Chương 146: Giằng co đại điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chớp mắt, ngày sinh của Thái hậu đã đến, mấy hôm trước Hoàng đế hạ chiếu lệnh, Hoàng tử, phò mã, quan viên học sĩ trên tam phẩm cùng gia quyến tiến cung. Tối đó, tất cả những người được mời sớm nhập cung chờ đợi, sắc trời vừa tối, mọi người lập tức ngồi vào vị trí theo chỉ định.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua, toàn bộ cung điện giăng đèn kết hoa, khắp nơi tràn ngập ánh đèn, trong điện trang trí hoa lệ, ngay cả các cung nữ châm trà bưng đồ ăn cũng mang trang sức khác biệt, y phục rực rỡ, kim thúy xán lạn. Sau khi vào chỗ, Lí Vị Ương nghe thấy tiếng trống nhạc rộn ràng, các loại đồ ăn, rượu ngon giống như dòng chảy dâng lên.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Tưởng Nguyệt Lan xuất hiện một tia trào phúng, mà Tôn Duyên Quân thấp giọng nói: "Xem tình cảnh trong cung hình như chẳng bị ảnh hưởng bởi địa chấn chút nào!"

Lí Vị Ương nhìn cảnh tượng ca múa thái bình, đáy mắt che giấu nụ cười lạnh, nhưng không mở miệng nói gì. Trong mắt kẻ thượng vị, sự khó khăn của dân chúng có được coi là gì đâu? Đã mở kho lương, cũng sai người đi chẩn tai, Hoàng đế tất nhiên có thể an tâm tổ chức sinh nhật cho Thái hậu. Hơn nữa vừa mới đẩy lùi năm mươi vạn đại quân Mạc Bắc, lúc này tâm tình Hoàng đế vui vô cùng, ai dám bước lên trách cứ Hoàng đế xa xỉ lãng phí?

Thái hậu ngồi trên cao nhìn xuống mọi người, trên mặt mang theo nụ cười mỉm. Hoàng đế cùng Hoàng hậu hai bên, còn Liên phi được sủng ái bụng lớn ngồi cạnh Hoàng đế, nhìn có vẻ mặt mày hồng hào, hơi đẫy đà, mĩ mạo vẫn như trước không bị ảnh hưởng bởi mang thai.

Lí Vị Ương và Liên phi liếc nhìn nhau, Lí Vị Ương khẽ gật đầu. Liên phi lúc này mới yên lòng, dịu dàng làm bạn bên cạnh Hoàng đế, nhìn qua giống một tần phi bình thường. Tiếc rằng mĩ mạo siêu phàm thoát tục cùng với bụng lớn kia, làm nàng nhất định sẽ trở thành tiêu điểm.

Lúc này, Thái tử đứng lên, nâng chén cung chúc Thái hậu phúc thọ an khang, sau đó nói: "Lần này Tưởng phi đã chuẩn bị một phần lễ vật cho Thái hậu, mời Thái hậu thưởng thức."

Thái hậu nhìn thoáng qua Tưởng thứ phi cười đoan trang bên cạnh Thái tử, mỉm cười: "Ồ, không biết là lễ vật gì?"

Lí Vị Ương cũng nhìn Thái tử và Tưởng Lan, lễ vật của mọi người đều đưa đến cung trước, mà Tưởng thứ phi cố tình làm nổi bật, như vậy không phù hợp với tác phong nhất quán trước giờ của nàng ấy. Nàng ấy cúi đầu xuống, che lại nụ cười mỉm trên bờ môi.

Thái tử vỗ tay, sau đó thấy mười mấy vị cung nữ thái giám nối đuôi nhau vào, nâng mấy trăm bồn hoa mẫu đơn, làm mọi người trong đại điện phải sợ hãi than thở. Lá cây xanh ngắt tươi mới, càng thêm nổi bật cánh hoa mẫu đơn màu đỏ, màu tím, màu vàng kiều diễm đẹp đẽ, Lí Vị Ương ngồi từ xa cũng có thể ngửi được mùi hương mẫu đơn nồng đậm say lòng.

