Chương 139: Đạo lý theo đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là nữ tử không tầm thường, chỉ dùng son phấn tiền bạc dễ dàng lấy đến thì cũng chẳng có cảm giác.

"Nhưng muội cảm thấy, Tưởng Hoa kia không phải là thứ tốt —— hắn chỉ nhờ tay chúng ta, nhổ cái đinh trong mắt mà thôi. Nhìn dáng vẻ hắn bị Lí Vị Ương chọc giận thì biết nữ tử này nhất định là họa lớn." Hòa Sướng vẫn nhất quyết không buông, dung mạo kiều diễm mang theo một tia không hiểu, như ghen tuông lại như không cam lòng, khó có thể xem rõ.

Lí Nguyên Hành nhấp một ngụm trà, tươi cười trên mặt lạnh hơn: "Ta và Tưởng Hoa là kết minh theo nhu cầu, nếu hắn thật sự liên thủ với ta thì thôi, bằng không, ta cũng có chiêu độc để trị hắn."

Công chúa Hòa Sướng biết rõ Lí Nguyên Hành khổ tâm kinh doanh nhiều năm, cho dù ở Đại Lịch cũng xếp vào không ít cơ sở ngầm. Một góc Mạc Bắc há có thể thỏa mãn dã tâm hắn, thiên hạ này mới là thứ hắn thật sự muốn nhúng chàm. Cho nên hắn mới muốn có Lí Vị Ương, nhìn qua không có gì nổi bật, nhưng thật ra là mưu sĩ sau lưng Thác Bạt Ngọc. Bằng vào trực giác của nàng, biểu hiện của Lí Vị Ương đối với Lí Nguyên Hành hôm nay vô cùng thân cận, phảng phất như có vài phần động tâm, nhưng đáy mắt nàng ta không mang chút tình ý nào.

Hòa Sướng cũng là nữ tử, tất nhiên biết dáng vẻ của nữ nhân khi có cảm tình hoặc động tâm với nam nhân ái mộ mình như thế nào, nhưng vừa rồi nàng không nhìn thấy trong mắt Lí Vị Ương có tình ý gì, một chút cũng không. Lí Nguyên Hành muốn lấy được Lí Vị Ương, một mặt là vì Tưởng Hoa miêu tả Lí Vị Ương rất rợn người, mặt khác là lòng tự trọng cùng ham muốn chinh phục của nam nhân. Đại khái trên đời hiếm có nữ tử nào hắn không chiếm được, hắn hạ quyết tâm muốn đối phương tâm phục khẩu phục, thực tế hắn không coi Lí Vị Ương là đối thủ chân chính, nhưng Hòa Sướng cảm thấy, Lí Vị Ương dưới tình huống vô quyền vô thế đi tới cục diện ngày hôm nay, đâu phải là dạng người dễ đối phó, sao có thể bị sử dụng, chỉ sợ người tới gần nàng ta đều sẽ tiền mất tật mang.

Nhưng những lời này, nàng không dám nói với Lí Nguyên Hành, bởi vì mấy năm nay Lí Nguyên Hành phát triển cực kỳ thuận lợi ở Mạc Bắc, thế như chẻ tre, ngay cả Đại Hoàng tử Mạc Bắc cũng không phải đối thủ hắn, cho nên hắn đã mất đi sự cẩn thận tỉ mỉ thường ngày, không chừng đánh giá sai Lí Vị Ương, thật sự rất nguy hiểm.

Hòa Sướng nghĩ quá chăm chú, bất giác nhíu mày, Lí Nguyên Hành đột nhiên duỗi một tay ôm lấy nàng đặt lên đùi, trêu đùa: "Muội muội chẳng lẽ coi trọng tiểu tử Lí gia kia, lo lắng ta sẽ giết hắn? Hay là ta gả muội qua để lung lạc hắn, muội thấy sao?"

Hòa Sướng trong lòng phát hoảng, biết đối phương đang thử mình, ngoài mặt nhanh chóng lộ vẻ tươi cười hờn dỗi, tay ngọc điểm nhẹ lên trán hắn: "Tứ ca thật xấu quá đi, trong lòng người ta rõ ràng chỉ có Tứ ca, lại còn nói mấy lời —— làm người ta thật khó chịu."

