Chương 170: Tra tấn trọn đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo như những gì Liên phi truyền tin cho Thác Bạt Chân thì Thác Bạt Ngọc đã bố trí mai phục ở Sư Tử Lĩnh, chỉ đợi hắn có đi mà không có về. Thác Bạt Chân cười lạnh, Sư Tử Lĩnh sao? Vừa rồi quân sĩ đã đi tìm hiểu, phản quân hiện đang ở phía bên phải chân núi Thương Lĩnh – Tàng Họa Phong. Muốn lên Tàng Họa Phong chỉ có hai con đường: một đường là Sư Tử Lĩnh, tương đối hiểm trở, lại ngắn hơn con đường còn lại – tuy vô cùng bằng phẳng nhưng phải vòng vo cả nửa ngày trời. Bây giờ hắn lại nhận được tin tức từ Liên phi, Thác Bạt Chân tự tin nói: "Đi đường Sư Tử Lĩnh."

Tổng quản Lí Bình lắp bắp kinh hãi, Thác Bạt Chân xưa nay không tin tưởng bất kì ai, mỗi khi đi ra ngoài hắn cũng chỉ mang theo một mình Lí Bình – do mẫu thân để lại cho hắn. Lần này, Lí Bình vì lo lắng hộ vệ bên cạnh Thác Bạt Chân nên tự mình đi theo. Tuy bề ngoài không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng Thác Bạt Chân cũng có phần cảm động. Chuyện trước mắt khiến lòng Lí Bình không yên: "Điện hạ, không phải ngài đã nói Liên phi nàng... "

"Trò lừa bịp của Liên phi vốn đã bị Lí Vị Ương nhìn thấu, lúc đầu ta còn tưởng sẽ moi được tin tức hữu dụng, nhưng ta phát hiện, Lí Vị Ương chưa bao giờ tiết lộ bất kì tin tức trọng yếu nào cho Liên phi. Mấy tháng này vẫn vậy, sao giờ bỗng nhiên có tin tức quan trọng kia? Việc đó chỉ chứng tỏ một điều, thân phận Liên phi đã bại lộ, Lí Vị Ương cố ý thông qua nàng để lộ tin giả cho ta, muốn ta chạy trên đường xa cả ngày trời. Hừ!!! Lí Vị Ương quả là con người giảo hoạt!" Trên thực tế, Hoàng đế đã hạ lệnh, hắn không thể không tuân theo. Hơn nữa, trước khi ra ngoài hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, mang theo những cao thủ tinh anh làm hộ vệ, hắn không hề lo lắng việc bị mai phục. Hắn cũng không tin lần này Thác Bạt Ngọc và Lí Vị Ương có thể gây khó dễ cho hắn.

Sau khi Thác Bạt Chân rời đi, xe ngựa của mọi người ào ào xuống chân núi, Thác Bạt Ngọc ở phía sau chậm rãi thúc ngựa đi tới bên cạnh xe ngựa Lí Vị Ương, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên hắn đi theo hướng Sư Tử Lĩnh."

Lí Vị Ương mỉm cười: "Cá tính hắn vô cùng đa nghi, khó lòng tin tưởng người khác. Cho đến giờ, Liên phi chưa từng đưa cho hắn một tin tức quan trọng nào, giờ lại đột nhiên nhảy ra tin liên quan đến cả mạng sống, đương nhiên hắn phải cẩn thận suy nghĩ. Hắn sẽ cảm thấy ta cố ý thả tin giả cho hắn thông qua Liên phi, không cần nghĩ cũng biết hắn sẽ làm ngược lại."

Trong nụ cười của Thác Bạt Ngọc hàm chứa sự rét lạnh: "Không biết quận chúa có bằng lòng nhìn kết cục của Thác Bạt Chân hay không?"

Lí Vị Ương đăm chiêu trả lời: "Không tận mắt nhìn thấy thì sao ta có thể yên tâm?"

