Chương 92 - Yếu đuối đáng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lí Vị Ương cười nhẹ: "Muội không hiểu Đại tỷ đang nói gì, muội chỉ biết muội là nữ nhi Lí gia, phụ thân mới là chỗ dựa của chúng ta, nếu trước mặt phụ thân Đại tỷ nghiêng về phía Tưởng gia, chẳng phải sẽ làm cho phụ thân khó xử sao? Mặc kệ Tưởng gia tốt đến đâu thì tỷ vẫn là người họ Lí, điều này tỷ đừng quên!"

Lí Trường Nhạc tức đến biến đổi cả sắc mặt, ánh mắt trở nên vô cùng âm tàn, phá huỷ gương mặt xinh đẹp kia, nhìn qua thật đáng sợ: "Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi! Ngươi chờ đấy!"

"Ngươi đang nói cái gì?!" Có giọng nói vang lên từ sau lưng, Lí Trường Nhạc quay đầu lại, Lí Vị Ương hành lễ: "Phụ thân."

Lí Trường Nhạc nhìn thấy Lí Tiêu Nhiên, vẻ mặt ông nghiêm túc, hai má hơi phát xanh. Nàng lập tức ý thức được những lời mình vừa nói đã bị Lí Tiêu Nhiên nghe thấy, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Nàng cắn môi, buộc mình tỉnh táo. Nàng không biết phải nói gì, đành chân thành quỳ xuống, nói: "Phụ thân, nữ nhi đã trở lại."

Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: "Đứng lên đi."

Lí Trường Nhạc đứng lên, cơ miệng như bị đông cứng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn vào ánh mắt của ông – ánh mắt sắc bén: "Phụ thân, mẫu thân bị Lí Vị Ương hại chết." Những lời này như lưỡi dao chậm rãi phun ra từ miệng nàng.

"Ngươi nói cái gì?" Lí Tiêu Nhiên giận tái mặt, một cơn bão táp chợt quét qua trong đầu.

Lí Trường Nhạc căm hận Lí Vị Ương, lúc này nhìn Lí Vị Ương đứng bên cạnh, cảm thấy máu nóng vọt lên tận cổ, gắng sức nuốt nó xuống, lạnh lùng nói: "Phụ thân, con nói mẫu thân bị Lí Vị Ương hại chết! Lúc con đi mẫu thân vẫn khoẻ, chỉ qua thời gian ngắn như vậy sao đã không còn?! Mọi chuyện đều là âm mưu của Lí Vị Ương, phụ thân, người cùng mẫu thân là vợ chồng đã vài thập niên, sao người có thể thờ ơ như vậy?!"

Lí Tiêu Nhiên nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, quả thực đã vô cùng giận dữ, bởi vì hiện tại ông sợ nhất bị người khác hỏi đến chuyện này, cùng câu hỏi như vậy ở tiền sảnh đã bị phu nhân Quốc công chất vấn vô số lần! Cho nên ông nắm chặt tay lại!

Lí Vị Ương thở dài một tiếng: "Đại tỷ, mẫu thân bệnh chết ai cũng không ngờ được, Đại tỷ đừng khó xử phụ thân, người đã rất vất vả."

"Ngươi im miệng!" Lí Trường Nhạc hét lên, "Ta muốn một lời công đạo! Ta không thể để mẫu thân vô duyên vô cớ bị ngươi hại chết như vậy!"

"Người nên im miệng là ngươi!" Sau chấn động là sự phẫn nộ cực điểm, Lí Tiêu Nhiên như một con sói hung ác nhìn chằm chằm Lí Trường Nhạc, hận không thể cắn xé nàng ta. Ông nghiến răng, tiếp tục tỏa ra lửa giận, gằn từng tiếng qua kẽ răng: "Từ nay về sau không bao giờ được nhắc đến chuyện này!"

Lí Trường Nhạc không ngờ Lí Tiêu Nhiên sẽ nổi giận, nàng như bị người ta tát một cái vào mặt: "Phụ thân, người... con là nữ nhi người sủng ái nhất, sao người có thể đối xử với mẫu thân và con như vậy!"

