Chap 132. Là ngày đại hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thư..."

"Ngươi nói không cam lòng rất nguy hiểm, ta... cũng biết, nhưng ít nhất chứng minh ta còn sống, cả đời ta sẽ không phải chỉ ở bên cạnh một lão nam nhân..." Giọng nói của Tưởng Nguyệt Lan trở nên lạnh băng, "Ta không muốn ở bên ông ta, như vậy cả đời bị hủy rồi..."

Vinh ma ma hai mắt mở lớn —— thế sao được! Đã gả cho Lí Tiêu Nhiên rồi bây giờ mới hối hận, rõ ràng lúc trước phu nhân nhắc tới mối hôn sự này Tưởng Nguyệt Lan ngoài miệng mất hứng, mà trong lòng miễn cưỡng coi như vừa lòng, dù sao cũng là tôn vinh Nhất phẩm phu nhân, tương lai vinh hoa phú quý không đếm được, mà hiện tại hưởng được phú quý rồi lại muốn người yêu tuổi trẻ tuấn mỹ, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như thế! Tưởng gia sao chấp nhận được chuyện gì mất mặt?! Nghĩ rằng tiểu thư chỉ bị mê hoặc nhất thời, kiềm chế cơn giận nói: "Phu nhân đừng miên man suy nghĩ ——" chỉ ngắn ngủi chốc lát xưng hô đã đổi trở về, không ngừng nhắc nhở đối phương đừng quên thân phận của mình.

"Ta không miên man suy nghĩ!" Tưởng Nguyệt Lan kích động đứng lên, nói lời khí phách, "Ta nhất định có được thứ ta muốn, nhất định phải có được, lễ nghi thể diện giả dối đều là con người tự mình khó xử mình —— người chết rồi như đèn đã tắt, không còn gì hết, ta không sợ, ngươi để ta một lần như ý nguyện đi..."

Vinh ma ma nhìn tiểu thư, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, không ngờ Tưởng Nguyệt Lan đột nhiên đứng lên, nhào vào lòng bà run run nói: "Giúp ta! Giúp ta đi! Ta không thể chết tâm với hắn, ta cứ cho rằng người như hắn sẽ không có nữ nhân nào có được trái tim hắn, hiện tại mới biết là có thể! Hắn lại ở cùng nàng ta, bọn họ cũng không thể, mà hắn vẫn thích nàng ta, nàng ta đã có thể vì sao ta không thể, ta có gì không bằng nàng ta..."

Vinh ma ma nhìn tiểu thư mình một tay nuôi lớn biến thành thế này, trong lòng cũng khó chịu, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Nô tỳ —— sẽ làm hết sức."

Trong phòng khách, Bạch Chỉ bẩm báo: "Tiểu thư, nô tỳ đã phân phó nha đầu bên chúng ta, chưa bẩm báo với tiểu thư thì không được tự tiện vào phòng phu nhân."

Lí Vị Ương gật đầu, Tưởng Nguyệt Lan ở phòng phía đông, bởi vì tránh bị nghi ngờ tất nhiên không thể thường xuyên đi vào, khỏi truyền ra lời đồn đãi gì đó.

"Phu nhân bên kia cũng phòng bị chúng ta, chỉ dùng đầu bếp của mình, nha đầu của mình, cho tới giờ chưa sai sử người bên ta." Bạch Chỉ nói tiếp.

Lí Vị Ương trầm ngâm một lát, khóe miệng nhếch lên, cười nhẹ: "Như vậy tốt nhất." Chỉ có điều Tưởng Nguyệt Lan vừa ra vẻ phòng bị nàng vừa muốn ở trong viện của nàng, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ thật sự vì Lí Mẫn Đức? Hẳn không đơn giản như vậy, Lí Vị Ương đoán không ra tâm tư của Tưởng Nguyệt Lan.

Bạch Chỉ cũng thấy kỳ quái, vốn tưởng rằng Tưởng Nguyệt Lan sẽ mượn cơ hội gây phiền toái cho Tam tiểu thư, nhưng hiện giờ nha đầu nàng ta tự chăm sóc, ăn mặc không tới phiên người khác nhúng tay, ai có thể nói nhảm, nếu đứa nhỏ xảy ra chuyện, cho dù có người cứng rắn ép tội danh lên người Lí Vị Ương cũng chẳng có tác dụng là bao. Như vậy chẳng phải đối phương hoàn toàn uổng phí sức lực sao? Loại hành động này không giống việc Tưởng Nguyệt Lan thường làm.

Ngày vội vàng trôi qua, trong vòng một tháng Lí gia vẫn gió êm sóng lặng, cho đến ngày lành Nhị thiếu gia Lí gia đón dâu.