Thác Bạt Chân mang theo mấy trăm hộ vệ của mình đi hơn mười dặm đường núi, trước mắt là một rừng cây tùng xanh vây quanh, lại có mấy nụ mai hồng điểm xuyết. Mấy ngày trước tuyết cũng không dầy, ánh mặt trời chiếu xuống khiến xung quanh óng ánh mỹ lệ mà trong suốt, chỉ cần xuyên qua khu rừng này rồi đi thêm vài trăm thước là tới Sư Tử Lĩnh.

Thác Bạt Chân đi đầu, dẫn mọi người chạy lên núi, cả đoàn người đi chầm chậm vào con đường mòn nhỏ, càng lên cao đường càng gập ghềnh, tất cả mọi người phải cẩn thận kéo dây cương để ngựa chạy chậm lại. Gian nan đi về phía trước thêm bảy tám dặm đường, bọn họ mới phát hiện đường núi này cong cong như viền chén úp ngược, từ chân dốc lên đỉnh, vách núi thẳng đứng như gọt, khe nứt ngang dọc, ngay những cây bách cổ cũng mọc ngược lại. Đường núi nhỏ hẹp dựng đứng, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho hai con ngựa đi song song, bên cạnh là hai vách đá dựng đứng, phía trước phía sau của cùng một ngọn núi mà lại có cảnh sắc khác nhau đến vậy, ở giữa là một khe núi rộng chừng mấy trượng, đen sâu thăm thẳm không thấy đáy.

Chứng kiến tình cảnh này, tuy Thác Bạt Chân có am hiểu địa thế ở Sư Tử Lĩnh nhưng trong lòng vẫn dấy lên cảm giác bất an, cảm giác của hắn giống như trực giác trời sinh của dã thú đối với nguy hiểm, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau, trên mặt mọi người đều mơ hồ xuất hiện vẻ mặt lo lắng bất thường. Đột nhiên hắn có suy nghĩ: nếu Lí Vị Ương thực sự đùa giỡn hắn, có khi nào do hắn tự cho mình thông minh nên bị thông minh hại, ngược lại tự động nhảy vào cạm bẫy của đối phương?

Khi hắn đang đăm chiêu suy nghĩ, phía trước bỗng có tiếng nổ như trời long đất lở, ngay sau đó, mặt đất ù ù rung chuyển, giống như con thuyền nhỏ chòng chành giữa sóng gió tai ương, mấy con ngựa chiến không đứng vững trên mặt đất vội vàng lui trở lại. Vách núi cũng ầm ầm sụp đổ, từng mảng đá lớn nhỏ ào ào rơi xuống như đòi mạng. Hắn đang cố gắng trấn tĩnh mở mắt ra, lại thấy đất đá trước mặt đang lao nhanh xuống, cát bụi bay tứ tung mịt mù che mờ tầm nhìn, Thác Bạt Chân hô to một tiếng: "Mau lui lại phía sau!"

Nhưng tất cả đã chậm.

Thừa dịp hỗn loạn mịt mờ ở dưới, cung thủ mai phục sẵn ở trên sườn núi phóng từng đợt tên bắn về phía quân đội của Thác Bạt Chân. Thác Bạt Chân cho rằng Lí Vị Ương sẽ không thiết kế bẫy mai phục ở Sư Tử Lĩnh, vì Sư Tử Lĩnh địa thế hiểm trở, muốn đi vốn đã rất khó, nếu muốn thiết kế mai phục thì càng khó hơn. Cho nên Lí Vị Ương mới cố ý thả tin tức giả để ép hắn đi đường vòng. Nhưng hắn lại xem nhẹ một điều, ở phía tây bắc của Sư Tử Lĩnh có một vách núi đen, một ngọn núi nhỏ ở sườn phía tây có hình dạng giống như ngón tay cái của con người với tên gọi "nhất chỉ phong".

Lí Vị Ương lại xem trọng điểm này, nhân lúc Thác Bạt Ngọc đang tuần tra nơi hạ táng Thái hậu, nàng tìm người có tay nghề giỏi, dọc theo những khe nứt tự nhiên ở "nhất chỉ phong" tạo thành một khe nhỏ vừa mũi chân trên vách đá. So với khe núi đá bình thường, khe này giống như bậc thang bắc lên trời, cộng vào cũng phải cao hơn hai mươi thước, lúc trèo lên thì mỗi bước đi đều phải vô cùng cẩn thận, mỗi khi bước lên một bước thì đều phải mở to hai mắt, để leo lên từ dưới đất cũng cần có nhiều dũng khí. Tất cả binh lính, phải là tay chân cùng sử dụng, vừa leo vừa trèo mà lên, mai phục ở nơi này thoạt nhìn hoàn toàn không có khả năng thành công.