"Ngươi muốn học theo mẫu thân ngươi đối địch với ta?" Đột nhiên Lí Tiêu Nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt băng hàn nhìn nàng ta, cười lạnh nói ra một câu. Vẻ mặt này của ông Lí Trường Nhạc chưa từng thấy, không chỉ lạnh thấu xương, mà còn có sự sáng lạn quái dị, làm người khác nhìn mà lạnh cả người.

Lí Vị Ương mỉm cười, từ trước đến giờ Lí Tiêu Nhiên luôn bị Tưởng gia gây áp lực, ông vốn là một người kiêu ngạo, dè dặt, tính cách rất mạnh mẽ, ông có thể dễ dàng tha thứ cho hành động tự tung tự tác của Đại phu nhân nhiều năm qua là nể mặt Tưởng Quốc công, không phải sợ hãi người Tưởng gia, nhưng Đại phu nhân cùng Lí Trường Nhạc hiển nhiên không nghĩ như vậy, lúc nào cũng lấy Tưởng gia ra để thị uy, cuối cùng đập nát nốt sự kiên nhẫn cuối cùng của Lí Tiêu Nhiên.

Trong mắt Lí Vị Ương tỏa ra ánh sáng bức người, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngăn chặn sự trào phúng, lúc mở mắt lần nữa trên mặt nàng tràn đầy sự cương nghị tĩnh lặng, thản nhiên nói một câu: "Phụ thân, người nên đến tiền sảnh, nơi đó còn nhiều khách nhân."

Nói tới khách nhân, Lí Tiêu Nhiên lập tức khôi phục vẻ mặt bình tĩnh như đeo mặt nạ. Ông cười lạnh một tiếng, mặc dù là cười nhưng không mang theo chút ý cười nào, tựa như khóe miệng bị nứt ra thành lỗ hổng: "Trường Nhạc, ngươi nhớ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi, hôm nay nhiều khách nhân, ngươi phải thể hiện như một tiểu thư khuê các có tang mẹ, đừng làm mất thể diện Lí gia, nếu còn tùy hứng làm bậy, đừng trách phụ thân tàn nhẫn!"

Lí Tiêu Nhiên cười lạnh rời đi, bỏ lại Lí Trường Nhạc đã sợ ngây người trong viện.

Đàn Hương nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, trong lòng sợ hãi, vội vàng thấp giọng khuyên: "Đại tiểu thư, lão gia nói đúng, hôm nay là ngày tiểu thư không thể náo loạn, phải nhanh đi tiếp đón khách nhân."

Lí Trường Nhạc trừng mắt: "Câm miệng! Chuyện của ta không cần ngươi quản!"

Đàn Hương ngập ngừng ngậm miệng, Lí Vị Ương nhìn thấy, mỉm cười nói: "Đại tỷ, tỷ có thời gian ở đây tranh cãi với muội, sao không tới nhìn di thể mẫu thân một lần?"

Mặt Lí Trường Nhạc hết xanh rồi trắng, nàng chỉ nhớ tới phẫn nộ, căn bản quên luôn chuyện này. Lí Vị Ương lắc đầu, Đại phu nhân toàn tâm toàn ý với Lí Trường Nhạc, nhưng Đại tiểu thư này hiện giờ sợ rằng trong lòng chỉ nghĩ đến tiền đồ sau này của mình mà chưa từng nghĩ đến Đại phu nhân, nàng ta luôn miệng nói báo thù, nhưng chỉ để hả giận mà thôi, cái gọi là tình thân mẹ con, trong đôi mắt chỉ nhìn thấy tư lợi của Đại tiểu thư có lẽ đã sớm vứt lên tận chín tầng mây.

Cuối cùng Lí Trường Nhạc cũng đi tới Phúc Thụy viện, vừa vào phòng lập tức nhìn thấy Đại phu nhân được đặt nằm trên giường lớn làm bằng gỗ tử đàn khắc hoa, đỉnh đầu có một ngọn đèn, vài vị phu nhân, con dâu Tưởng gia xung quanh đang thấp giọng khóc nỉ non. Phu nhân Quốc công ngồi trên ghế dựa bên cạnh, mặt không có biểu cảm gì.