Sáng sớm, Tưởng Nguyệt Lan ngồi trước gương đồng, nha đầu rửa mặt búi tóc cho nàng, Tưởng Nguyệt Lan nhìn nữ tử trong gương, sắc mặt tái nhợt, lập tức phân phó nha đầu trát thêm phấn, nhìn sắc mặt mới tốt hơn chút.

___________________________________

"Phu nhân, xiêm y hơi chật, nô tỳ nới thêm hai tấc ở eo vậy." Tiểu nha đầu Xuân Cúc cầm váy dài màu đỏ đến, cười khanh khách nói.

Tưởng Nguyệt Lan nhìn chằm chằm bộ lễ phục đẹp đẽ quý giá, ánh mắt chớp lóe, đưa tay nâng làn váy, đánh giá một lúc lâu, bỗng dưng lật đổ khay đựng.

Xuân Cúc cả người run run, nhìn Tưởng Nguyệt Lan ý cười khắc sâu, tiếng cười lạnh lẽo làm nàng sợ hãi.

"Phu nhân! Cầu xin phu nhân tha thứ nô tỳ!" Tuy miệng nói sai mà Xuân Cúc lại không biết mình đã sai ở chỗ nào.

Tưởng Nguyệt Lan vuốt búi tóc, nói không chút để ý: "Ngươi nói ta béo."

Người mang thai ăn nhiều ít vận động, tất nhiên sẽ béo lên, có gì kỳ quái đâu? Nhưng nhìn vẻ mặt của Tưởng Nguyệt Lan, Xuân Cúc sợ hãi cả người phát run, liên tục nói mình sai rồi. Ban đầu thân thể hơi run, đến lúc này đã cứng ngắc, càng lúc càng lạnh, cho đến khi biến thành hàn băng không chút độ ấm.

Mắt Tưởng Nguyệt Lan rét lạnh, khóe môi nhếch lên thành ý cười châm chọc, giọng nói khốc liệt như băng tuyết: "Vả miệng."

Xuân Cúc cả người cứng đờ, không dám nhiều lợi, bắt đầu mạnh tay đánh mặt mình, Tưởng Nguyệt Lan nghe tiếng tát rất hưởng thụ, ánh mắt say mê. Trong phòng tiếng bốp bốp vang lên không ngừng, dần có máu rơi xuống đất, là da mặt bị cắt qua chảy máu, mỗi lần Xuân Cúc tự đánh tươi cười của Tưởng Nguyệt Lan càng sáng lạn hơn.

Đánh đủ một trăm cái, cả khuôn Xuân Cúc xanh tím, Tưởng Nguyệt Lan mới chậm rãi nói: "Đủ rồi."

"Phu nhân..." Xuân Cúc đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt vương lệ, nỉ non: "Phu nhân, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin phu nhân tha thứ."

"Cút đi! Quỳ bên ngoài, khi nào ta gọi mới được vào!" Tưởng Nguyệt Lan nói một câu lạnh băng.

Xuân Cúc chẳng còn cách nào, vẻ mặt cầu xin chậm rãi lui ra ngoài, sau đó quỳ gối dưới hành lang, Vinh ma ma lạnh lùng thét: "Cút ra xa một chút."

Xuân Cúc lại đi đến đầu viện quỳ xuống, khuôn mặt xanh tím cực kỳ đáng thương.

Triệu Nguyệt bên này nhìn thấy, nhíu mày: "Tiểu thư xem kìa."

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Không cần quản."

Bạch Chỉ nhíu mày: "Nhưng mà tân khách sắp tới cửa, vạn nhất nháo loạn ra chuyện gì thì thật khó coi."

Lí Vị Ương thản nhiên đáp: "Nháo loạn ra chuyện gì thì cũng là nha đầu của nàng ta, coi như không nhìn thấy đi."

Triệu Nguyệt lớn lên cùng người chết, vượt qua huấn luyện khắc nghiệt, chủ nhân phân phó thế nào nàng sẽ làm thế đấy. Bạch Chỉ thì khác hoàn toàn, nàng dễ mềm lòng, nhìn tiểu nha đầu kia run run trong lòng rất khó chịu, nhưng nàng luôn tin phục phán đoán của Lí Vị Ương, tiểu thư đã nói không quản vậy thì sẽ không quản.

Nha đầu Xuân Cúc đáng thương quỳ mãi trong sân, nàng vốn tưởng rằng Lí Vị Ương sẽ nhúng tay quan tâm, dù sao chuyện phát sinh trong viện của Lí Vị Ương, nhưng đối phương không có động tĩnh gì, cũng tưởng nha đầu khác sẽ đến hỏi một câu phát sinh chuyện gì, mà không ngờ tất cả mọi người đi qua đi lại phảng phất như không nhìn thấy nàng.

