Chương 53: Chính là chôn sống ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, Lí Tiêu Nhiên bận rộn không ngừng, bị dày vò năm ngày liên tiếp đến sứt đầu mẻ trán.

Mặc Trúc bưng trà từ bên ngoài bước vào, dè dặt cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt Lí Vị Ương: "Tiểu thư, hôm nay Đại phu nhân đuổi theo lão gia hỏi về chuyện phong thưởng, kết quả —— "

Lí Vị Ương nhướng mày, nhìn đối phương.

Khoé miệng Mặc Trúc nhẹ nhàng nhếch lên: "Lão gia có vẻ đang rất vội vã, nhưng vẫn nhảy dựng lên hung hăng mắng Đại phu nhân một trận! Nghe nói, lúc Đại phu nhân bước ra khỏi thư phòng của lão gia, vành mắt cũng đỏ lên!"

Tất cả đều trong dự kiến, Lí Vị Ương uống một ngụm trà, nói: "Sau đó thì sao?"

Mặc Trúc nói tiếp: "Đại thiếu gia bị lão gia gọi đến nghĩ biện pháp, kết quả những biện pháp đưa ra đều bị lão gia phủ quyết, nô tỳ nghe nói, Đại thiếu gia sốt ruột đến mức nói muốn trói tiểu thư lại đến thẩm vấn, lão gia đánh Đại thiếu gia một cái tát thật mạnh, đuổi Đại thiếu gia ra khỏi thư phòng."

Lí Tiêu Nhiên là một người phụ thân bất công, nhưng không phải ngu xuẩn, nếu lúc này ông trói mình lại để thẩm vấn, vậy thì một biện pháp cũng không nhận được, hơn nữa, trên đời này không có tường hoàn toàn không lọt gió, hành động này tương đương với việc nói cho người trong thiên hạ biết, người nghĩ ra chủ ý kia căn bản không phải là Lí Trường Nhạc. Đây chính là – tội khi quân!

"Đại tiểu thư nhìn thấy lão gia hổn hển, không dám lộ diện, luôn trốn tránh trong phòng, ngay cả bữa tối cũng lặng lẽ đưa vào! Hừ, hiện giờ người trong thiên hạ đều đang thoá mạ Đại tiểu thư đã nghĩ ra chủ ý ngu ngốc, nói là hại dân chúng thảm thiết." Bạch Chỉ vừa nói xong, đột nhiên nhớ tới người nghĩ ra chủ ý này là Lí Vị Ương, nhất thời im miệng.

Lí Vị Ương nở nụ cười: "Nói không sai, đó đúng là chủ ý ngu ngốc."

Năm biện pháp này, mỗi một biện pháp đều sẽ mang đến tai hoạ ngầm vĩ đại, nếu không hiểu rõ cách thi hành, thì tuyệt đối không nhìn ra được. Lí Trường Nhạc chỉ thấy là phương pháp hay, lập tức chiếm làm của riêng, lại không biết biện pháp bù đắp thiếu sót. Trèo càng cao, tất nhiên rơi sẽ càng đau, sau khi người trong thiên hạ đều ca tụng công đức xong phát hiện thần nữ được tôn sùng hoá ra là đồ ngốc biết trước không biết sau, kết quả tất nhiên sẽ càng đau thương.

"Nghe nói, hôm nay có thư sinh viết một bài vè lên cửa sau phủ Thừa tướng, nội dung cười nhạo Đại tiểu thư, nói Đại tiểu thư hại nước hại dân tội lỗi đầy người, quản gia cho người xé đi, kết quả không biết ai lại dùng sơn đỏ viết lên tường trắng, để vô số người dân đọc được, chọc Đại tiểu thư tức điên!"

Lí Vị Ương nghe có vẻ rất hứng thú, nhưng trên mặt vẫn duy trì tươi cười đáng yêu.

