Chương 161: Họa càng thêm họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhu phi thấy tình hình như vậy, nhất thời trợn mắt há mồm, mà bọn cung nữ thái giám phía sau nàng lại càng thêm hoảng sợ.

Nhu phi nhanh chóng phân phó cung nữ: "Nhanh đi mời bệ hạ lại đây!" Sau đó nàng chỉ vào hộ vệ kia, "Lập tức bắt hắn!"

Cung nữ thái giám vội vàng bắt lấy hộ vệ kia, Nhu phi nhìn thoáng qua lư hương đặt ở góc phòng không hề dời mắt, các cung nữ cuống quýt mặc quần áo qua loa cho An Quốc công chúa. Nhưng An Quốc công chúa vẫn còn hôn mê, căn bản không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hoàng đế nghe tin, bước nhanh tới đó, nhìn thấy cảnh tượng trong điện, lại nghe Nhu phi kể hết mọi chuyện, ông ta cảm thấy như có một chậu nước lạnh hắt lên đầu, trong lòng rét lạnh, ông chầm chậm hỏi: "Tam hoàng tử đâu?"

Thái giám nhỏ mồ hôi lạnh, nói: "Tam điện hạ và những người khác ở bên ngoài túc trực linh cữu."

Mặt Hoàng đế như sương đêm lạnh lẽo: "Ngay cả thê tử của mình cũng không quản nổi, xảy ra chuyện đồi phong bại tục thế này còn túc trực linh cữu gì nữa?! Bảo hắn lại đây ngay!"

Nhu phi ở một bên lộ rõ vẻ kinh hãi, miệng lại từ tốn: "Bệ hạ không cần tức giận, tránh tổn thương thân thể."

Hoàng đế nhìn nàng một cái, ánh mắt lập tức dịu dàng: "Cũng tại các con của trẫm, một đứa cũng không bớt lo! Liên tiếp để xảy ra thị phi thế này." Sau đó ông lạnh lùng sai thái giám: "Được rồi! Mau truyền lệnh, giam toàn bộ cung nữ thái giám thị vệ hầu hạ trong điện này vào trong đại lao, không được sót ai."

Bên ngoài, cung nữ mà Nhu phi phái đi đã tìm được Thác Bạt Chân, bẩm báo: "Tam điện hạ, Nhu phi nương nương ời."

Thác Bạt Chân nhíu mày: "Lúc này sao ta có thể đi được?!"

Cung nữ lộ vẻ ngượng nghịu, Thác Bạt Chân truy hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao?"

Theo lý mà nói, Nhu phi nương nương cũng phải túc trực bên linh cữu, nhưng thân thể nàng không tốt nên Liên phi đã xin chỉ thị hoàng đế đặc biệt phê chuẩn cho nàng về cung nghỉ ngơi, nàng lại nói muốn đi thăm An Quốc công chúa rồi đi. Lúc này đột nhiên cho người đến mời Thác Bạt Chân, người sáng suốt đều nhận ra là có liên quan đến An Quốc công chúa.

Ý tưởng đầu tiên lóe lên trong đầu Thác Bạt Chân chính là An Quốc công chúa lại cố tình gây sự. Bởi vì tình huống này thật sự không phải lần đầu tiên, bình thường hắn có thể dễ dàng tha thứ cho An Quốc, nhưng bây giờ hắn không muốn dung túng nàng thêm nữa, nàng gặp chuyện gì cũng mặc kệ.

Nhưng, cung nữ này lại vô cùng kiên nhẫn, nàng nhẹ giọng nói: "Tam điện hạ, tình huống lần này thật sự không giống trước kia, Nhu phi nương nương nói ngài nên tự mình đi một chuyến!"

Thác Bạt Chân nghĩ đến khuôn mặt An Quốc lại thấy phiền chán, nói: "Được, ta lập tức đi qua, ngươi bảo Nhu phi nương nương chờ ta một chút." An Quốc có thể có chuyện gì được, còn không phải giả bệnh lừa mình sao? Thác Bạt Chân có thể khẳng định, bởi vì những chiêu trò của An Quốc đã diễn quá nhiều lần, khiến hắn thuộc lòng.