Mọi người kinh ngạc tán thưởng, đến ngay cả Cửu công chúa cũng phải than: "Mấy trăm bồn hoa gần như tập hợp tất cả các giống mẫu đơn, có những giống quý hiếm ngay cả Ngự hoa viên cũng không bằng! Vận chuyển nhiều hoa mẫu đơn như vậy về Kinh đô, nhất định hao tốn thật nhiều tâm tư!"

Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm xuống, đúng vậy, dù sao cũng là thời buổi rối loạn, làm thọ yến cho Thái hậu đã bị vô số người âm thầm lên án, nhưng thọ yến của Thái hậu cộng thêm quân đội Mạc Bắc bị đánh bại, làm ông cảm thấy phải đặc biệt làm lớn, cũng tiện thể đuổi đi vận xấu quốc gia gần đây. Chính ông có thể xa xỉ nhưng chưa hẳn đã cho phép người khác xa xỉ!

Tưởng thứ phi dịu dàng nói: "Công chúa, từ lâu đã nghe nói Thái hậu nương nương thích mẫu đơn, cho nên từ ba năm trước thần thiếp đã chọn lựa một số chủng loại xuất chúng chuyển đến Kinh đô, sau đó tỉ mỉ chăm sóc, dần dà mới tạo ra nhiều giống như vậy, chỉ mong có cơ hội dâng lên để Thái hậu thưởng thức."

Bắt đầu chuẩn bị từ ba năm trước, khó trách Kinh đô không nghe thấy tin tức phủ Thái tử thu thập hoa mẫu đơn khắp nơi, mỗi tháng một hai bồn, thật sự không phải chuyện gì quá đáng, ngược lại thể hiện ra hiếu tâm không giống người thường. Sắc mặt Hoàng đế rất nhanh trở nên thoải mái, Thái hậu bên cạnh mở miệng hỏi: "Hiện giờ dù sao cũng không phải mùa hoa mẫu đơn nở, Thứ phi đã làm thế nào?" Tuy rằng đã đến mùa xuân, nụ hoa bình thường nở không ít, nhưng hoa mẫu đơn lại chưa đến thời kỳ nở hoa, có thể làm nở nhiều mẫu đơn như vậy, phòng kính bình thường sợ rằng tuyệt đối không được .

Trên khuôn mặt dịu dàng của Tưởng Lan xuất hiện một tia đỏ ửng, phảng phất như đang ngượng ngùng: "Khởi bẩm Thái hậu, thần thiếp đặt tất cả hoa mẫu đơn trong phòng kính, sau đó phân phó thợ thủ công đun nóng ngói lưu ly đặt lên mái nhà, lại thêm lò sưởi trong phòng kính, tính kĩ càng giờ hoa nở để gia tăng hoặc giảm bớt than nóng, thế này mới kịp nở hoa trước ngày sinh Thái hậu. Hoa mẫu đơn trên đại điện, nhiều nhất chỉ trưng bày tầm nửa canh giờ, rồi phải đặt về nhà kính. Nếu Thái hậu còn muốn ngắm có thể chuyển vào ngự hoa viên, nhưng phải phủ gấm xung quanh, đặt thêm lò than, mới làm hoa mẫu đơn không sợ lạnh, nở rộ như lúc ban đầu."

Mọi người lại kinh sợ than, tính toán ngày mẫu đơn nở cùng với trạng thái để gia tăng cùng giảm bớt than lửa, tâm tư thật sự rất tinh tế, vị Tưởng thứ phi này thật đúng là tốn tâm tư, từ ba năm trước đã vì sở thích của Thái hậu mà chuẩn bị, đặc biệt chờ tới dịp này mới lấy ra.

Tôn Duyên Quân thấp giọng nói: "Không lâu trước nàng ấy vừa mất người thân, thế mà bây giờ đã cười khanh khách, thật đúng là vô tâm vô phế."

Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Tưởng Lan: "Nàng ấy đã gả vào Hoàng gia, như vậy không còn liên quan đến nhà mẹ đẻ, cho dù người thân nhất chết đi cũng không thể mặc tang phục, bằng không là bất kính với Hoàng thất. Hôm nay nàng ấy đến chúc thọ Thái hậu, tất nhiên phải ý cười rạng rỡ, chẳng lẽ vẻ mặt buồn bã sao, chẳng khác nào đánh vào thể diện Thái hậu? Việc này thể hiện tính nhẫn nại của nàng ấy càng tốt hơn người khác."