______________________________

Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ giật nảy mình. Nhà đế vương nhiều chuyện dơ bẩn. Mà cái gọi là Công chúa Hòa Sướng cao quý ở Mạc Bắc, mẫu thân nàng chỉ là thê tử mới cưới của thủ lĩnh một bộ lạc nhỏ yếu, bị Hoàng đế Mạc Bắc ra ngoài tuần tra, liếc mắt nhìn trúng, mạnh tay đoạt về cung, chưa đủ mười tháng đã sinh ra nàng. Nàng không phải nữ nhi Hoàng thất Mạc Bắc, nhưng nàng lớn lên trong cung. Mỗi ngày chỉ có thể ôm mẫu thân cùng nhau run rẩy, Hoàng đế Mạc Bắc đặc biệt thích uống rượu, mỗi lần uống xong sẽ lấy roi phát tiết, vô số lần nàng cùng mẫu thân vô duyên vô cớ bị đánh, rõ ràng thường ngày ông ta nhìn qua là Hoàng đế nhân từ rộng lượng, nhưng một khi uống rượu thì chẳng còn giống con người nữa.

Rốt cuộc có một ngày, mẫu thân bị đánh không ngừng quay cuồng trên mặt đất, đau đớn rên rỉ cũng không dám xin tha, đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy mẫu hậu, sau này, nữ nhân nhu nhược đó đã tự sát chết đi, bỏ lại một mình nàng sống trong Hoàng gia Mạc Bắc lạnh băng. Vì bảo vệ bản thân, trước sau nàng trao thân cho Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Lục Hoàng tử, mỗi khi gặp được nam nhân có thể trợ giúp mình, nàng dùng hết mọi khả năng để lợi dụng, mỗi lần nàng sẽ phải trả giá lớn bằng thân thể mình. Tướng lĩnh, chư hầu đều chặt chẽ nắm trong bàn tay. Cuối cùng, người nàng lựa chọn là Tứ Hoàng tử Lí Nguyên Hành, bởi vì đến giờ, hắn là nam nhân có khả năng bước lên ngôi vị Hoàng đế nhất, mà nàng, cần người nam nhân này.

Bởi vì, nàng muốn sống sót, cho dù vất vả nàng cũng vẫn muốn sống. Hơn nữa nàng còn muốn bước lên trên, từng bước một đến nơi cao nhất, không bao giờ để cho bất cứ kẻ nào nhục nhã nàng!

Cũng vì đã trải qua cuộc sống như vậy, cho nên trong nháy mắt gặp Lí Vị Ương, nàng đột nhiên ý thức được, đối phương là người giống nàng. Cho dù nàng dùng vô sỉ, hư vinh, lỗ mãng che giấu mình, mà nữ tử kia lại dùng đạm nhạt, lạnh băng để bảo vệ bản thân, nhưng bên trong cả hai giống nhau như đúc. Nội tâm các nàng đều tràn ngập thù hận, không gì có thể cứu vớt, người như thế một khi có cơ hội đổi đời, nhất định sẽ liều mạng xé rách ngực kẻ địch, cho đến khi hắn chảy hết giọt máu cuối cùng.

Các nàng đều là nữ nhân hai tay nhiễm đầy máu tươi, cho nên, ngay từ ánh mắt đầu tiên nàng đã nhìn thấu Lí Vị Ương. Khi nàng ngẩng đầu lên, phảng phất có thể nhìn vào tận chỗ sâu trong linh hồn, nhưng nàng không biết, Lí Vị Ương có xuyên thấu qua tầng tầng bảo vệ nhìn thấu nàng không.

Nếu Lí Vị Ương có cảm giác giống nàng, vậy thì hành động của Lí Nguyên Hành hôm nay chẳng khác nào một trò khôi hài. Nàng dám khẳng định, Lí Vị Ương sẽ làm cho tất cả những người trêu đùa nàng, có gan mơ ước nàng phải trả giá lớn! Giống y như mình vậy!

Lí Nguyên Hành lại đang quan sát Hòa Sướng, hắn sâu sắc chú ý tới nàng bất an, nắm lấy cổ tay tuyến trắng của nàng, trong đầu bất giác hiện ra cảnh Lí Vị Ương châm trà, từng ngón thon dài trắng mịn, mềm mại động lòng người. Hắn thật sự muốn biết, bàn tay kia làm thế nào âm thầm thúc đẩy mọi âm mưu, lại làm thế nào khiến cho Tưởng Hoa thông minh tuyệt đỉnh rơi vào tình cảnh hiện giờ. Theo bản năng hắn nắm lấy ngón tay Hòa Sướng, xoa nắn thưởng thức, tự cảm thấy rất có tình thú, mùi vị tốt đẹp hơn so với bất cứ nữ nhân nào.