Một nữ nhân có thể không thông minh, nhưng ngu xuẩn đến mức này thì thật sự khiến người ta chán ghét!

Lúc Thác Bạt Chân đi tới đã thấy một hộ vệ sắc mặt trắng bệch, bị trói chặt ở một bên, hơn nữa xiêm y trên người An Quốc công chúa có chút hỗn độn mà nàng lại đang hôn mê không hề hay biết gì. Thông minh như hắn lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy giận sôi người, lảo đảo suýt ngã, thái giám bên cạnh phải đỡ lấy hắn. Hoàng đế giận dữ quát: "Thác Bạt Chân, ngươi xem thê tử ngươi gây ra chuyện gì đi!"

Giờ phút này, trong lòng Thác Bạt Chân điên tiết vô cùng, hận không thể một kiếm giết chết An Quốc công chúa. Nhưng dù sao hắn cũng là người cực thông minh, giờ đang là tang kỳ của Hoàng hậu, dù An Quốc mặt dầy cỡ nào cũng sẽ không làm ra chuyện ghê tởm như thế, nhất định là có kẻ thiết kế hãm hại. Nhưng mà nàng lại ngoan ngoãn trúng kế người ta, lại còn bị bắt gian tại trận! Hắn từng nghĩ nàng cũng có chút thông minh, lại chưa từng nghĩ nàng quá chủ quan, ngu dốt như vậy! Không ngờ còn bị Hoàng đế biết được ——ánh mắt Thác Bạt Chân chợt lóe, lại không dám nói lời nào, im lặng bất động. Hoàng đế cả giận: "Thế nào, ngươi không nghe thấy lời trẫm nói sao?"

Thác Bạt Chân lập tức nói: "Phụ hoàng, chuyện này nhất định là có người hãm hại An Quốc."

Hoàng đế vốn đang giận giữ nhưng nghe câu nói này của Thác Bạt Chân lại khiến ông tỉnh táo lại, ông nghiêm mặt nói: "Nhu phi, nàng cẩn thận nói lại tình huống cho ta!"

Gương mặt xinh đẹp của Nhu phi hiện lên một tia đồng tình, nói: "Vừa rồi thân thể thần thiếp không khoẻ, bệ hạ đặc biệt ân chuẩn cho thiếp hồi cung. Nhưng thần thiếp nghe nói An Quốc công chúa nghỉ ngơi ở đây, tẩm cung của nô tì lại không xa nơi này, về tình về lý thần thiếp cũng nên đến thăm một chút, ai biết vừa mới tiến vào...đã thấy An Quốc công chúa không mặc quần áo...bị thị vệ kia ôm vào ngực, hai người đang, đang...làm việc xấu xa..." Sắc mặt Nhu phi càng ngày càng đỏ, mà sắc mặt Hoàng đế lại càng thêm đen đúa, nhăn nhúm, sắp biến thành mông khỉ cả rồi.

Sao lại có một đám con cái càng ngày càng không biết xấu hổ thế này!

"Phụ hoàng, đến giờ An Quốc vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhất định là có nguyên nhân! Mọi người ai cũng nghĩ chuyện chỉ đơn giản như khi nhìn thấy, nhưng nếu nàng thật sự cùng người khác cấu kết làm bậy thì sao có thể lựa chọn ngay lúc cực kì không phù hợp như bây giờ! Tuy An Quốc tùy hứng làm bậy, nhưng lại không có gan lớn đến thế! Thỉnh phụ hoàng cân nhắc!" Thác Bạt Chân vội vàng nói.

Ánh mắt Nhu phi ôn hòa dừng trên mặt Thác Bạt Chân, chậm rãi nói: "thần thiếp cũng tin An Quốc công chúa bị người ta hãm hại —— "

Hoàng đế nhướng mày: "Ồ? Vì sao ái phi cũng nghĩ vậy?"