Tôn Duyên Quân kinh ngạc nhìn Lí Vị Ương, sau đó thở dài một hơi. Đúng vậy, đã gả vào Hoàng gia, nếu còn để tang, tương đương nguyền rủa Hoàng thất, nữ nhi bình thường gả ra ngoài còn có thể mặc tang phục cho phụ mẫu, nhưng nữ tử một khi gả cho Hoàng tộc Đại Lịch thì tuyệt đối không thể, điều này trên một ý nghĩa nào đó mà nói là không chút tình người.

Thái tử cười: "Tưởng phi đúng là tốn không ít tâm tư, nhưng ta nghe nói, lầm này Thất đệ từ Mạc Bắc trở về, cũng mang lễ vật cho Thái hậu, sao không lấy ra để mọi người cùng thưởng thức?"

Hắn rõ ràng cố ý, Thác Bạt Ngọc đi đánh giặc, không phải chọn lựa lễ vật, làm sao có thể đặc biệt mang lễ vật mừng thọ về? Rõ ràng cố ý làm khó dễ, Lí Vị Ương nhướng mày, nàng muốn nhìn xem, Thác Bạt Ngọc sẽ ứng đối thế nào.

Lúc này, Thác Bạt Ngọc đứng lên, dung mạo tuấn tú không một tia hờn giận, ngược lại tràn đầy ý cười: "Tâm ý của Tưởng phi thật sự hiếm có, đệ đúng là mang theo lễ vật, có điều so với tâm ý của Tưởng phi thì lại quá keo kiệt, ngượng ngùng lấy ra."

Mọi người nghe vậy đều cười ha hả, cảnh tượng trở nên thoải mái. Nếu là thường ngày, Thác Bạt Ngọc nhất định chỉ lo đánh giặc, căn bản không nghĩ đến việc chuẩn bị lễ vật, lần này ngay cả Lí Vị Ương đều cảm thấy kỳ quái, không biết lễ vật Thác Bạt Ngọc đi đánh giặc tiện thể cầm về rốt cuộc là cái gì.

Thác Bạt Ngọc cười nói: "Lần này đệ đi qua Mạc Bắc, người Mạc Bắc hốt hoảng bỏ chạy, để lại rượu đặc sản thiên nhiên của bọn họ. Loại rượu này trước giờ luôn nổi tiếng thiên hạ, chỉ có Hoàng thất Mạc Bắc được độc hưởng, cho nên đệ mang mấy trăm vò từ Mạc Bắc trở về, đủ để mọi người hưởng dụng."

Lí Vị Ương bật cười, Thác Bạt Ngọc đây là đang nói đùa, lại cũng không phải nói đùa, Hoàng đế trên khán đài rõ ràng long tâm đại duyệt: "Trình lên đi."

Vì thế, Thác Bạt Ngọc sai người làm nóng rượu phân cho mọi người, rượu này vừa mới nâng vào đại điện đã tỏa ra loại hương nùng lành lạnh, lập tức áp chế hương hoa mẫu đơn thơm ngào ngạt, vẻ mặt Thái tử trong nháy mắt có chút cứng ngắc, sau lại cười nói: "Thất đệ, mấy vò rượu này tặng hết cho mọi người, có phải quá mức tùy tiện không?"

Thác Bạt Ngọc như sớm dự đoán được hắn sẽ nói vậy, chỉ mỉm cười, mà tươi cười nhìn như định liệu trước vô cùng mê người: "Thái hậu, lần này đến biên cảnh, bởi vì giúp dân chúng tránh khỏi chiến hỏa, dân chúng vô cùng cảm kích sự che chở của Phụ hoàng Thái hậu, cho nên đặc biệt kính tặng lễ vật, nhi thần ngàn dặm xa xôi mang về Kinh đô dâng lên."