Trong phòng chỉ có tiếng khóc, Lí Trường Nhạc nhìn thấy cảnh này, đột nhiên co rúm cả người.

Lúc này, Tưởng Đại phu nhân Lưu thị ngẩng đầu, nhìn thấy nàng, nói: "Mẫu thân, Trường Nhạc đã trở lại."

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lí Trường Nhạc.

Phu nhân Quốc công Lâm thị nhìn Lí Trường Nhạc, không tươi cười chút nào... bầu không khí trở nên hơi quỷ dị.

Lí Trường Nhạc ôm mặt khóc: "Ngoại tổ mẫu." Nói xong, nàng quỳ rạp xuống chân phu nhân Quốc công.

Lâm thị nhìn Lí Trường Nhạc khóc như mưa thật lâu, cuối cùng thở dài, tự mình đỡ Lí Trường Nhạc dậy: "Đứa nhỏ, con chịu khổ rồi."

Một câu nói này làm Lí Trường Nhạc khóc lớn hơn.

Đại cữu mẫu (mợ) Lưu thị cùng Nhị cữu mẫu Ngụy thị đứng bên cạnh nhanh chóng đến khuyên nhủ nàng, các phu nhân Tưởng gia khác đều lau nước mắt, cả căn phòng tràn ngập sự bi thương. Người tỉnh táo nhất lại là Lâm thị đã qua tuổi lục tuần, bà phất tay: "Những người khác ra ngoài hết đi, ta có lời muốn nói riêng với Trường Nhạc."

Lưu thị nhìn thoáng qua xung quanh, gật đầu nói: "Mọi người lui xuống đi." Rất nhanh, mọi người trong phòng đều đi hết.

Trong phòng chỉ có Lưu thị cùng Ngụy thị đứng tại chỗ không động đậy, Tưởng Đại phu nhân Lưu thị khuôn mặt hơi dài, mắt xếch lên, vóc người cao gầy, là thê tử của trưởng tử Tưởng Húc của Tưởng Quốc công, xuất thân Lưu gia thế gia cao quý nhiều công huân, sinh ra bốn người con trai Tưởng Hải, Tưởng Dương, Tưởng Hoa, Tưởng Nam, bọn họ đều là rồng giữa loài người, văn võ song toàn, cho nên địa vị của Lưu thị ở Tưởng gia vô cùng vững chắc, nữ tử lần trước đi cùng phu nhân Quốc công đến Lí gia là con dâu trưởng của bà Hàn thị. Còn Ngụy thị bên kia là thứ nữ của lão Ngụy Các, là thê tử của thứ tử Tưởng Lệ, bà chỉ có một người con trai Tưởng Thiên, từ nhỏ thiên tư thông minh, tài hoa hơn người, nhưng khác với các đường huynh dấn thân vào con đường quân đội, hắn luôn du ngoạn bên ngoài, chẳng mấy khi về nhà, so với những người trong Tưởng gia khác, có vẻ rất thần bí. Tuy rằng Ngụy thị không có con gái, nhưng thứ nữ Tưởng Hinh do một tay bà nuôi lớn, dạy dỗ từ nhỏ, sau này trở thành Trắc phi của Thái tử, được Thái tử yêu thích, cho nên không đến mức quá thua kém Lưu thị. Lúc này thấy Lâm thị đuổi hết mọi người ra ngoài, trên mặt Ngụy thị có chút nghi hoặc, mà Lưu thị không có biểu hiện gì, bình tĩnh buông mắt xuống.  

  "Mẫu thân con có tâm bệnh, hơn nữa bị kinh sợ quá mức mới mất đi." Lâm thị lạnh lùng nói.

"Tâm bệnh..." Lí Trường Nhạc cảm thấy tay chân lạnh lẽo, "Thân thể mẫu thân luôn rất tốt, —— "

Lâm thị thở dài một hơi: "Là sơ sót của ta, không ngờ lại mất một nữ nhi vào tay nó!" Lúc này Lâm thị không biết cái chết của Ngụy Quốc phu nhân có liên quan đến Lí Vị Ương, nếu bà biết, chỉ sợ tức giận đến mức ngất xỉu!