Lí Nguyên Hành nhìn Hòa Sướng, trong đầu lại nhớ đến Lí Vị Ương, hơn nữa càng nghĩ càng không nhịn nổi, Hòa Sướng biết rõ tâm tính đối phương là loại đam mê săn bắn, lại vẫn cố ý để thân thể mềm mại ma sát nhẹ nhàng trong lòng hắn. Lí Nguyên Hành nở nụ cười, mạnh tay ôm ngang nàng, đi đến sạp mỹ nhân bên cạnh...

Cho đến ngày hôm sau ra ngoài, Lí Vị Ương vẫn không nói cho Lí Mẫn Đức biết vì sao nàng chấp thuận ước hẹn, không ngờ Lí Mẫn Đức cũng kiềm chế tính tình không hỏi.

Có điều lần này đi cưỡi ngựa bắn tên, không tiện mang theo Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc, Lí Vị Ương chỉ dẫn Triệu Nguyệt, Lí Mẫn Đức thì phân phó một mình Triệu Nam theo, Lí Vị Ương quay đầu tò mò nhìn hắn.

Lí Mẫn Đức giải thích: "Lần này không thể mang theo nhiều người, ta chung quy cảm thấy đối phương là nhân vật khó đối phó, nếu để hắn phát hiện ta là người Việt Tây sẽ rất phiền toái."

Lúc trước Lí Mẫn Đức từng để lộ ám vệ trước mặt người khác, nhưng Đại Lịch ít người hiểu nội tình Việt Tây, bao gồm cả Thác Bạt Chân, hắn chỉ nghi ngờ là lực lượng Lí gia che giấu, nhưng lần này Lí Mẫn Đức cẩn thận như vậy, có thể thấy tình thế bất thường.

"Ngươi đã phái người đi tìm hiểu Lí Nguyên Hành?" Lí Vị Ương nghĩ tới khả năng này.

Lí Mẫn Đức gật đầu: "Mạc Bắc ngoại trừ Đại Hoàng tử địa vị tôn quý nhất do Hoàng hậu sinh ra thì còn có bốn người có năng lực cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế, đó là Nhị Hoàng tử Lí Nguyên Lâm, mẫu thân hắn là người Đại Lịch, bản thân tinh thông thuật kỳ môn độn giáp, là nhân vật văn có thể định quốc, võ có thể an bang, rất được Hoàng đế Mạc Bắc coi trọng, nhưng kỳ quái là hai năm trước hắn đi tuần tra biên cảnh Mạc Bắc vô tình bị giặc cỏ tập kích, chết bởi tên độc. Tam Hoàng tử Lí Nguyên Tiếu, mười bảy tuổi đã có tám vạn binh giáp, trấn thủ phía nam Mạc Bắc, là võ tướng vô cùng lợi hại. Nhưng một lần trên đường truy kích giặc cỏ vô tình ngã ngựa, sau khi được nâng về lãnh địa, chưa đầy ba ngày mất mạng. Lục Hoàng tử Lí Nguyên Tấn, có thần lực trời cho, đánh bật ngàn cân, hơn nữa am hiểu mưu lược, nhà ngoại lại là công huân bậc nhất Mạc Bắc, vốn cũng là người cạnh tranh nổi bật cho ngôi vị Hoàng đế —— "

"Nhưng hắn cũng chết?" Lí Vị Ương đoán.

Lí Mẫn Đức gật đầu: "Không sai, hắn chết rất ly kỳ, nghe nói nhìn trúng mỹ thiếp một phó tướng, sau này bị mỹ thiếp kia giết. Mà kỳ quái là nữ nhân đó tay không tấc sắt không hiểu đã thắt cổ một người trời sinh thần lực như thế nào?"

Lí Vị Ương cười: "Nếu Nhị Hoàng tử lợi hại đúng như ngươi nói, sao có thể bị giặc cỏ dễ dàng giết chết, thị vệ cấm quân đi theo bảo vệ chẳng lẽ toàn bộ là bị thịt? Lại nói Tam Hoàng tử kia, một mãnh tướng am hiểu cưỡi ngựa, trấn thủ biên cương lại ngã từ trên ngựa xuống, chẳng phải buồn cười như cá chết đuối trong nước? Còn cả Lục Hoàng tử, chết càng vô cùng kỳ quái."