Hoàng đế nghe nói là dân chúng tầm thường ở biên cảnh tặng lễ vật, lập tức hứng thú: "Xa xôi như vậy còn muốn tặng lễ vật cho trẫm, không biết rốt cuộc là thứ gì! Cũng trình lên đi!"

Thác Bạt Ngọc sớm đoán được Hoàng đế sẽ có hứng thú, hắn vỗ tay, mọi người nhìn thấy một chiếc hòm sắt thật lớn được nâng lên, mở ra, bên trong là một cái giá xuyên qua hơn mười con dê, toàn bộ được nướng vàng óng ánh. Thái tử cười lạnh: "Lễ vật như vậy cũng đưa lên, thật quá mức đơn sơ."

Hoàng đế lạnh lùng trừng mắt, cao giọng nói: "Dân chúng quà ít lòng nhiều, lễ nhẹ tình lễ trọng! Người đâu, trình thịt dê lên."

Thái tử vô duyên vô cớ bị trách móc, đột nhiên nhớ đến Hoàng đế đang vui mừng vì chiến sự Mạc Bắc thuận lợi, mắt thấy dân chúng ngàn dặm xa xôi tặng lễ vật, cho dù tặng một nắm đất, Hoàng đế cũng cảm thấy sự cảm kích cùng sùng kính của dân chúng với ông, mà Thái tử cố tình đổ một chậu nước lạnh vào, khó trách sẽ bị mắng một câu, hắn nhìn ánh mắt lạnh buốt của Hoàng đế, cả người run lên, không dám nhiều lời nữa.

Thái giám cắt một miếng thịt ngon nhất, đặt vào khay vàng, trước mặt bao người Hoàng đế tự mình nhấm nháp một miếng, mọi người nhìn chằm chằm vào ông, chợt nghe thấy Hoàng đế long tâm đại duyệt: "Hơn mười năm qua, lần đầu tiên trẫm được nhấm nháp mĩ vị như thế, quả thật là mĩ vị, phân chia xuống dưới đi."

Rất nhanh, Lí Vị Ương cũng nhận được một miếng thịt dê nướng, xưa nay nàng không thích ăn thịt nhiều dầu mỡ, nhưng mà thấy miếng thịt dê kia thơm ngon vô cùng, ăn thử một miếng, lập tức kinh ngạc, hương vị này hoàn toàn khác với thịt dê nướng ở Kinh đô, chẳng những không có mùi khói, còn vô cùng ngon miệng.

Nhìn qua các lễ vật, đồ ăn Thác Bạt Ngọc dâng lên có vẻ kém mẫu đơn phồn hoa rực rỡ, nhưng ý nghĩa vượt trội hơn hẳn, điều này trong lòng tất cả mọi người điều biết. Sắc mặt Thái tử bởi vậy càng âm trầm, hắn nhìn thoáng qua Thác Bạt Chân, thấy đối phương bình thản ngồi uống rượu, như không nhận ra mọi chuyện đang phát sinh trong đại điện. Thái tử quyết tâm, đứng lên, bước tới một bước: "Phụ hoàng, nhi thần có chuyện bẩm báo."

Hoàng đế thưởng thức thịt dê, ngẩng đầu nhìn Thái tử, không biết vì sao Thái tử biểu hiện thận trọng vẻ mặt nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì không tốt sao?

Liên phi khẽ buông mắt, phảng phất hoàn toàn không biết sự nguy hiểm sắp tới.

Tưởng thứ phi cười lạnh, nhìn mọi người vẻ mặt khác nhau trong đại điện, cuối cùng dừng ở chỗ Lí Vị Ương. Trong lòng nghĩ, chờ Liên phi gặp xui, tất nhiên sẽ liên lụy đến rất nhiều người, đương nhiên cũng bao gồm Lí Vị Ương, không ai có thể chạy thoát. Lí Vị Ương nói không sai, nàng căn bản không thèm để ý đến cái chết những người Tưởng gia, bởi vì bọn họ đáng chết! Khi nàng thiên tân vạn khổ giãy giụa ở phủ Thái tử, không người nào đưa tay giúp nàng, ngược lại, bọn họ thậm chí còn liên thủ với Thác Bạt Chân, tính kế sau lưng, nàng không phải kẻ ngốc, sẽ không mặc cho bọn họ nắm mũi dắt đi! Nhưng đồng thời, nàng cũng không tha thứ cho Lí Vị Ương, vì nữ nhân đó dám nhục mạ nàng ngay trước mặt mọi người, đâm vào chỗ đau của nàng, nàng tuyệt đối, tuyệt đối để Lí Vị Ương trả giá bằng máu!