"Ngoại tổ mẫu, người nhất định phải báo thù cho mẹ!" Mắt Lí Trường Nhạc đỏ ngầu, phẫn nộ làm nàng phát cuồng, nàng muốn Lí Vị Ương phải trả giá lớn! Nàng muốn đưa nó xuống địa ngục!

Từ lư hương vàng hoa văn phúc thọ trên bàn từng làn khói mờ ảo bay lên, khuôn mặt Lâm thị trong hương khói có vẻ trầm lắng, bà trầm mặc rất lâu, như thể không nghe thấy lời của Lí Trường Nhạc, Lí Trường Nhạc nhìn thấy cảnh này, bất giác tiến lên một bước: "Ngoại tổ mẫu, từ nhỏ người thương yêu con nhất, chẳng lẽ người không muốn làm chủ cho mẹ sao?"

Ngụy thị thấy thế, vội vàng chạy lên đỡ lấy Lí Trường Nhạc định quỳ xuống: "Hài tử ngoan! Sao con lại nói những lời đó, biết rõ ngoại tổ mẫu từ nhỏ yêu thương con nhất, không một người chị em nào so được..." Lời này là sự thật, bởi vì Tưởng gia nhiều nam hài tử, mỗi lần Lí Trường Nhạc đến đều như mặt trăng tỏa sáng giữa những vì sao, đừng nói người khác, cho dù là hai vị cữu mẫu thường ngày nói một không hai này còn phải bày ra khuôn mặt tươi cười với nàng, nhưng hiện giờ đã khác trước, Đại phu nhân chết đi, phủ Tưởng Quốc công còn để ý đến nàng như trước kia sao? Đây mới là điều Lí Trường Nhạc quan tâm nhất, cho nên mượn chuyện báo thù để thử tâm ý của phu nhân Quốc công. Vì thế nàng cố chấp nhìn Lâm thị: "Ngoại tổ mẫu, Trường Nhạc chờ lời nói của người, nếu ngay cả người cũng không quan tâm đến con, thì con cạo đầu làm ni cô còn tốt hơn ở lại Lí gia tiếp tục cuộc sống không ra người không ra quỷ qua ngày!"

Lâm thị cả người chấn động, nhưng vẫn ngồi tại chỗ không nói gì, cho tới giờ bà vẫn không rõ, rốt cuộc Lí Vị Ương lấy can đảm ở đâu mà dám chống lại toàn bộ Tưởng gia?! Buồn cười nhất là nó thật sự thành công, hại đến tính mạng nữ nhi mình!

Ngụy thị nghe xong rớt xuống vài giọt nước mắt, nói: "Hài tử ngốc, con phải nén bi thương thuận theo thời thế... Mọi người đã quá thương tâm, nếu con còn xảy ra chuyện gì thì mọi người biết làm sao bây giờ!"

Lí Trường Nhạc nghe vậy nước mắt rơi càng nhiều hơn, vừa định nói gì đó thì Lưu thị khẽ ho khan một tiếng: "Trường Nhạc, thù này chúng ta tất nhiên phải báo, chỉ có điều bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất."

"Vì sao?!" Lí Trường Nhạc không dám tin, chẳng lẽ đường đường phủ Tưởng Quốc công mà không xử lý được một Lí Vị Ương sao?

Lưu thị nhìn thoáng qua phu nhân Quốc công, thản nhiên nói: "Hiện tại nếu con đối đầu với Lí Vị Ương, tương đương đối đầu với Lí gia, con không nhìn ra sao? Hiện giờ trên dưới Lí gia đều hướng về Lí Vị Ương. Hôm đó mọi người chỉ nhắc một câu mà Lí lão phu nhân thiếu chút nữa biến sắc, bà ấy còn nói Lí Vị Ương thông minh hiểu chuyện, thấu hiểu lòng người, rất hiếu thuận với mẫu thân con, đều do mẫu thân con nghĩ quẩn trong lòng, cho nên mới – ngay cả phụ thân con, hiện giờ trong mắt cũng không có con, tuy rằng mọi người đứng về phía con, nhưng dù sao cũng là người ngoài, không thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện Lí gia."