Người khác nhìn qua sẽ cho rằng nàng là thiếu nữ hồn nhiên, tuyệt đối không ngờ được người thiết kế cho mọi chuyện phát sinh lại chính là nàng. Trong lòng Bạch Chỉ thầm nghĩ, tiểu thư nhà mình, tâm địa đúng là đủ sâu, vừa ra tay đã mạnh mẽ như vậy, qua trận náo loạn này, Đại tiểu thư còn nghĩ gì đến thanh danh tốt, hiện giờ ngay cả đồng dao bọn trẻ nhỏ hát nơi đầu đường cuối ngõ cũng là để mắng Đại tiểu thư.

Lúc này, đột nhiên Lí Vị Ương đứng lên, nói: "Đi thôi, đến Hà Hương viện."

"Hả ——" Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc nhìn nhau, trong mắt đều có sự khó hiểu.

"Nếu ta còn không chịu giao đối sách ra, thì sớm hay muộn cũng bức phụ thân đập đầu vào tường." Lí Vị Ương ung dung chớp chớp mắt.

Ngày hôm sau, mẫu thân Lí Thừa tướng, cũng là nhất phẩm cáo mệnh Mạnh thị tự mình dâng tấu lên Thái hậu, nội dung trên tấu sớ là phương hướng tốt để giải quyết vấn đề thiên tai. Đương nhiên, nội dung phương hướng chỉ có một nửa, một nửa còn lại, còn ở trong đầu Lí Vị Ương.

Tấu sớ đưa lên qua ba canh giờ, trong cung truyền đến ý chỉ, Thái hậu triệu kiến.

Đương nhiên, người được triệu kiến không phải Đại tiểu thư Lí Trường Nhạc, mà là Tam tiểu thư Lí Vị Ương, nhất thời, cả nhà xôn xao hẳn lên.

Lí Tiêu Nhiên vội vội vàng vàng chuẩn bị, Đại phu nhân thì nói bị đau đầu, trốn mất không thấy bóng dáng. Nhị phu nhân vô cùng vui vẻ nhìn Đại phu nhân kinh ngạc, nhưng ngẫm lại khuê nữ của mình cũng chẳng có chỗ nào tốt, thì cũng hết hứng thú. Chỉ có Tam phu nhân, bỏ ra không ít bạc, để Lí Vị Ương thưởng cho thái giám tuyên chỉ. Lão phu nhân còn ra lệnh cho ma ma hiểu biết quy củ nhất, khẩn cấp huấn luyện cho Lí Vị Ương, chỉ sợ nàng không hiểu quy củ trong cung, làm mất thể diện trước mặt Thái hậu nương nương.

Trong phòng, Lí Trường Nhạc ốm yếu nằm trên giường, từ lúc nghe nói Lí Vị Ương được triệu vào cung, nàng vừa tức giận vừa phẫn nộ, không biết Lí Vị Ương rốt cuộc đã nghĩ ra chủ ý như thế nào, lại có thể được Thái hậu lập tức triệu kiến.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào phòng, Lí Trường Nhạc dùng sức vò nát khăn tay bằng lụa tơ tằm, như muốn xé rách nó thành từng mảnh.

Đàn Hương bước vào, nhìn thấy tâm tình tiểu thư không tốt, hơi sợ hãi, vừa định lui ra ngoài, ai ngờ nghe thấy Lí Trường Nhạc lạnh lùng nói: "Trốn cái gì?!"

Đàn Hương sợ run cả người, trên mặt vẫn cố gắng tạo ra nụ cười: "Tiểu thư, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, chi bằng để nô tỳ dìu tiểu thư ra hoa viên đi dạo?"

Choang một tiếng, bình hoa hồng phấn trên bàn trà đập thẳng xuống đất, bỗng chốc vỡ nát, Đàn Hương phát hoảng, lập tức quỳ xuống.

Đúng lúc này, bên ngoài thấy có tiếng người nói chuyện, sau đó nha đầu Lộ Châu vén rèm lên bước vào, vừa thấy tình cảnh này, sao còn không hiểu ra, nàng chỉ cúi đầu, nói: "Tiểu thư, La ma ma cùng Tam tiểu thư đến."

Bỗng chốc Lí Trường Nhạc ngồi dậy. Lí Vị Ương lại còn dám tới đây, nếu không phải nó, nàng sao có thể trở thành người bị vạn dân thoá mạ!