Nhu phi là người không thích tranh giành ân sủng trong cung, lúc mới vào cung rất được Hoàng đế sủng ái. Khi đó ngày ngày cùng nàng tay trong tay, chẳng màng tới hậu cung. Sau này còn sinh ra một nam một nữ, ở trong cung ai cũng kém nàng một bậc, còn có người nói nàng sẽ thay thế Hoàng hậu để trở thành quốc mẫu. Ngay cả Liên phi bây giờ cũng không theo kịp sự sủng ái của nàng thời đó. Nhưng không biết vì sao, sau này thân thể nàng dần dần suy yếu, cứ hai ba ngày lại sinh bệnh, nàng liền xin miễn ân sủng của đế vương. Dần dần, tình cảm của Hoàng đế với nàng cũng phai nhạt. Nhu phi đang từ một mỹ nhân độc sủng thánh giá trở thành một phi tử cô đơn, đạm bạc tại hậu cung như bây giờ. Đương nhiên, tất cả mọi người đều biết tính tình Nhu phi vô cùng ôn hòa, cũng rất ít khi tham gia yến hội trong cung, nhưng trường hợp tang lễ Hoàng hậu nàng vẫn phải phải tham dự. Mà Hoàng đế tuy đã phai nhạt ân sủng với nàng, nhưng vẫn thương tiếc nàng như trước, nàng chỉ ho khan vài tiếng đã muốn nàng về nghỉ ngơi —— có như thế nàng mới phát hiện ra chuyện của An Quốc.

Nhu phi nhìn thoáng qua Thác Bạt Chân, tiếc hận: "Tam điện hạ, đến nay ngươi còn chưa viên phòng cùng An Quốc công chúa sao?"

Thác Bạt Chân sửng sốt, lập tức nói: "Chuyện này..."

Hoàng đế thấy sự việc không bình thường, sắc mặt trầm xuống: "Chân nhi, có phải ngươi không để ý đến công chúa ——" Nếu Thác Bạt Chân không để ý đến An Quốc công chúa thì nàng tìm kiếm an ủi cũng dễ hiểu. Nếu không ông thật sự không nghĩ ra, vì lý do gì mà An Quốc công chúa lại bỏ qua Thác Bạt Chân để lựa chọn một tên thị vệ.

Thác Bạt Chân cắn răng, hắn không biết Nhu phi có tham dự vào chuyện hãm hại lần này hay không, nhưng hắn có thể khẳng định nhất định Nhu phi biết gì đó! Hắn nhìn chằm chằm Nhu phi, nói: "Xin hỏi sao nương nương lại biết?"

Đôi môi đỏ mọng của Nhu phi phun ra một câu long trời lở đất: "Sở dĩ An Quốc công chúa không chịu viên phòng với ngươi vì nàng là thạch nữ." Thác Bạt Chân biến sắc: "Nương nương, người nói cái gì?!"

Nhu phi nói: "Ta nói, An Quốc công chúa không phải nữ tử bình thường, vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy... nàng không có... không có..." Nàng không nói được nữa, sắc mặt càng ngày càng ngượng.

Trên mặt Hoàng đế lộ ra vẻ khiếp sợ, ông nhìn con mình không khỏi tức giận: "Ngươi không biết?"

Thác Bạt Chân sắc mặt trắng bệch, sao hắn có thể ngờ An Quốc công chúa lại là thạch nữ! Hắn từng điều tra nhưng không thấy có gì đặc thù chứng tỏ nàng là thạch nữ! Nhưng nếu nàng là nữ nhân bình thường, vì sao lại không chịu viên phòng? Khó trách mỗi lần hắn vào phòng nàng, không hiểu sao nàng luôn khẩn trương, hoá ra đây là bí mật của nàng! Căn bản là nàng không thể viên phòng cùng hắn! Hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, An Quốc cư nhiên dám che giấu tất cả, dám lừa gạt hắn! Quả thực là không thể tha thứ! Không chỉ như thế, nàng không thể thị tẩm thì thôi, còn không cho phép hắn ở cùng nữ nhân khác, nàng muốn hắn vĩnh viễn thủ tiết vì nàng sao, nữ nhân này điên rồi!