"Vậy đợi đến khi nào? Con thật sự không thể chịu đựng nổi nữa?!" Lí Trường Nhạc nghiến răng.

Cuối cùng Lâm thị thở dài một hơi, mặc kệ Tưởng Nhu làm sai chuyện gì, Tưởng gia đều sẽ là chỗ dựa cho con bé, nhưng cục diện hiện tại, gần như nghiêng về một phía, tất cả mọi người nhận định con bé cay nghiệt không có tình cảm, ngược đãi nữ nhi thứ xuất, còn ba lần bốn lượt hãm hại thiếp thất Lí gia, làm Lí Tiêu Nhiên chỉ có một con nối dòng, cho dù như vậy, Lí Tiêu Nhiên vẫn không bỏ vợ, đều vì nể mặt Tưởng gia, nếu hiện tại bảo ông ta trừng trị Lí Vị Ương, đấy chính là đánh vào thể diện của Lí gia, nếu là người khác, phủ Quốc công có lẽ sẽ làm được, nhưng Lí Tiêu Nhiên là Thừa tướng đương triều, quan văn gương mẫu, luôn được Hoàng đế tin cậy cùng nể trọng, so sánh sâu hơn, Tưởng Quốc công nhiều năm nay công cao hơn chủ đã sớm bị Hoàng đế kiêng kị, trở mặt ngay lập tức với Lí Tiêu Nhiên hiển nhiên không phải hành động khôn ngoan.

"Chờ Ngoại tổ phụ cùng Đại cữu cữu con trở về, mọi chuyện tất nhiên sẽ bất đồng." Lưu thị trấn an.

"Nhưng bọn họ trấn thủ biên cương, lúc nào mới trở về?! Đại cữu mẫu đang lừa gạt con sao!"

Lâm thị đập tay lên bàn thật mạnh, ly trà rơi xuống đất vỡ tan, những người khác giật mình, khuôn mặt Lí Trường Nhạc lập tức trắng bệch, thê lương khổ sở nói: "Ngoại tổ mẫu..."

Lâm thị thấy bộ dạng này của nàng thì lửa giận đầy trong lòng không phát ra được: "Con không cần phải xen vào, mọi chuyện ta đã có tính toán!"

"Nhưng phụ thân nói, qua mười ngày nữa sẽ đưa con về am ni cô, con không muốn đâu ngoại tổ mẫu, chỗ đó là nơi quỷ quái – " Lí Trường Nhạc vội vàng nói.

Trong mắt Ngụy thị lộ ra vài phần hèn mọn, mẫu thân chết thì không thương tâm, chỉ nhớ đến chuyện của mình, Đại tiểu thư đúng là có tấm lòng vàng.

"Con yên tâm, mọi chuyện đã có ta." Giọng nói Lâm thị cứng ngắc như khối băng, bà quay đầu nhìn thi thể của Đại phu nhân, khuôn mặt chậm rãi trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, "Thù của Nhu nhi, Tưởng gia nhất định sẽ báo!"

Lưu thị cùng Ngụy thị xưa nay biết cá tính lão phu nhân cứng rắn cương quyết, nghe xong, trong lòng giật thót, hoảng sợ vội vàng cúi đầu. Trong lòng hai người mờ mờ ý thức được, ngọn lửa thù hận này đã chôn sâu trong lòng phu nhân Quốc công, tương lai một ngày nào đó sẽ biến thành trận đại hỏa, thiêu đốt tất cả mọi thứ không còn lại gì...

Bận rộn cả ngày, nửa đêm Lí Vị Ương mới trở lại phòng mình, nàng tẩy trang, buông thả tóc, nửa nằm nửa dựa lên sạp, tay áo dài uốn lượn, khuôn mặt tựa lên tay áo càng thêm trắng như ngọc.

Lúc này, cửa sổ bật ra, Lí Vị Ương hơi nghiêng đầu nói: "Sao nửa đêm lại chạy tới đây?"

Một khuôn mặt tuấn tú cười hì hì nhảy từ cửa sổ vào phòng, người phía sau cũng nhảy vào rất nhanh, tay bưng một mâm ngọc, bên trên có điểm tâm đủ màu sắc, sau đó như lấy lòng đưa tới trước mặt nàng: "Hôm nay nhiều người như vậy, tỷ còn chưa kịp ăn gì, ta phân phó phòng bếp làm, nếm thử xem."