Trong một mảnh hỗn loạn mờ mịt, đột nhiên Thác Bạt Chân có cảm giác mũi tên đâm thẳng vào cánh tay của mình, hắn cố nhịn đau quay đầu nhìn xung quanh, liền thấy vô số người chạy lung tung, không cẩn thận trượt chân rơi xuống vách núi, phát ra từng tiếng kêu thê lương. Dưới chân núi là từng đợt tiếng vó ngựa rầm rập, như là hàng vạn kỵ binh đang ào ào chạy tới.

"Các vị tướng sĩ nghe lệnh, Thác Bạt Chân cấu kết cùng quân phản loạn của Tôn Trọng Diệu có ý đồ phục kích bệ hạ, Liên phi nương nương gặp nạn bỏ mình, bệ hạ đã hạ thánh chỉ: "Tróc nã Thác Bạt Chân, không cần biết sống chết! Nếu phản kháng, tiền trảm hậu tấu!"

Cùng lúc đó, núi đá vỡ vụn sụp đổ, trong cơn hoảng loạn, Thác Bạt Chân nghe được thanh âm Thác Bạt Ngọc nương theo gió núi truyền tới, hắn đột nhiên giật mình hiểu ra, Lí Vị Ương đã hạ quyết tâm bức hắn vào tử lộ! Phản quân của Tôn Trọng Diệu gì chứ, đó chẳng qua là mồi câu cho hắn sập bẫy mà thôi!

Lí Vị Ương quá hiểu Thác Bạt Chân, hôm nay nàng hạ quyết tâm đưa hắn vào tuyệt cảnh, tất cả mọi chuyện đều được nàng an bài cẩn thận, hơn nữa còn sắp xếp những trận ám toán phía sau đang chờ hắn. Cho dù phục kích không thành công, Thác Bạt Chân vẫn phải mất mạng vào tay nàng trước khi hồi kinh!

Thác Bạt Chân chiến đấu hồi lâu, tiếng vó ngựa dưới chân núi càng ngày càng gần. Chém giết một phen, miệng vết thương trên người hắn ngày càng nứt ra, hắn cắn răng xé vải buộc vết thương qua loa rồi thấp giọng quát Lí Bình: "Tìm cơ hội trốn thoát, gặp ở chỗ cũ!". Nói xong, hắn cưỡi ngựa bỏ lại toàn bộ quân sĩ rồi tìm lối thoát vội vàng chạy đi.

Hắn chạy thẳng một đường về phía trước, vô số người kinh hô reo hò đòi bắt lấy hắn ở phía sau, còn có tiếng vó ngựa đuổi theo như vũ bão. Những trường kiếm kề sát thân thể hắn đều bị hắn vung tay đánh bật trở lại. Hắn quay đầu nhìn lần cuối cùng, chỉ thấy đội quân tinh nhuệ do chính mình bồi dưỡng đã rơi vào hỗn chiến, khắp nơi rải rác thi thể và máu tươi, ánh mặt trời chiếu lên những thân áo giáp của cấm quân đang đuổi theo sau phát ra tia sáng quang mang mà chói mắt, giống như muốn đâm mù mắt hắn.

Trong lòng hắn hận Lí Vị Ương đến tận xương tận tủy, nhưng hắn không dám quay lại, chỉ hung hăng quất ngựa chạy đi. Con ngựa này là ngựa quý được đưa từ Việt Tây sang, ngày đi ngàn dặm, dũng mãnh phi thường, khó lòng mà truy đuổi được. Giờ phút này ngựa chiến bị đau, tung vó lao thẳng về phía trước, bỏ xa binh lính đang truy đuổi phía sau.