Hoàng đế nhíu mày: "Có chuyện gì, cứ nói thẳng đi."

Thái tử cắn răng, trịnh trọng lớn tiếng: "Ba ngày trước, đột nhiên có một phu nhân ngăn kiệu giá của nhi thần, nói có oan khuất lớn, muốn nhờ nhi thần giải oan."

___________________________________

Typer Tiểu Hồng Nhi

Hoàng đế nhíu mày càng chặt, Thái tử cũng thật không hiểu chuyện, trường hợp này chẳng lẽ giải oan ngay trước mặt mọi người sao, ông liếc nhìn Thái hậu, thấy trên mặt Thái hậu cũng có chút không vui, lập tức cất lời: "Loại chuyện này tất nhiên phải giao cho Kinh Triệu Doãn giải quyết, con là Thái tử, nên đặt nhiều tâm tư ở chính vụ mới thỏa đáng, đừng bao biện làm thay."

Hoàng đế nói như vậy, rõ ràng đang trách cứ Thái tử, làm người tại vị, đương nhiên không phải chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng đi quản, tại trường hợp long trọng như vậy Thái tử nhắc tới oan khuất gì đó, rõ ràng không hợp lí. Thái hậu không tức giận ngay lập tức đã là ân điển rồi, nếu còn không biết điều cứ nói tiếp, chỉ sợ Hoàng đế và Thái hậu đều sẽ trách tội, nhưng đã đến nước này, Thái tử không có đường lui, hắn quuyết tâm, lớn tiếng nói: "Nhi thần đương nhiên biết chuyện này không đưa ra tại đây, nhưng nếu không có phụ hoàng, Thái hậu, và các vị công thần làm chứng, Kinh Triệu Doãn tuyệt đối không có gan thẩm án này."

Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, càng nhìn Thái tử càng không kiềm chế được lửa giận trong lòng, nhưng nghe xong, ông và Thái hậu liếc mắt nhìn nhau. Vụ án dạng nào, mà ngay cả Kinh Triệu Doãn cũng không thể xử lí?

Hiển nhiên Thái hậu vẫn tương đối coi trọng Thái tử, bà khe khẽ thở dài: "Thái tử đã nói như vậy, thì nói cho xong đi."

Thái tử rốt cuộc có can đảm, lớn tiếng cất lời: "Nàng ấy cáo trạng không phải người khác, chính là Liên phi nương nương người đang mang long tự được sủng ái!"

Vừa dứt lời, toàn điện kinh sợ. Trong đầu mọi người nghĩ rằng sao mỗi lần tổ chức yến hội đều xảy ra chuyện, yến hội hoàng gia kiểu này, mọi người là mang theo đầu đến tham gia, một lần vô ý sẽ bồi cả mạng vào! Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Liên phi, thấy trên mặt nàng ấy lộ ra vẻ mờ mịt, vô tội, khiếp sợ, kinh ngạc nói: "Thái tử điện hạ, ngài đây là có ý gì?"

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, ánh mắt dừng trên bụng càng oán độc: "Phụ hoàng, nàng kia tự xưng mình mới là Lãnh Du Liên thực sự, thân phận quê quán đều được chứng thực, mà Liên phi trước mắt, thực tế mạo danh thân phận nàng ấy!"

Lí Vị Ương lạnh mắt nhìn trò diễn, nhàn nhạt lắc đầu, thân phận của Liên phi, chung quy là một vấn đề, có một ngày sẽ bị lôi ra. Có lẽ sớm hoặc có lẽ trễ, ngay từ khi bắt đầu nàng đã dự đoán được sẽ có ngày này. Nhìn về phía đối diện, vừa vặn chạm phải ánh mắt Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân nhìn nàng nở nụ cười. Đó là nụ cười mỉm thần bí mà kỳ quái, làm người khác sởn gai ốc.