Thật đáng chết! Hắn bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, nói với Hoàng đế: "Phụ hoàng, nhi thần luôn cho rằng nàng chưa quen cuộc sống nơi đây nên mới không muốn viên phòng. Hơn nữa nàng lại luôn lấy cớ thân thể không khỏe. Nhi thần cũng từng nghi ngờ, có điều chuyện vợ chồng rất khó nói với người khác, không ngờ nàng lại lén giấu giếm bí mật này!"

Phát hiện ra bí mật của An Quốc công chúa, thật sự là ngoài ý muốn, không hề nằm trong kế hoạch của nàng—— Nhu phi thở dài, nhìn sắc mặt Hoàng đế âm trầm, nói: "Bệ hạ, Tam điện hạ thật sự là chịu ủy khuất rồi. Cưới một chính phi như vậy, nghe nói nàng còn ghen tị ích kỷ, liên tục giết vài thị thiếp của hắn —— Tam hoàng tử hy sinh hạnh phúc của bản thân đều là vì quốc gia. Bệ hạ nhân từ, đừng trách tội hắn."

Nhu phi nói, từng câu từng chữ đều như đang giúp Thác Bạt Chân, nhưng khi Hoàng đế nghe tới câu hy sinh hạnh phúc của bản thân, ông lại nghĩ: Chẳng lẽ chính phi này không phải do hắn nguyện ý cưới? Ghen tị ích kỷ? Thác Bạt Chân lại dễ dàng tha thứ cho nàng ta? Chẳng lẽ—— đứa con trai này có tâm tư khác?

Hoàng đế là người vô cùng đa nghi, Nhu phi vừa dứt lời thì cục diện càng thêm khó coi. Thử nghĩ mà xem, nam nhân bình thường đều sẽ không tha thứ việc thê tử mình là một thạch nữ, huống chi nữ nhân này còn giết thị thiếp của hắn, không muốn hắn có con nối dòng. Cho nên dĩ nhiên Hoàng đế sẽ cảm thấy chắc chắn là Thác Bạt Chân coi trọng địa vị, quyền thế của An Quốc công chúa, ngầm tính mưu mô khác. Nếu hắn là con của kẻ bình thường, vậy thì không có vấn đề gì lớn, nhưng hắn lại là con Hoàng đế, có ý đồ đối với công chúa Việt Tây thì không hề đơn giản.

Thác Bạt Chân thầm kêu không tốt, lập tức quỳ gối lết đến trước mặt Hoàng đế, phủ phục cầu tình: "Phụ hoàng, nhi thần không ngờ An Quốc có tật xấu như vậy. Nhưng điều này cũng chứng minh nàng không tư thông với kẻ khác, xin phụ hoàng nương tay."

Hoàng đế nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thác Bạt Chân. Trong cung xảy ra cơ sự này, dù là công chúa hay hoàng tử phi cũng đều phải bí mật xử tử. Bởi dâm loạn cung đình là tội không thể tha thứ! Nhưng An Quốc lại là công chúa Việt Tây, nếu cứ đơn giản là đưa xử tử thì sẽ khiến hai nước trở mặt, mà không xử lý thì hoàng thất còn đâu tôn nghiêm nữa?

Nhu phi nói: "Bệ hạ, việc An Quốc công chúa có phải thạch nữ hay không cứ đặt sang một bên đã, trước tiên nên điều tra nàng bị người nào hãm hại!"

Thác Bạt Chân không nghĩ tới Nhu phi sẽ giúp mình, không khỏi lớn tiếng nói: "Nhu phi nương nương nói đúng! Phụ hoàng, xin ngài tra rõ việc này!"

Trong nháy mắt sắc mặt Hoàng đế cứng ngắc, ông chậm rãi nói: "Người đâu, triệu thái y Trần Viện Phán đến, xem vì sao An Quốc chưa tỉnh!"