Cấm quân đằng sau truy đuổi càng thêm mãnh liệt, hắn nhìn thấy những mũi tên lao về phía mình, nhưng Thác Bạt Chân lại không chút do dự điên cuồng vung roi, lực đạo to lớn vút xuống ngựa chiến kia, roi này khiến nó đau đớn vô cùng liền hí lên một tiếng, tung vó nhảy qua khe vực sâu thẳm giữa hai vách núi!

Vô số kỵ binh truy đuổi đều dừng ở đây, không có cách nào đuổi theo hắn, không có một con ngựa nào dám phóng qua, những cấm quân này chỉ có thể nắm dây cương mà trơ mắt nhìn Thác Bạt Chân chạy trốn trên phía vách núi bên kia.

Rất nhanh, Thác Bạt Ngọc đã đuổi tới vách núi, lại nhìn thấy Thác Bạt Chân đã nhảy đến phía đối diện. Trận loạn tiễn chỉ làm hắn bị thương có một cánh tay, con chiến mã hung hãn kia lại cứu Thác Bạt Chân một mạng từ trong tay tử thần! Trong lòng hắn trầm xuống: "Thác Bạt Chân, nếu ngươi chạy trốn thì chính là tử tội! Còn không bằng ngoan ngoãn cùng ta trở về nhận sai với phụ hoàng!"

Nhận sai? Liên phi gặp nạn bỏ mình, Hoàng đế đột nhiên mất đi ái phi thì sao có thể tha thứ cho Thác Bạt Chân, hơn nữa Thác Bạt Ngọc nhất định còn bày ra vô số tội danh chờ hắn sa vào. Nếu hắn trở về chẳng khác nào nộp mạng! Trong lòng Thác Bạt Chân điên cuồng cực điểm, nhưng đột nhiên những hình ảnh trong mơ lúc trước lại hiện ra, hắn cũng từng bức nàng đến đường cùng... Hôm nay hắn cũng phải lâm vào tuyệt cảnh như vậy mới cảm nhận hết nỗi tuyệt vọng, bi thương cùng thống hận!

Trong phút chốc, huyết mạch hắn như ngừng chảy, không biết là phẫn hận do bị đẩy vào tuyệt cảnh, hay là hối hận về quá khứ của kiếp trước. Trong lòng hắn đã hiểu được, giấc mộng làm hoàng đế của hắn đã không còn trong tầm tay nữa, hắn không bao giờ còn có thể trở mình thay đổi vận mệnh. Cảm giác thống khổ khi thứ mà mình mơ ước đã từng có thể đoạt lấy lại rời đi ngay trước mắt, càng ngày càng xa, một sự đau đớn mà không người nào có thể thừa nhận.

Thác Bạt Chân cưỡi ngựa điên cuồng chạy thẳng về phía trước, lại chỉ dám đi trên con đường mòn nhỏ, hắn sợ bị người khác phát hiện. Không biết chạy như điên bao lâu, cuối cùng Thác Bạt Chân cũng tìm được một đường kín đáo xuống núi. Thân mình hắn sớm đã mệt mỏi đầy vết thương, vốn đã kiệt sức, chẳng qua là do oán khí cùng tính cách không chịu cúi đầu của hắn nên mới duy trì được đến như thế này. Đi tới chân núi, đầu óc bỗng nhiên choáng váng, chỉ thấy trời đất tối sầm, trong lòng hắn càng thêm phẫn hận, liền rút chủy thủ hung hăng đâm một nhát trên đùi, lấy lại tỉnh táo mới miễn cưỡng ngồi vững trên lưng ngựa.

Hoàng cung....đó là nơi mà hắn đừng bao giờ dám mơ tưởng quay trở lại. Thác Bạt Ngọc nhất định đã thiết hạ vô số cạm bẫy chờ hắn, từ khi nào Thất đệ này của hắn lại trở nên tàn nhẫn ác độc như vậy? Đúng rồi, là do Lí Vị Ương, tất cả đều do nàng! Thác Bạt Chân phẫn nộ nhìn lên núi, trong mắt toát ra hận ý ngút trời.