Hắn muốn giết nàng, nàng buông mắt xuống, lần này, hắn sẽ không khoan dung. Nếu để Thái tử chứng minh thân phận thật sự của Liên phi, như vậy lần trước Liên phi cứu giá trở thành trò cười, nàng ấy mai danh ẩn tích đến bên cạnh Hoàng đế, mục đích nhất định là báo thù cho Mộ Dung thị. Không cần nghĩ cũng biết, Chu Đại Thọ và Thất hoàng tử Thác Bạt Ngọc, người đưa Liên phi đến bên cạnh Hoàng đế, sẽ có kết cục như thế nào? Mà Lí Vị Ương, đương nhiên cũng không thể thoát, bởi vì những người đó sẽ nghĩ cách liên hệ Liên phi với nàng, đến lúc đó chung quy sẽ có biện pháp làm Liên phi nói hết ra. Lúc trước Liên phi không có nhược điểm, nhưng hiện giờ nàng ấy đang mang thai, sắp trở thành mẫu thân, vì bảo vệ đứa nhỏ, nàng ấy chuyện gì cũng sẽ nói. Cho dù để nàng ấy thừa nhận Lí Vị Ương cũng tham dự âm mưu này —— đây là mục đích của Thác Bạt Chân.

Đúng là một nam nhân tàn khốc lại vô tình, một khi đã nhẫn tâm thì sẽ đẩy nàng vào chỗ chết. Lí Vị Ương bất giác thở dài một hơi, dù nàng lảng tránh thế nào, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Bởi vì hắn coi trọng nàng, mà nàng lại không đồng ý theo hắn, cho nên hắn lập tức tràn ngập hận ý. Không chiếm được, thà rằng hủy diệt, người trong Hoàng thất, ai ai cũng đáng sợ.

Thái hậu hoàn toàn ngây người, nhìn Liên phi cũng vẻ mặt không hiểu ngồi bên cạnh: "Liên phi không phải Lãnh Du Liên thì là ai?"

Trước mắt bao người, Thái tử phảng phất như tìm được lực lượng, một loại lực lượng đánh bại đối thủ hơn nữa còn đẩy kẻ đó vào chỗ chết, hắn lớn tiếng nói: "Phụ hoàng, ngài còn nhớ Mộ Dung thị lần trước ám sát phụ hoàng không? Liên phi chính là Công chúa của Mộ Dung thị, Mộ Dung Tâm!"

Hoàng đế cùng Thái hậu đều lắp bắp kinh hãi, bọn họ nhìn gương mặt Liên phi, nhất thời thấy ngạc nhiên nghi ngờ.

Liên phi đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng tựa như một tầng băng, hốc mắt rất nhanh chảy xuống hai hàng lệ, kéo dài đến cằm, mắt đỏ lên chứa đựng bi thương cùng phẫn uất: "Bệ hạ, thần thiếp thật sự không biết đã đắc tội Thái tử chỗ nào, mà bị Thái tử oan uổng như vậy!"

Hoàng đế nhìn Liên phi, đột nhiên nhớ tới sự kiện phát sinh ngày hôm qua. Thực tế, gần đây thân thể ông không tốt lắm, hai ngày trước còn triền miên giường bệnh, là Liên phi hầu hạ bên người. Cho dù Liên phi có thai mà vẫn không chịu nghỉ ngơi, càng không chịu giao chức trách chăm sóc ông cho người khác, ông đang ngủ Liên phi cũng thích ngồi bên cạnh làm bạn, khiến ông vô cùng vui mừng và cảm động.

Nhưng chạng vạng ngày hôm qua, ông tỉnh lại đã thấy Liên phi hai mắt đỏ hồng, ông cất lời hỏi: "Liên phi làm sao vậy?"

Lúc đó vẻ mặt Liên phi hoảng sợ, khẩn trương, bàng hoàng bất an, nàng ấy như đang hãm sâu trong trầm tư, miệng lại lẩm bẩm: "Là Thái tử, Thái tử hắn..."

Lúc đó trong đầu ông ầm một tiếng, trừng mắt ngồi dậy, toàn lực phẫn nộ quát: "Nàng nói cái gì? Thái tử làm sao?"