Thái giám tuân lệnh, đi tuyên triệu, đúng lúc này Cửu công chúa một thân đồ tang từ ngoài điện đi vào, còn chưa vào cửa đã nói: "Tam tẩu, ta với An Bình quận chúa đến thăm ngươi!" Vừa vào cửa lập tức nhìn thấy mọi người đều quỳ, nàng liền phát hoảng, hỏi: "Ơ... Sao thế này?" Sau đó, nàng thấy Nhu phi và Hoàng đế đều ở đây, tức thời lộ ra ánh mắt cực kì kinh ngạc: "Phụ hoàng, mẫu phi, sao hai người lại —— "

Sắc mặt Hoàng đế rất khó coi, ông không muốn chuyện này kinh động đến kẻ nào, nhưng xem tình huống, có lẽ không giấu giếm được việc này. Nhưng, Cửu công chúa là công chúa hoàng thất, Lí Vị Ương lại là nghĩa nữ Thái hậu, việc này cho bọn họ biết cũng không coi là tiết lộ ra ngoài. Chỉ là Thác Bạt Chân sẽ càng thêm khó chịu thôi.

Nhu phi vội kéo Cửu công chúa qua: "Sao con lại tới đây?"

Cửu công chúa lộ ra vẻ vô tội: "Mẫu phi, nữ nhi nghe nói thân thể người không khoẻ, mới chạy tới thăm. Kết quả, người chẳng có ở trong điện, cung nữ nói người tiện đường đến đây nên con kéo An Bình quận chúa cùng đi. Vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Nàng nhìn thoáng qua xung quanh, lập tức ngây người, "Tam ca, tam tẩu sao thế kia?"

Vẻ mặt Nhu phi toát ra một tia xấu hổ, giữ chặt Cửu công chúa không biết giải thích thế nào. Lí Vị Ương lại nhẹ giọng nói: "Công chúa, chúng ta trở về trước đi. Ta thấy bệ hạ và mẫu phi người đều có chuyện quan trọng cần xử lý."

Nhu phi lắc lắc đầu, liếc mắt trao đổi với Lí Vị Ương, trên mặt lại nhàn nhạt nói: "Bệ hạ, người xem thế nào?"

Hoàng đế phất tay: "Các ngươi đều ở lại đi!" Nếu bắt bọn họ vội vàng ra ngoài, nhỡ nói lung tung cái gì, chẳng phải tôn nghiêm hoàng thất đều mất hết sao! Xem ra phải bảo Nhu phi căn dặn bọn họ một phen mới được!

Nhu phi hiểu rõ ý của Hoàng đế, lập tức nói rõ tình hình cho hai người biết. Khi Lí Vị Ương nghe được An Quốc công chúa là thạch nữ, không khỏi nhướng mày, lộ ra vẻ mặt như cười như không. Đương nhiên, nàng cũng không lường trước được chuyện này.

Lúc này, Trần Viện Phán chạy vội tới nhìn thấy tình huống trong điện, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Hoàng đế nhíu mày: "Nhanh đi kiểm tra vì sao An Quốc công chúa đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh."

Sau khi Lí Vị Ương tiến vào, Thác Bạt Chân liền nhắm mắt nhíu mày, sau một lát lại mở mắt, trong đôi mắt hắn có hai ngọn lửa phun trào, đột nhiên hắn hiểu ra tất cả. Nhưng lúc này đây, hắn hiểu bản thân mình không nên nói thêm gì nữa. Hắn phải tìm được chứng cớ chứng minh mọi chuyện hôm nay đều do Lí Vị Ương gây ra!

Trần Viện Phán không biết có chuyện gì, vội nói: "Vâng." Hắn nhanh chóng bắt mạch cho An Quốc công chúa. Trần Viện Phán nghiên cứu một lát, hoàn hồn nói: "Bệ hạ, An Quốc công chúa... bị trúng Thúc tình hương."

Thúc tình hương? Hoàng đế chán ghét hói: "Sao trong cung lại có thứ dơ bẩn này!"