Trên Sư Tử Lĩnh, Lí Vị Ương tuy nhìn thấy Thác Bạt Chân đào tẩu, nhưng cũng chỉ cười nhạt. Thác Bạt Ngọc nhíu mày nói: "Nàng còn cười được, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Lí Vị Ương thở dài: "Hắn bây giờ đã thành trọng phạm bị truy nã, đương nhiên là phải dốc toàn lực bắt về."

Mày kiếm của Thác Bạt Ngọc nhăn lại thành một đường, hắn cảm thấy ý định Lí Vị Ương không chỉ đơn giản như vậy, nhưng hắn lại không biết bất thường ở chỗ nào: "Vạn nhất không bắt được hắn thì sao?"

Lí Vị Ương tươi cười càng sâu: "Thất điện hạ, những gì có thể giúp ta đều đã giúp, những chuyện còn lại chỉ có thể trông chờ vào điện hạ." Ý là, ta đã giúp ngươi đến nước này, có thể giải quyết triệt để tai hoạ ngầm này được hay không, tất cả là do ngươi.

Đây là lần đầu tiên Lí Vị Ương cự tuyệt giúp Thác Bạt Ngọc, hắn bất ngờ, trong lòng cũng chấn động, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng tươi cười bình tĩnh: "Cũng phải, mấy ngày nay nàng cũng vất vả rồi, những chuyện còn lại đều giao cho ta đi."

Trong nụ cười của hắn lộ ra một tia đắc ý, hơi thở mạnh mẽ, hiển nhiên là không bận lòng về Thác Bạt Chân đang trốn chui trốn lủi. Nghĩ cũng đúng, hiện tại Thác Bạt Ngọc đang tin rằng ngôi vị hoàng đế đã ở trong tầm tay hắn. Đúng vậy, không có Thác Bạt Chân thì còn ai có thể tranh với hắn? Trong ánh mắt Lí Vị Ương xẹt qua một tia trào phúng: "Vậy đa tạ ngài."

Thác Bạt Chân tránh được truy binh, lặng lẽ cải trang rồi lẩn trốn, hắn muốn vào kinh đô để tìm kiếm cơ hội 'Đông Sơn tái khởi', nhưng lại phát hiện cấm quân bảo vệ trong kinh đô dày đặc gấp mấy lần ngày trước, bọn lính cầm bức họa đang kiểm tra từng người qua thành.

Có như thế hắn mới biết, bức họa của hắn đã được dán đi khắp nơi, mọi người vừa xem vừa khe khẽ bàn tán với nhau, Tam hoàng tử cùng đồng đảng của Tôn Trọng Diệu cấu kết có ý đồ mưu hại Hoàng đế, nhưng lại bị Thất hoàng tử phát hiện quỷ kế, hiện giờ đang bị truy nã cả nước, nếu có người nào bắt được hắn thì sẽ có được tiền thưởng là một ngàn lượng hoàng kim.

Ngàn lượng hoàng kim! Đây nhất định là quỷ kế của Thác Bạt Ngọc, bởi vì trong lịch sử của Đại Lịch, chưa từng có tội phạm nào đáng giá cao như vậy. Mục đích duy nhất của Thác Bạt Ngọc chính là khiến Thác Bạt Chân không chốn dung thân. Quả thực là truy lùng gay gắt! Thác Bạt Chân cẩn thận suy nghĩ: thân phận của hắn đã bại lộ nên không thể vào kinh đô, cho dù là vào được thành cũng chưa chắc có biện pháp liên lạc với người của hắn, nếu muốn lật lại tình hình cũng không thể chỉ trong một sớm một chiều mà được. So với mạo hiểm như vậy, không bằng hắn dựa theo kế hoạch cũ, tránh đi biệt viện trước.

Hắn nghĩ xong liền quay đầu ngựa đi về hướng ngoại thành. Ở ngoại thành kinh đô hắn có ba tòa biệt viện, cái nào cũng tinh mỹ tuyệt luân, phú quý bức người, nhưng lúc này cả ba nơi đó hắn đều không thể đi. Nơi mà hắn cần ẩn thân là một thôn trang đã được bí mật nhờ người khác mua năm đó, trong thôn trang này có vô số địa đạo, nhưng địa đồ thì chỉ có mình hắn biết, còn những người kiến công xây dựng đều đã bị bí mật xử tử khi hoàn thành.