Đúng lúc này, Lí Vị Ương đi ra, nàng phải đến tiền viện chiêu đãi khách nhân. Vinh ma ma đứng ở hành lang hung dữ trừng mắt với Xuân Cúc , Xuân Cúc vội vàng quỳ rạp dưới chân Lí Vị Ương: "Tam tiểu thư, van cầu tiểu thư cứu nô tỳ! Nô tỳ biết sai rồi, cầu tiểu thư nói đôi lời với phu nhân! Tha thứ cho nô tỳ!"

Vinh ma ma mắt lạnh nhìn, không nói một lời.

Lí Vị Ương nhàn nhạt cất lời: "Mẫu thân là người hiền hòa, mẫu thân đã trừng phạt ngươi chứng tỏ ngươi nhất định đã làm sai chuyện gì đó, cho dù ta muốn đỡ lời cho ngươi cũng không thể phá vỡ quy củ Lí phủ. Ngươi quỳ ở đây đi, cho đến khi mẫu thân tha thứ mới thôi."

Một chút ý định cứu Xuân Cúc cũng không có?! Vinh ma ma sửng sốt, bà cho rằng Lí Vị Ương nhất định sẽ đỡ lời cho Xuân Cúc, đến lúc đó phu nhân có thể mượn nước đẩy thuyền tặng Xuân Cúc cho Lí Vị Ương, mà khế ước bán mình của phụ thân mẫu thân Xuân Cúc đều trong tay phu nhân, không sợ Xuân Cúc không làm việc cho bọn họ, nhưng mà không ngờ Lí Vị Ương không hề có ý định hỗ trợ —— thật sự ngoài dự đoán!

"Vinh ma ma, hôm nay là ngày đại hỉ của Nhị ca, ta phải nhanh chóng ra ngoài tiếp đón khách nhân. Lão phu nhân nói nếu mẫu thân thấy không khỏe thì hôm nay không cần ra ngoài." Lí Vị Ương khẽ mỉm cười nói với Vinh ma ma, Vinh ma ma lạnh nhạt đáp: "Đưa tiễn Tam tiểu thư."

Lí Vị Ương không nói gì nữa, dẫn Bạch Chỉ cùng Triệu Nguyệt nhẹ nhàng thướt tha đi ra ngoài, Vinh ma ma luôn dùng ánh mắt âm độc nhìn chăm chú, trên mặt xuất hiện một tia trào phúng. Cho rằng không cứu Xuân Cúc thì không có biện pháp khác sao, hừ, Lí Vị Ương, ngươi quá coi thường phu nhân!

Bởi vì Nhị gia Lí gia ở bên ngoài không thể gấp trở về tổ chức hôn lễ cho con trai, thế nên mọi chuyện Lí Tiêu Nhiên phụ trách xử lý, để lão phu nhân vui vẻ cũng vì bình ổn oán khí trong lòng Nhị phu nhân từ trước đến giờ, Lí Tiêu Nhiên cố ý sai người sửa chữa đổi mới sân viện Nhị thiếu gia, ngay cả cây cỏ núi giả hoa viên cũng đặc biệt mời người sửa sang lại, toàn bộ phủ như mang sắc thái mới. Ngay từ sáng sớm, từ cửa chính Lí gia đến bàn thờ gia tiên, kéo dài tận cửa sau đều trải thảm đỏ thật dày.

Khách khứa ào ào vào cửa, lễ vật đưa đến như thác nước. Náo nhiệt đến tận hoàng hôn, trong tiếng pháo nổ cùng chiêng trống, Lí Mẫn Khang nhìn kiệu hoa đang được nâng đến gần, hắn mặc y phục đỏ đứng nơi đó, ngay cả gương mặt nghiêm túc hiếm khi tươi cười lúc này cũng được màu đỏ tươi làm nổi bật, phảng phất cũng nhiễm vẻ vui mừng.

_____________________________

Kiệu hoa đến nơi, Lí Vị Ương nghe thấy bên ngoài huyên náo nhanh chóng đi cùng các tiểu thư có quen biết đứng ở cửa trong xem náo nhiệt. Hỉ nương đứng bên ngoài kiệu, bước lên vén mành, đặt hồng trù vào tay tân nương tử, đỡ nàng hạ kiệu, trước tiên bước qua yên kiệu rồi mới đi lên thảm đỏ, tiến dần đến hỉ đường.