Trần Viện Phán nghĩ, bên ngoài muốn kiếm thứ này thì đúng là không dễ gì, bởi vì phối chế Thúc tình hương rất khó khăn, hương liệu cần dùng cũng vô cùng quý báu. Nhưng trong cung lại rất dễ kiếm được. Các phi tử hậu cung thường dùng nó để gây hứng thú trong quan hệ. Chẳng qua, hôm nay An Quốc công chúa đã dùng một lượng lớn. Hơn nữa ngoài Thúc tình hương, hình như còn một loại dược liệu khác, nhưng nhất thời hắn không thể nhận ra, càng không dám tùy tiện nói lung tung, chỉ có thể che giấu chuyện này.

Nhu phi ôn hòa hỏi: "Trần Viện Phán, ngươi hãy kiểm tra điện này đi. Tại sao lại có Thúc tình hương?"

Trần Viện Phán nghe vậy, nói: "Vâng." Sau đó, hắn đứng lên kiểm tra cẩn thận trong điện.

Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí ẩn giấu một tia phẫn hận. Mà Lí Vị Ương thấy hắn phẫn nộ như thế, nàng càng vui vẻ tặng lại hắn một nụ cười trào phúng.

Mọi người trong điện đều im lặng không dám lên tiếng, chỉ nghe tiếng khóc rống từ phía xa truyền vào. Nhưng lúc này, tiếng khóc càng khiến người ta thấy tâm phiền ý loạn. Hoàng đế không thèm uống trà, mà Nhu phi bên kia cũng khó xử vô cùng. Cửu công chúa bất an không yên, còn mặt Thác Bạt Chân thì không chút biểu cảm. Chỉ duy nhất Lí Vị Ương là mặt mày trầm tĩnh như nước, không ai đoán được suy nghĩ của nàng.

Trần Viện Phán kiểm tra xong, hồi bẩm: "Bệ hạ, là hương an thần. Trong đó có bột phấn an thần, vi thần còn tra được một ít bột phấn Tiết diễm thảo. Loại thảo dược này, có thể khiến tâm trí người ta mê loạn, thần hồn điên đảo, không thể khống chế được hành vi. An Quốc công chúa đến giờ còn chưa tỉnh là vì loại Tiết diễm thảo này. Nếu hai thứ trộn lẫn vào nhau thì rất khó phát hiện, mà Tiết diễm thảo lại làm tăng tác dụng an giấc vốn có của An thần hương lên gấp mấy lần, làm cho người ta hôn mê bất tỉnh, đều phải ngủ ít nhất một canh giờ ——" Trần Viện Phán nhìn sắc mặt Hoàng đế càng ngày càng đáng sợ, nói nhỏ dần, đến cuối cùng thanh âm đã lí nhí không nghe rõ.

Tất cả mọi người đều sững sờ, quả thật là An Quốc công chúa bị người khác hãm hại, chứng cớ đều tìm được! Nhu phi đột nhiên ho khan, thanh âm càng lúc càng lớn khiến người ta nhìn lại, Cửu công chúa lo lắng: "Mẫu phi, chẳng lẽ người quên uống thuốc rồi sao?"

Nhu phi nhẹ nhàng cười cười, nói: "Không sao."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Nhu phi một cái, ý lạnh lẽo trong mắt trở nên ôn hòa rất nhiều: "Không thoải mái thì đừng cậy mạnh, về trước nghỉ tạm đi."

Nhu phi lắc đầu, lập tức nói: "Nếu trở về thế này, trong lòng thiếp thật sự bất an. Phải nhìn xem rốt cục có chuyện gì xảy ra mới có thể yên tâm được."