Lí Mẫn Đức cười nói: "Đúng thế, theo những gì ta điều tra, chuyện nào cũng liên quan đến Tứ Hoàng tử. Cho nên hắn là nhân vật lợi hại, tàn nhẫn, không thua kém gì Thác Bạt Chân."

Lí Vị Ương thở dài một hơi: "Người thành nghiệp lớn tất nhiên không câu nệ tiểu tiết, không có gì kỳ quái." So với Thác Bạt Chân, nàng ngược lại cảm thấy hành động của Lí Nguyên Hành không có gì đáng ngại, ít nhất người ta thi triển thủ đoạn đối phó đối thủ của mình, mà không phải mượn đao giết người đối phó một đám phụ nữ tay không tấc sắt, trong đầu Lí Vị Ương không biết vì sao hiện lên khung cảnh lúc đó ở phủ Thái tử, nhíu mày, xoay người: "Chúng ta đi thôi."

Lí Mẫn Đức mỉm cười, nghe nói sau khi Đức phi chết, Thác Bạt Ngọc hơn mười ngày không bước ra khỏi phủ, có thể thấy thật sự đau khổ. Hắn lại rất thoải mái, dù sao không có chuyện gì vui vẻ hơn thấy tình địch mặt xám mày tro, nhất là Thác Bạt Ngọc không đến làm phiền Lí Vị Ương, hắn càng cảm thấy vui mừng.

Vừa nhìn thấy tên mặt hoa da phấn kia đã mất hứng —— Lí Mẫn Đức nghĩ vậy, hồn nhiên quên mất mình còn tuấn tú hơn cả người ta.

Ra khỏi thành đến nơi ước định, Lí Vị Ương xuống ngựa gặp Lí Nguyên Hành một thân kỵ trang kéo tuấn mã tuyết trắng đứng chờ nơi đó. Lí Vị Ương cười nói: "Tứ điện hạ."

Lí Nguyên Hành tươi cười đầy mặt: "Huyện chủ không thất ước, ta thật vui mừng." Hòa Sướng bên cạnh cũng vui vẻ, ánh mắt vụng trộm liếc Lí Mẫn Đức, phảng phất như thật sự bị hắn mê hoặc.

Nhưng lúc này, Lí Vị Ương nhìn qua Hòa Sướng không lộ chút dấu vết, Hòa Sướng sâu sắc chú ý tới ánh mắt nàng, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tim Hòa Sướng đập mạnh một nhịp.

Nàng ấy nhìn thấu mình! Nhất định là vậy! Nàng lập tức hiểu ra, trong mắt nhất thời mất đi vẻ mê luyến Lí Mẫn Đức, thay bằng nụ cười mỉm hiểu rõ tất cả. Nàng mơ hồ biết, Lí Vị Ương đã sớm nhìn thấu lớp ngụy trang của nàng, như vậy Lí Nguyên Hành thì sao, Lí Vị Ương sớm biết hắn định làm gì, cố ý đến đúng hẹn ư? Nếu thật như thế, tâm tư Lí Vị Ương thâm trầm đến đáng sợ. Hòa Sướng rùng mình, tươi cười trên mặt càng ngọt ngào, chạy lên nắm tay Lí Vị Ương.

Cảm giác lạnh lẽo —— Tươi cười trên mặt Hòa Sướng không thay đổi: "Vị Ương, ta có thể gọi tỷ như vậy không?"

Lí Vị Ương cười vô cùng ấm áp, ra vẻ thật thích Công chúa Hòa Sướng: "Tất nhiên."

Lí Mẫn Đức lại như không nhìn thấy người khác, trong mắt hắn chỉ có Lí Vị Ương, lúc này trời mới rạng sáng, khuôn mặt nàng hơi hồng, tươi cười thoải mái động lòng người, thần thái sáng láng. Hiếm khi hắn thấy nàng cười như vậy, phảng phất không đề phòng, lại giống hiểu rõ tất cả. Hắn hơi tò mò, lần này Lí Vị Ương rốt cuộc định làm gì?