Một khi hắn vào được thôn trang thì sẽ có đường nối thẳng đến thượng nguồn sông lớn, nơi đó sớm đã bố trí người của hắn, khi thuyền rời đi, dù là người hay thần cũng không thể bắt được hắn. Trên chiếc thuyền đã sắp xếp ổn thỏa: thủ hạ của hắn, vàng bạc châu báu, ở nơi khác hắn cũng đã mua điền sản nông trang, cũng đủ để hắn tỉ mỉ chuẩn bị chiêu binh mãi mã, gây dựng, năm năm sau hắn liền có thể Đông Sơn tái khởi, trở về giành lại tất cả từ Thác Bạt Ngọc.

Người ta nói thỏ khôn có ba hang, so với thỏ khôn thì Thác Bạt Chân còn xảo quyệt hơn mấy lần, đường lui của hắn không phải chỉ có một mà là hơn trăm con đường có thể đi! Vì ngôi vị hoàng đế mà hắn xây dựng mưu kế biết bao nhiêu năm, lần này chẳng qua chỉ là một thất bại nho nhỏ, sao có thể chỉ vì nhất thời gục ngã mà bi quan? Thác Bạt Chân nghĩ đến đây, nhìn phía kinh đô xa xa cười lạnh một tiếng, Lí Vị Ương ... chúng ta còn có thể gặp lại, hi vọng đến lúc đó ngươi không nên quá ngạc nhiên!

Nhưng trước khi đến được trang viên hắn phải cẩn thận dè dặt, thoát khỏi truy binh đã rồi mới có thể tiếp tục sự nghiệp. Suốt quãng đường suy nghĩ, lo lắng, kinh hoảng cho đến khi trời sáng rõ, hắn mới tìm được một nơi ẩn nấp tạm thời để ngủ lấy sức. Sau khi tỉnh lại, hắn tìm một dòng suối nhỏ, tự soi lại mình thì phát hiện trên đầu hắn xuất hiện một sợi tóc bạc. Trong lòng càng thêm hận Lí Vị Ương, người đời thường nói một đêm tóc bạc, hắn chỉ cảm thấy chuyện vớ vẩn. Nhưng đến khi tai ương đã phủ lên đầu hắn, hắn mới hiểu được cái cảm giác trốn chui trốn lủi sợ bị người ta phát hiện, sợ bản thân chết lúc nào không hay, thực sự khiến cho con người ta muốn nổi điên đến nhường nào!

Bỗng nhiên tiếng hí vang của một con ngựa chiến vang lên, trong lòng hắn hốt hoảng vội vàng giấu mình sau cây xanh, bỗng nhiên nghe được tiếng gọi từ phía sau: "Điện hạ!" Hắn cực kỳ kinh hãi liền vung kiếm chém tới. Người phía sau vội vàng né tránh rồi lớn tiếng nói: "Điện hạ, là ta!"

Một tiếng này khiến cho Thác Bạt Chân hoàn toàn ngây ra kinh ngạc. Có thế này mới phát hiện người tới là mưu sĩ của hắn, người mà hắn an bày ở trang viên tiếp ứng – Hà Tĩnh. Trên mặt Hà Tĩnh lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, hắn vội vã nói: "Điện hạ, thuộc hạ nghe nói có chuyện xảy ra ở Thương Lĩnh liền lập tức chạy đến! Thuộc hạ tìm kiếm người khắp nơi...!"

Thác Bạt Chân muốn há miệng nói chuyện nhưng lại cảm thấy thân thể mềm nhũn, người hắn lắc lư rồi ngã xuống, Hà Tĩnh vội vàng xuống ngựa đỡ lấy hắn: "Điện hạ, trước tiên người cần thay đổi y phục, không thể để truy binh phát hiện!" Giờ phút này có thể nói Thác Bạt Chân đã mất đi sự kiên trì cuối cùng, hắn mỏi mệt gật đầu rồi thay đổi thường phục, nhưng đồng thời lại cảnh giác nhìn chằm chằm Hà Tĩnh. Ở trong mắt của hắn thì bất kỳ kẻ nào cũng không thể tin tưởng, cho dù là mưu sĩ trung thành nhất của hắn.