Hoàng đế gật đầu, nói với Trần Viện Phán: "Tức là có người cố ý châm hương trong điện này? "

Trần Viện Phán gật đầu, Thác Bạt Chân cười lạnh một tiếng: "Phụ hoàng, có nghĩa là An Quốc bị người ta hãm hại!" Mặc kệ nữ nhân này có phải là thạch nữ hay không, giờ nàng đã là Tam hoàng tử phi, tuy hắn không thích nàng nhưng không thể không cứu nàng, vì cứu nàng chẳng khác nào cứu mình! Nếu hoàng tử phi thực sự làm ra chuyện đồi phong bại tục ngay trong tang kỳ Hoàng hậu thì Hoàng đế tuyệt đối sẽ không tha cho nàng. Đến lúc đó cũng sẽ liên lụy tới mình, hắn không thể lưu lại nhược điểm như vậy trong tay người khác! Sau đó, hắn mạnh mẽ nhìn về phía Lí Vị Ương, muốn tìm kiếm một dấu vết hoảng hốt trên mặt nàng.

Đáng tiếc, đôi mắt đen trầm tĩnh của Lí Vị Ương chỉ hiện ra một chút hàn quang, sâu thẳm mà lạnh lẽo thấu tâm hồn, như thể việc này không liên quan tới nàng, từ đầu tới cuối đều không nói nửa câu.

Nhu phi lại ho khan một trận, không nhịn được, nhận lấy thuốc từ một cung nữ, ngửa đầu nuốt xuống, lại rút khăn tay trong tay áo ra che miệng ho khan vài tiếng, sau một lúc lâu mới dừng lại được: "Vậy thì tốt rồi, có thể chứng minh An Quốc công chúa vô tội, bây giờ chỉ còn tra xét ai là người hãm hại..."

Cửu công chúa nói: "Ai lớn mật như vậy, lại dám động thủ trong cung?"

Lời này của Cửu công chúa là nói chuyện với Lí Vị Ương, dĩ nhiên là trưng cầu ý kiến của nàng. Lí Vị Ương giả bộ lơ đãng trả lời lại: "Công chúa, chuyện này phải hỏi cung nữ trong điện. Đã là An thần hương thì người thường là không thể tiếp xúc với nó, càng miễn bàn đến người ngoài cung!"

Nhu phi và Cửu công chúa đều đồng ý với ý kiến này, Hoàng đế nhíu mày: "Hôm nay ai ở trong điện hầu hạ An Quốc công chúa?"

Tất cả mọi người nhìn về phía tên hộ vệ bị trói kia, một cung nữ mặc đồ hồng phấn đang cúi đầu.

Bên ngoài tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng nghe càng giống như tiếng quỷ kêu. Hoàng đế đã không còn nhẫn nại, đang muốn nổi giận, bỗng một tên thái giám mở miệng nói: "Hồi bẩm bệ hạ, là Cẩm Nhi."

Cung nữ Cẩm Nhi đó, hai đầu gối quỳ sụp về phía Hoàng đế, động tác hơi mạnh nên nhóm hộ về lại tưởng nàng có ý đồ gì, ào ào rút đao kiếm ra. Nhưng mà Nhu phi lại nói: "Bệ hạ, hình như nàng muốn nói chuyện gì."

Hoàng đế thấy, từ đầu tới cuối cung nữ kia không có hành động nào khác, liền phất phất tay, nhóm hộ vệ thu đao kiếm rồi lui lại phía sau Hoàng đế.

Hoàng đế lạnh giọng chất vấn: "An thần hương là ngươi châm sao? Là ai sai khiến ngươi?"

Thác Bạt Chân cảm thấy vẻ mặt Cẩm Nhi có vài phần không bình thường, đứng dậy nói: "Phụ hoàng, xin người giao cung nữ này cho nhi thần, nhất định con có thể khiến nàng nói ra sự thật!"

Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói: "Bệ hạ, như vậy không ổn."

Hoàng đế quay đầu nhìn: "Vì sao?"

Nhu phi nhàn nhạt quay đầu lại, yên lặng nhìn Lí Vị Ương, mỉm cười chậm rãi đợi nàng nói.

Thanh âm Lí Vị Ương bình tĩnh, không nghe ra chút khác thường, thậm chí có phần mềm yếu, đương nhiên chỉ có người bên cạnh nàng mới biết khi nàng mềm yếu mới là lúc nàng chuẩn bị ra tay với con mồi: "Bệ hạ, An Quốc công chúa là Tam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net