Lúc này, Lí Trường Nhạc không hề nghĩ đến nếu không phải nàng ta có ý đồ tranh đoạt công lao của người khác, thì sao có thể lưu lạc đến nông nỗi không dám ló mặt ra ngoài?

"Bảo nó cút đi!" Lí Trường Nhạc vừa mới nói xong, đột nhiên ý thức được có gì không đúng, "La ma ma cũng đến?"

Lộ Châu nhỏ giọng nói: "Dạ, La ma ma cũng đến."

Lí Trường Nhạc nhíu mày: "Thu dọn bình hoa sạch sẽ."

Đây là có ý muốn gặp, Lộ Châu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu dọn từng mảnh vỡ cùng Đàn Hương, xong xuôi mới dẫn Lí Vị Ương vào.

"Đại tỷ làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?" Lí Vị Ương tinh thần thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện ra sự phấn chấn thuộc về tuổi thanh xuân. Nàng không khách khí, ngồi xuống ghế cạnh bàn rất tự nhiên, Đàn Hương vội vàng châm trà, Lộ Châu bưng một cái trát nhỏ để La ma ma ngồi xuống. (Cái trát nhỏ – tiểu trát tử: ghế gỗ nhỏ mỏng, không có chỗ dựa, thấp hơn ghế thường, để người dưới ngồi)

Lí Trường Nhạc cười mà như không cười nhìn Lí Vị Ương: "Hôm nay sao Tam muội lại đến chỗ ta thế này?"

Lí Vị Ương cười, nâng ly trà lên không nói gì. La ma ma cất lời, "Đại tiểu thư, Tam tiểu thư phải vào cung ngay lập tức, không kịp chuẩn bị xiêm y đẹp đẽ, lão phu nhân bảo Tam tiểu thư đến chỗ Đại tiểu thư mượn một bộ."

Trong nháy mắt sắc mặt Lí Trường Nhạc biến thành vặn vẹo: "Xiêm y của ta – chỉ sợ Tam muội mặc không vừa. Lần trước chất liệu Đại ca mang về, không phải đều để làm xiêm y mới sao?"

Lí Vị Ương chớp mắt, như thể không nghe thấy gì hết, nhìn chằm chằm lá trà màu xanh biếc trong chén.

La ma ma cười nói: "Lão phu nhân nói, xiêm y đó diễm lệ quá mức, Thái hậu thích đồ trắng trong thuần khiết đoan trang, mong Đại tiểu thư giúp đỡ."

Lí Trường Nhạc tức hận không nhịn được, xiêm y kia do mẫu thân trăm phương nghìn kế hỏi thăm sở thích của Thái hậu để làm cho mình, hiện giờ lại phải chắp tay nhường cho người khác, bảo nàng cam tâm thế nào được! Nói ngay lập tức, "Tam muội, chỉ sợ không vừa người."

Căn phòng bỗng chốc an tĩnh lại, không ai dám mở miệng, yên tĩnh được một lát, thấy Lí Vị Ương nhẹ nhàng buông ly trà xuống, phát ra một tiếng cạch rất nhỏ, nàng như không nghe thấy lời ám chỉ, chỉ cười: "Không vừa người có thể sửa, chỗ lão phu nhân tất nhiên có sư phó may thêu." Sau đó nàng ngừng lại một chút: "Hay là Đại tỷ sợ Vị Ương làm hỏng? Đại tỷ yên tâm, Vị Ương chỉ mượn mặc một lát, trở về sẽ lập tức đem trả cho Đại tỷ."

Lí Trường Nhạc bị nói mỉa, mặt lúc xanh lúc trắng, chung quy không nói nên lời.

La ma ma nói: "Thời gian không còn sớm, Đại tiểu thư —— "

Lí Trường Nhạc hít sâu một hơi, hàm răng trắng nghiến chặt: "Được, cầm đi. Chỉ có điều muội muội nhất định phải bình an trở về mới tốt."

Nàng không tin, một nha đầu nông thôn có thể nghĩ ra ý kiến gì hay! Tốt nhất hôm nay tiến cung chọc giận Thái hậu, trực tiếp bị lôi ra xử tử!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net