lãnh, Kiệt Tư xoa xoa đầu, y thực sự chỉ là đến xem Ô Sắt Tư, sau đó thuận tiện nhìn giống cái Ô Sắt Tư mang về tới mà thôi.

"Không có, ngươi không phải còn cần tuần tra sao?" Ô Sắt Tư rõ ràng đang đuổi người. Kỳ thực ngày hôm qua gặp gỡ Mễ Tạp Kiệt xong, y có một loại dự cảm bất hảo. Trong bộ lạc không thể so với bên ngoài, không thiếu nhất chính là thú nhân. Ô Sắt Tư trong nháy mắt nghĩ bảo bối nhà mình bị người khác mơ ước đến. Vốn là chuẩn bị lặng lẽ đem bảo bối nhà mình mang về trong nhà giấu kỹ, nhưng y thế nào lại đã quên Mễ Tạp Kiệt tên miệng rộng ba hoa kia. Úc, bây giờ còn thêm một Kiệt Tư...

"vậy —— ta đi tuần tra đây." Kiệt Tư ngượng ngùng nói, lúc đi còn không quên nhìn giống cái mỹ lệ bị Ô Sắt Tư che ở sau người.

Cái này xong, Vô Tình nghĩ những người này gặp gỡ có chút kỳ quái. Bằng hữu tới không phải nên mời đến trong nhà ngồi xuống, uống ngụm trà, trò chuyện một chút và vân vân, lẽ nào bọn họ không phải bằng hữu?

"Ô Sắt Tư, ta rất kỳ quái sao?" Vứt bỏ vấn đề khác, Vô Tình trực tiếp hỏi ra điểm bản thân quan tâm nhất. Hắn ở chỗ này rốt cuộc là ngoại tộc sao? Hắn xem người khác như yêu quái, người khác có đúng hay không cũng xem hắn như yêu quái?

"Không kỳ quái, ngươi như vậy rất tốt." Không rõ bảo bối nhà mình vì sao lại hỏi cái này, Ô Sắt Tư hồi đáp. Muốn nói kỳ quái thì là ngươi thật sự rất đẹp, bảo bối của ta, Ô Sắt Tư ở trong lòng nói.

Bất quá Ô Sắt Tư ngươi có phải đã quên năng lực và lực lượng của bảo bối nhà ngươi không phải giống cái bình thường có thể so sánh —— thói quen quả nhiên là đáng sợ!

Cho dù trong đầu hai người bọn họ đang suy nghĩ rất nhiều, bọn họ cuối cùng đều đi vào trong nhà. Gian nhà thu thập rất sạch sẽ, có thêm vài thứ, nhưng cũng chẳng đáng kể, cũng may cái gì cần có đều có.

Vô Tình ngồi ở nhà ăn, nhìn Ô Sắt Tư bưng lên cái bàn lớn, chén lớn, cảm thấy Ô Sắt Tư mang theo bộ đồ ăn nhỏ mình hay dùng trên đường là quyết định sáng suốt không gì sánh được. Nguyên lai cái "chậu" tại sơn động mình lần đầu tiên nhìn thấy kỳ thực đã coi như là nhỏ rồi a... Bất quá không giống bát đá chính là, những bộ đồ ăn này rõ ràng là bằng... sứ.

"Trước dùng tạm cái này, rồi ta sẽ đi mua một ít bát đũa." Ô Sắt Tư dùng chén gỗ đựng thức ăn, đưa tới trước mặt bảo bối nhà mình. Bộ đồ ăn thú nhân dùng đều khá lớn, y ở đây chưa từng có giống cái ở lại, không có bộ đồ ăn giống cái thường dùng.

Vô Tình ưu nhã ăn xong cơm trưa, phát hiện trong căn phòng lúc trước đi qua, trên giường đã trải thảm và đệm lông mềm mình thích nhất, liền không chút do dự đi tới nằm, hắn đã vài ngày không ngủ trên giường rồi. Ô Sắt Tư nói y cần đi ra ngoài mua đồ, hắn liền nhân lúc này nghỉ ngơi một chút.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trước đây chỗ Kẹo ở có nhiều cây hoa gạo, bông cầu bay khắp nơi, rất khả ái O(∩_∩)O!

Chú ý thăm dò một chút ý nghĩa tượng trưng của loài cây này:

Cây hoa gạo cao lớn, hùng tráng vạm vỡ, cành nhánh vươn rộng, hoa đỏ như máu, to bằng cái chén, vì chồi hoa mọc trước chồi lá, lúc hoa nở rộ thì lá mùa đông đã rụng hết chưa mọc lá mới, nhìn xa giống như một ngọn đuốc thiêu đốt, cháy rừng rực, cực kỳ khí thế. Bởi vậy, từ trước được người đương thời coi là tượng trưng cho người anh hùng

Ngủ không bao lâu, Vô Tình mở mắt, nghe được ngoài viện có tiếng đập cửa rõ ràng. Phát hiện Ô Sắt Tư còn chưa trở về, Vô Tình liền đứng dậy đi mở cửa, nghĩ chắc là người trong tộc tới thăm Ô Sắt Tư đi.

Vô Tình mở cửa viện, quả nhiên thấy một thú nhân cao lớn, tóc dài ngang lưng màu xám, trong tay còn cầm lễ vật.

"Ngươi là đến tìm Ô Sắt Tư sao? Y hiện không có ở nhà, ngươi muốn vào ngồi, chờ y trở về không?" Vô Tình thấy thú nhân này đứng trước cửa nhìn mình đờ ra, liền mở miệng nói.

"Không, không, ta đến xem rồi đi ngay " thú nhân cao to nghe được Vô Tình nói, phục hồi tinh thần lại, "Được rồi, cái này, cho ngươi." Thú nhân tiện tay đưa lễ vật mang đến cho Vô Tình.

Thấy Vô Tình nhận đồ, thú nhân thoả mãn ly khai. Thú nhân này chắc là bằng hữu của Ô Sắt Tư, đến thăm còn mang lễ vật, hơn nữa không để lại lời nhắn, hẳn là bằng hữu rất thân quen mới có thể như vậy, Vô Tình nghĩ.

Bất quá chuyện phát sinh kế tiếp khiến hắn không nghĩ như vậy được nữa, bởi vì thú nhân đi không bao lâu, lại có mười mấy thú nhân lục tục tới, đều là đưa quà rồi đi.

Lẽ nào đây là phong tục ở đây, có người từ bên ngoài trở về, tất cả mọi người đến tặng lễ? Vô Tình tiếp nhận món lễ vật thứ mười ba, nghi hoặc. Nghĩ nếu tiếp tục ngốc ở nhà như thế sẽ bị tiếng đập cửa quấy rối đến nhịn không được, Vô Tình quyết định đi tìm Ô Sắt Tư. Chuyện của bộ lạc bọn họ thì cứ để tự y giải quyết đi, mình một ngoại nhân ở đây bận việc cái gì? Đi ra ngoài còn có thể thuận tiện nhìn tình huống bên ngoài, thuận tiện nhìn "Giống cái" theo như lời Ô Sắt Tư có đúng hay không là người giống như mình.

Vô Tình đóng cửa đại môn, rồi một mình ra cửa. Dọc theo đại lộ đi về phía trước, có thể thấy hai bên đường nằm san sát sân và nhà. Lúc mới bắt đầu trên đường gặp phải người không nhiều lắm, nhưng là đủ để Vô Tình hỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cuồng #thu