Lí Vị Ương nhìn hắn, sau đó ngồi dậy, tiện tay lấy một miếng điểm tâm cười nói: "Ban ngày chắc cũng bề bộn nhiều việc."

Lí Mẫn Đức mỉm cười đặt đĩa xuống: "Đều là mấy việc vặt, không vấn đề gì."

Nữ khách nam khách hôm nay cộng lại tầm mấy trăm người, ngoại trừ khách nhân bình thường có người chuyên tiếp đãi ra, toàn bộ khách nhân cao quý đều phải do người Lí gia tự mình xã giao, Lí Vị Ương khẳng định Lí Mẫn Đức sẽ không được buông tha dễ dàng, nàng cười, nhưng không nói gì.

Lí Mẫn Đức thấy nàng như đang đăm chiêu, mở miệng nói: "Ta nghe nói, Đại bá phụ biết tin Đại ca chạy trốn, tức giận đến đập cả chén bát."

Lí Vị Ương cười: "Tuy hắn được người Tưởng gia bí mật cứu đi, mà dù sao cũng chống lại ý định của phụ thân, giữ lại được tính mạng nhưng đồng thời mất đi phụ thân."

Lí Mẫn Đức vẫn lo lắng: "Nhưng dù sao hắn cũng là con trai trưởng duy nhất."

Lí Vị Ương nhếch môi: "Phụ thân còn đang ở tuổi cường thịnh, con trai tất nhiên sẽ có, đệ không biết Cửu di nương đang mang thai sao, đại phu nói, đó là song sinh thai, phụ thân vui mừng không kìm được, nếu không phải xuất thân Cửu di nương rất thấp, Kinh đô lại không có tiền lệ đưa thiếp lên làm thê, thì chỉ sợ thân phận hiện giờ của Cửu di nương đã khác rồi."

Lí Mẫn Đức nghe xong, nhíu mày: "Nếu nàng ta sinh con trai thì cũng chỉ là thứ tử."

Lí Vị Ương lại không nghĩ như vậy: "Đệ cho rằng Tưởng gia sẽ bỏ qua vị trí chủ mẫu sao? Vừa rồi đã có người bóng gió nói với lão phu nhân—— "

Lí Mẫn Đức giật mình, mắt mở to, thoạt nhìn như bị sặc: "Vừa rồi?" Sau đó hắn thở dài một hơi, "Bọn họ quá nóng vội."

Lí Vị Ương lại lắc đầu, nói: "Thê tử qua đời, con trai con gái trong nhà phải giữ đạo hiếu ba năm, nhưng trượng phu lại không cần tuân thủ, một năm sau là có thể lấy người mới, thật ra chỉ cần phụ thân nguyện ý, qua bảy bảy bốn chín ngày cưới cũng không phải không thể. Nhưng người Tưởng gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, bọn họ nhất định nghĩ cách đưa người mới vào cửa."  

  "Ý tỷ là – nhưng dòng hệ này của Tưởng gia căn bản không có..."

"Dòng hệ Tưởng gia tất nhiên không có, nhưng toàn bộ tộc hệ Tưởng thị lại có rất nhiều." Lí Vị Ương cười nói, nhìn vẻ mặt không ngờ của Lí Mẫn Đức, chuyển giọng, "Đệ khỏi cần căng thẳng, chuyện này không nhanh vậy đâu, lão phu nhân sẽ không để nữ tử Tưởng gia dễ dàng vào cửa."

Lí Mẫn Đức biết Lí Vị Ương chỉ an ủi hắn mà thôi, gia thế của Tưởng gia như vậy, hơn nữa cái chết của Đại phu nhân có chút kỳ quái, nếu thật sự mở miệng yêu cầu, sợ rằng Lí gia không dễ cự tuyệt...

"Dù sao Đại phu nhân chết đi không phải không có chỗ tốt, ít nhất –" Lí Mẫn Đức cười, "Ít nhất trong vòng ba năm Lí Trường Nhạc đừng mong thành thân, hiện giờ nàng ta mười lăm tuổi, ba năm sau mới đính hôn, đã là mười tám tuổi..."