Người xướng lễ cất cao giọng "Giờ lành đến." Hỉ nương đỡ Tôn Duyên Quân đứng bên phải, Nhị thiếu gia Lí gia một thân hỉ phục, dáng người càng cao lớn, hào hoa phong nhã hơn, hắn hơi hoảng loạn, đi nhầm vị trí tới bên cạnh tân nương, có người lập tức kêu to: "Úi chà, nóng vội thế cơ đấy!" mặt Lí Mẫn Khang đỏ bừng, vội vàng đứng sang trái, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, người xướng lễ nói một câu cuối "Kết thúc buổi lễ".

Lí Vị Ương đứng từ xa xem, mỉm cười, nàng biết Tôn Duyên Quân dưới khăn voan cũng đang cười. Trên đời này không phải ai cũng có thể tìm được phu quân mình yêu thương, so với vô số con cháu quyền quý ở Kinh đô, Lí Mẫn Khang không phải cao quý nhất, có tiền nhất, thậm chí không tính là rất tuấn tú, nhìn qua vô cùng bình thường, nhưng Tôn Duyên Quân lại coi trọng hắn, có lẽ đây là duyên phận đi.

Chỉ có điều, nhà cao cửa lớn nhìn qua gấm hoa rực rỡ, nhưng phía sau tiếng kêu khóc thảm thiết chỉ có thể khảm sâu trong lòng, không được lộ ra chút nào. Cuộc sống ở Lí gia giống như khiêu vũ trên đầu đao, máu chảy đỏ tươi, đau khổ cũng phải cố gắng chống đỡ, hơn nữa nhất định phải khiêu vũ đến khi kết thúc. Thê thiếp đấu tranh gay gắt, bề ngoài y phục đẹp mỹ thực, nhưng sau lưng là sự cô đơn tàn nhẫn, Tôn Duyên Quân có thể chịu được sao? Trong lòng Lí Vị Ương nghĩ vậy, bỗng phát hiện Lí Mẫn Đức đứng trong đám người chớp chớp mắt với nàng. Không biết vì sao nhìn thấy khuôn mặt tươi cười cùng ánh mắt lóe sáng của hắn, Lí Vị Ương bất giác nở nụ cười.

Lúc này, hỉ nương cất cao giọng: "Tân lang tân nương đưa vào động phòng."

Tôn Duyên Quân được hỉ nương đỡ đi về phía sau. Lí Thường Tiếu kéo tay áo Lí Vị Ương: "Tam tỷ, chúng ta mau đi theo đi."

Theo lệ thường, nữ quyến Lí gia phải đến tân phòng làm bạn với tân nương, Lí Vị Ương mỉm cười: "Ừ, đi thôi." Nói xong khẽ gật đầu với Lí Mẫn Đức, đi theo Lí Thường Tiếu. Lí Mẫn Đức nhìn các nàng rời đi, tươi cười trên mặt càng sâu, làm không ít tiểu thư đối diện đỏ mặt.

Đến tân phòng, Lí Vị Ương còn chưa đi vào đã nghe thấy Nhị tiểu thư Lí Thường Như cười nói: "Mau nhấc khăn voan để mọi người được ngắm tân nương."

Lí Mẫn Khang trưng khuôn mặt nghiêm túc, nhịn cười, nhấc khăn voan.

Tuy Tôn Duyên Quân có chút thẹn thùng nhưng vẫn không nén được đưa mắt nhìn thoáng qua tân lang, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu giữa tiếng cười vang khắp phòng.

"Được rồi được rồi, nhanh ra ngoài tiếp khách đi!" Nhị phu nhân đẩy Lí Mẫn Khang ra cửa.

Tân lang vừa đi trong phòng lập tức náo nhiệt hẳn lên.

"Tân nương đúng là xinh đẹp, Khanh nhi thật có phúc khí!" Lão phu nhân cười ngồi xuống, cẩn thận đánh giá Tôn Duyên Quân.

"Đúng vậy, lần đó Tôn tỷ tỷ đến con đã muốn có tướng mạo nhân phẩm giống Tôn tỷ tỷ, nếu có thể thường xuyên lui tới thì thật tốt. Trời cao đáp ứng ý nguyện, cuối cùng thành chị dâu, thật sự làm con vui mừng." Lí Thường Tiếu ngại ngùng hòa lời, từ lúc đi theo Tưởng Nguyệt Lan, vị Tứ tiểu thư chất phác cũng bắt đầu biết cách nói chuyện.