Hà Tĩnh xin lỗi một tiếng rồi rút ra trường kiếm chém chết con ngựa của Thác Bạt Chân, con ngựa kia không kêu được tiếng nào liền mềm yếu ngã xuống. Thác Bạt Chân nhíu mày, hắn biết giờ phút này không thể lưu lại manh mối cùng nhược điểm nào để cho người ta phát hiện cho nên không ngăn cản Hà Tĩnh, chỉ thấy Hà Tĩnh đem con ngựa kia đẩy vào một bên của sơn cốc, xóa vết máu lưu lại rồi sau đó đào hố chôn quần áo đã bị thay ra của Thác Bạt Chân, mọi việc đều làm dè dặt cẩn trọng, cẩn thận vạn phần.

Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm vào Hà Tĩnh, bàn tay nắm chặt trường kiếm, chỉ cần Hà Tĩnh có một động tác khả nghi thì sẽ lập tức giết chết. Nhưng không ngờ tại thời điểm hắn đang muốn mở miệng nói cái gì, thì đột nhiên một đạo hàn quang lóe lên bắn thẳng vào ngực Hà Tĩnh, Hà Tĩnh ngã xuống, máu tươi không ngừng chảy ra, ánh mắt lại mở to lộ ra vẻ mặt không dám tin. Thác Bạt Chân cảnh giác nói: "Ai?"

Chỉ thấy Lí Bình mặt đầy tang thương xuất hiện cách đó không xa, đi khập khiễng rồi quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi như mưa: "Điện hạ, cuối cùng nô tài cũng tìm được ngài!" Thác Bạt Chân lắp bắp kinh hãi nhưng trong lòng cực kỳ vui mừng, trong mắt hắn, Lí Bình đương nhiên là đáng tin cậy hơn Hà Tĩnh nhiều: "Vì sao ngươi giết hắn?"

Lí Bình lau nước mắt, phẫn hận nói: "Tình cảnh khi đó cực kì hỗn loạn, nô tài bị tên bắn trúng chân mới khiến bọn họ nghĩ lầm đã tắt thở, thật vất vả mới tìm được sinh cơ, khi đến trang viên lại phát hiện Hà Tĩnh lén lút cấu kết với người của Thất hoàng tử phái tới, cho nên nô tài đi theo muốn tìm cơ hội để trừ bỏ hắn!"

Một nô tài trung thành và tận tâm như vậy, ngay cả nhân vật ngoan độc như Thác Bạt Chân cũng không thể không cảm động, hắn thu hồi trường kiếm cùng sự cảnh giác, chủ động đi tới nâng Lí Bình rồi thở dài một tiếng nói: "Cả đời này của ta, người mà ta tin tưởng nhất cũng chỉ có người hầu cận cũ của mẫu phi, quả thực các ngươi mới là..." Hắn còn chưa nói xong đã cảm thấy có một mũi kiếm di chuyển đến bụng hắn trong nháy mắt, "Phập" một tiếng, chủy thủ đâm xuyên người hắn rồi phá bụng mà ra.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, tuy rằng Thác Bạt Chân đã rút lui hai bước theo bản năng, nhưng cuối cùng cũng không thể né tránh mũi kiếm, giờ phút này hắn thậm chí không cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy bụng chợt lạnh, sau đó toàn bộ thân thể đều tê rần.

Lí Bình cười lạnh một tiếng, dùng sức rút chủy thủ ra lại thấy trên lưỡi kiếm sáng loáng nhuộm đỏ một màu, máu tươi nhỏ từng giọt từng giọt trên nền đất.

Thác Bạt Chân loạng choạng lui ba bước, thân mình lảo đảo, miệng vết thương chảy máu cuồn cuộn, hắn tức giận nói: "Lí Bình, ngay cả ngươi cũng phản bội ta!". Một câu nói này vừa nói ra khiến hắn kịch liệt ho khan.

Lí Bình vung tay lên, hơn mười hắc y nhân đột nhiên xuất hiện đều mang theo ám khí, Thác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net