Lí Vị Ương bật cười: "Dung mạo nàng ta như vậy, cho dù hai mươi tuổi cũng vẫn là đại mỹ nhân, sợ cái gì?"

Kiếp trước lúc Lí Trường Nhạc làm Hoàng hậu, đã hai mươi lăm tuổi, với tuổi tác như vậy, ở Kinh đô đã được gọi là bà cô già, nhưng dựa vào gương mặt mỹ mạo kia, áp đảo vô số thiếu nữ mỹ mạo trẻ tuổi khác, có thể thấy xinh đẹp không phải không có lợi.

Lí Mẫn Đức nhắc nhở: "Hiện giờ nàng ta ở lại trong phủ, đúng là một tại họa lớn."

Lí Vị Ương trầm ngâm không nói gì, Lí Mẫn Đức nói tiếp: "Tỷ không để ý, hôm nay lúc phu nhân Quốc công vừa xuống xe ngựa, ta thấy ánh mắt bà ta nhìn tỷ sắc như đao."

Trong lòng Lí Vị Ương cũng có cảm giác như vậy, không nói phu nhân Quốc công mang ánh mắt cất giấu ý hận, mà ngay cả ánh mắt Lưu thị cùng Ngụy thị nhìn nàng cũng vô cùng không thoải mái. Dù sao nàng đã đắc tội từ trên xuống dưới Tưởng gia, có giả vờ nhu thuận cũng không cần thiết, cho nên không cần phải úy kỵ gì hết.

Lí Mẫn Đức nói nhỏ: "Căn cơ chúng ta quá ít, hạ nhân Lí phủ, không biết có mấy người là mật thám nhìn chằm chằm chúng ta bất cứ lúc nào, bây giờ còn thêm Tưởng gia như hổ rình mồi, nhất định phải cẩn thận."

Lí Vị Ương thở hắt ra, nằm trên sạp nói: "Cho nên, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường." (ra tay trước để giành lấy lợi thế). Nàng nói không nhanh không chậm, giọng không cao không thấp, nhưng rõ ràng hữu lực, hiểm nhiên đã có tính toán từ trước.

Lí Mẫn Đức sửng sốt, lập tức cười rộ lên, như sớm đoán được ý tưởng của nàng, tươi cười của hắn lúc này gian xảo như một con tiểu hồ ly bướng bỉnh, Lí Vị Ương gõ đầu hắn, hắn lại cười to hơn.

Mà lúc này, Lí Trường Nhạc cũng nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, dứt khoát ngồi dậy: "Đàn Hương, đem trà đến!"

Đàn Hương lập tức đi qua, nhìn thấy sắc mặt tiểu thư đen như đáy nồi, dè dặt dâng trà nóng: "Tiểu thư, mời uống trà."

Lí Trường Nhạc nhấp một ngụm, lập tức cầm ly trà sứ trắng hoa văn đẹp đẽ ném xuống đất, lớn tiếng nói: "Ngươi cố ý làm bỏng chết ta hả?!" Nàng bị Lí Vị Ương chơi đùa trong tay, ngoại tổ mẫu lại không chịu báo thù cho nàng ngay lập tức, cơn giận này bảo nàng làm sao nuốt xuống được, cho nên hiện tại đổ hết lên đầu nha đầu.

Đàn Hương bị nước hắt đầy người, mu bàn tay bỏng lên, nhưng nàng không dám kêu, nước mắt lưng tròng, Lí Trường Nhạc hừ lạnh: "Ta tuyệt đối không để cho tiểu tiện nhân kia đắc ý!"

Đàn Hương bất an, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu thư... Nô tỳ thấy hay là quên đi, hôm nay sắc mặt của lão phu nhân và lão gia không phải là người không thấy, chúng ta có thể làm gì đây?"

Lí Trường Nhạc oán hận nói: "Trước kia ta rất sai lầm, chuyện này căn bản không thể nói với bọn họ, Lí Vị Ương kia gian xảo như thế, ta phải tự tìm cách xử lý nó, không cần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net