Lí Vị Ương cũng cười đi lên phía trước: "Nhị ca đúng là có phúc khí, có được nàng dâu hiền thế này, mọi người xem vừa rồi Nhị ca cười không ngừng được, trước giờ chưa từng cười vui vẻ thế đâu." Tôn Duyên Quân thân thiết với Lí Vị Ương nhất, nhưng hiện giờ đông người nàng không thể nói nhiều, chỉ ngồi trên hỉ giường, mắt cười cong cong.

"Khang nhi thường ngày rất câu nệ, cả ngày chỉ chạy tới thư viện đọc sách, theo ta thấy cưới nàng dâu rồi sau này nên thường xuyên ở nhà." Lão phu nhân cười nói.

Nhị phu nhân tiếp lời: "Đúng rồi đúng rồi, tiểu tử ngốc này lúc trước không nghe con khuyên, hiện tại lão phu nhân mở miệng chắc chắn sẽ phải ở nhà nhiều."

"Ha ha." Cả phòng đều là tiếng cười của nữ nhân, nghe qua cực kỳ náo nhiệt.

Giữa những tiếng cười, Lí Vị Ương nhìn thấy trên mặt mỗi người đều nhuộm không khí vui mừng, tươi cười như vậy thật lâu không thấy ở Lí gia. Thật ra, nếu không tranh không cướp bọn họ vốn có thể sống rất thoải mái, chỉ vì chút lợi ích cực nhỏ đã tranh đấu đến ngươi chết ta sống, thật là buồn cười, mà cũng thật đáng buồn.

Bên dưới tay áo dài, tân nương nhéo tay Lí Vị Ương, mỉm cười với nàng. Lí Vị Ương gật đầu, Tôn Duyên Quân đang thể hiện ý đối đãi đặc biệt, nàng tất nhiên hiểu được.

Mọi người nói nói cười cười, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chốc lát sau tân lang đã trở lại, vừa vào cửa thấy mọi người còn trong phòng, mặt cảng đỏ hơn.

Lão phu nhân cười nói: "Nhìn xem, Khang nhi hiếm khi ngượng ngùng thế này!" Bà lớn tuổi rồi, không biết còn được nhìn thấy mấy lần hôn sự của cháu trai cháu gái, tất nhiên vô cùng quý trọng cơ hội như vậy. Lí Vị Ương nhìn mặt đoán ý, khẽ cười: "Lão phu nhân hôm nay thật vui vẻ, không bằng để Nhị ca Nhị tẩu uống rượu giao bôi cho lão phu nhân xem có được không?"

Mặt Lí Mẫn Khang đỏ hơn nữa, phảng phất như sắp nhỏ ra máu. Không đợi hắn mở miệng cự tuyệt, Lí lão phu nhân đã liên tục nói: "Được, được." Quả nhiên vô cùng vui mừng.

Mọi người thấy lão phu nhân vui vẻ tất nhiên phải góp vui vài câu. Nhị phu nhân lập tức phân phó hỉ nương lấy rượu giao bôi đến, bố trí cho đôi tân lang tân nương uống, căn phòng lại tràn ngập tiếng cười.

Lí Vị Ương nhìn, mỉm cười chân thành.

Mọi người đang nói cười náo nhiệt, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Lí Vị Ương là người đầu tiên nghe thấy, nhíu mày, lúc này người bình thường sẽ không quấy rầy, chẳng lẽ có việc gì gấp?

Vinh ma ma vội vàng đến, hôm nay lạnh như vậy mà trên trán bà phủ đầy mồ hôi.

"Lão phu nhân! Lão phu nhân! Không tốt rồi! Không tốt rồi!" Vinh ma ma tới cửa, bởi vì quá mức sốt ruột bị vấp vào gờ cửa, té ngã xuống đất, gần như lăn vào phòng.

"Im miệng! Ngày đại hỉ nói không tốt cái gì!" Lão phu nhân trầm mặt, Nhị phu nhân lập tức trách cứ. Hôm nay là ngày con trai bà kết hôn, hẳn phải ngàn tốt vạn tốt, làm gì có chỗ nào không tốt! Lão nô tài này đột nhiên điên rồi sao?!

"Phu nhân... Phu nhân chảy máu!" Vinh ma ma bất chấp tất cả, hô lên.

"Cái gì!"

Lí Vị Ương nhướng mày, Tưởng Nguyệt Lan nói sợ nhiều người quấy nhiễu đứa nhỏ nên nghỉ ngơi trong phòng, ai ngờ hiện tại nghe được tin tức như vậy...

—— Lời tác giả ——

Chảy máu chảy máu chảy máu chảy máu... Ý tưởng của Tưởng Nguyệt Lan không phải đơn giản như mọi người tưởng đâu, nàng ta biến thái, đừng dùng tư duy bình thường để phỏng đoán nàng ta = = cám ơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net