Vẻ mặt Liên phi càng thêm thê lương, trong mắt long lanh nước: "Bệ hạ, thần thiếp, thần thiếp..."

"Nói mau, nàng... Thái tử rốt cuộc đã làm gì!" Người đang bị bệnh luôn đặc biệt mẫn cảm, huống chi dáng vẻ của Liên phi, ông bất giác tưởng tượng ra Thái tử đã làm chuyện gì!

"Thái tử... À, không, là Thái tử vô lễ... Bị thần thiếp nhìn thấy, bệ hạ, ta, không, thần thiếp không cố ý nhìn..." Môi Liên phi mấp máy, vụng về mà cứng ngắc, nàng muốn che giấu, như muốn giải vây cho Thái tử, nhưng nỗ lực thế nào cũng không nói ra lời.

Không cần hỏi lại, trong lòng Hoàng đế hiểu được, ông phẫn giận nói: "Súc sinh kia rốt cuộc đã làm gì!"

Liên phi càng thêm bất an, lại vẫn nói hết mọi chuyện: "Thái tử và Trương mỹ nhân mới tiến cung, bọn họ... Bọn họ... Vừa rồi thần thiếp vô tình đi qua... Không cẩn thận nhìn thấy... sợ rằng Thái tử sẽ chán ghét thần thiếp, bệ hạ trăm ngàn lần phải cứu thần thiếp! Thần thiếp lo lắng, phát hiện ra chuyện này, chung quy sẽ có một ngày Thái tử muốn giết thần thiếp diệt khẩu!"

Thái tử và Trương mỹ nhân?! Trương mỹ nhân mới đến, dịu dàng yếu đuối xinh đẹp vô cùng sao?! Đầu óc Hoàng đế bỗng chốc như nổ tung.

Thực ra, Liên phi không thể nói oan uổng Trương mỹ nhân, bởi vì trước khi Trương thị tiến cung, đúng là có một đoạn tình với Thái tử, hơn nữa sau khi tiến cung, hai người thỉnh thoảng còn liên lạc, nhưng không phải yêu đương vụng trộm, mà Thái tử bảo Trương mỹ nhân tìm hiểu tin tức ở chỗ Hoàng đế. Nói trắng ra, Trương mỹ nhân là gián điệp Thái tử đưa đến bên người Hoàng đế mà thôi, không khác gì thám tử bình thường, điều khác biệt duy nhất, nàng ấy là mỹ nhân, hơn nữa sau khi Liên phi mang thai không thể thị tẩm, thay thế Liên phi trở thành mỹ nhân được sủng ái, nữ tử như vậy lại bậy bạ với Thái tử, còn bị Liên phi bắt được ngay trận, sao Hoàng đế có thể không tức sùi bọt mép?! Cho nên ông lấy tay đấm vào ngực, bi phẫn quát: "Súc sinh! Cầm thú không bằng! Súc sinh như vậy làm sao có thể phó thác đại sự!" Lập tức hô lên: "Người đâu!"

Lúc đó, Liên phi vừa khóc vừa cầu: "Bệ hạ, Thái tử chính là Hoàng đế tương lai, nếu Thái tử trước mặt mọi người giằng co với thần thiếp, thần thiếp lại không thể đưa ra chứng cứ, bởi ngoại trừ cung nữ bên ngươi thần thiếp thì không có người nào nhìn đến việc này, không ai có thể chứng minh! Người khác sẽ cho rằng thần thiếp ghen tị Trương mỹ nhân mới cố ý vu hãm, mà bệ hạ hiểu thần thiếp, thần thiếp sao có thể là loại người vì tranh thủ tình cảm mà lòng mang oán hận?! Thái tử đã uy hiếp thần thiếp, nếu lộ ra đôi câu nửa lời với bệ hạ, nhất định sẽ lấy tính mạng thần thiếp! Chỉ sợ nếu bệ hạ gọi Thái tử đến, chính là ngày chết của thần thiếp!"

Sau khi nối giận, Hoàng đế dần bình tĩnh lại. Đúng vậy, chuyện này không có chứng cứ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net