"Trên mặt ta có gì sao?" Phát hiện ánh mắt hắn khác thường, Lí Vị Ương quay đầu.

Đôi mắt màu hổ phách của Lí Mẫn Đức chớp lóe: "Không có."

Ánh mắt Hòa Sướng lướt qua mặt Lí Vị Ương, cuối cùng dừng trên người Lí Mẫn Đức. Ngay từ lúc bắt đầu nam nhân này chưa từng liếc mắt nhìn nàng, sao có thể chứ? Nàng chưa từng gặp nam nhân nào không bị nàng mê hoặc!

Hòa Sướng không biết rằng, dung mạo nàng tuy rằng xinh đẹp, nhưng so với Lí Trường Nhạc năm đó thì vẫn kém một chút, Lí Mẫn Đức luôn khinh thường Lí Trường Nhạc không thay đổi, huống chi là nàng? Nhưng cũng vì Hòa Sướng chưa từng thất bại, thấy Lí Mẫn Đức không nhìn mình, trong lòng hơi tức giận, nàng hóa sự tức giận này thành nụ cười ngọt ngào, ôm tay Lí Vị Ương, chỉ vào con ngựa tuyết trắng kia: "Vị Ương, tỷ xem, ngựa này mang từ Mạc Bắc đến, một ngày có thể đi ngàn dặm, là Thiên Lý câu chính cống, hoàn toàn hơn hẳn mấy con chân mềm ẻo lả Đại Lịch đó!"

Lí Vị Ương cười bỏ qua, lại nghe thấy Lí Nguyên Hành trách cứ: "Hòa Sướng, nói gì thế!"

Công chúa Hòa Sướng thè lưỡi, dáng vẻ bướng bỉnh: "Ca ca đừng nóng giận! Muội chỉ đùa chút thôi, Vị Ương rộng lượng vậy không so đo với muội đâu mà!"

Ánh mắt Lí Vị Ương dừng ở con ngựa toàn thân tuyết trắng, đúng như lời bọn họ nói, đây là ngựa tốt hiếm thấy, chẳng những thân hình khỏe mạnh hùng vĩ, màu lông trắng sáng, hơn nữa đôi mắt đen đồng sáng ngời có thần.

"Con ngựa này là lễ vật ta tặng cho nàng. Nó vẫn chưa có tên." Lí Nguyên Hành cười sang sảng.

Lí Vị Ương phát hiện, tuy nam nhân trước mắt tâm cơ thâm trầm đáng sợ, nhưng một khi hắn có ý định lấy lòng nữ nhân thật đúng là khó cự tuyệt. Nghĩ cũng phải, nếu không vì những gì đã trải qua kiếp trước, có lẽ nàng sẽ dễ dàng động tâm, nghĩ đến đây nàng tò mò nhìn thoáng qua con ngựa: "Thật sự tặng cho ta?"

Lí Nguyên Hành gật đầu: "Nàng đặt tên cho nó đi."

Hòa Sướng giành trước: "Xuất Vân được không? Nghe qua thật uy phong."

Xuất Vân, Xuất Vân, không biết Lí Vị Ương nghĩ tới điều gì, mỉm cười với Hòa Sướng: "Là cái tên rất hay."

Trong nháy mắt, Hòa Sướng gần như cảm thấy đối phương biết rõ mọi suy nghĩ của mình, nàng cười rộ lên, nhưng trong tươi cười ẩn giấu một chút bất an.

Lần đầu tiên có cảm giác bị người khác nhìn thấu... Nhưng loại cảm giác này không tệ, Hòa Sướng nghĩ, nàng thích Lí Vị Ương, thích nữ hài tử cất giấu vô số bí mật giống nàng. Nếu không phải lập trường trái ngược, nàng thậm chí muốn liều lĩnh trở thành bằng hữu với Lí Vị Ương. Nếu Lí Vị Ương nguyện ý đứng về phía nàng vậy thì thật tốt! Nam nhân tính là cái gì, nàng có thể dẫm nát bọn họ dưới lòng bàn chân! Nàng tin tưởng, Lí Vị Ương cũng nghĩ như vậy!

Có một số người rất kỳ quái, tuy rằng quen biết không lâu lại cứ có cảm giác vừa gặp đã thân quen, thậm chí coi đối phương là tri kỷ. Hiện giờ Hòa Sướng có cảm giác này, vô dùng kỳ diệu, hơn nữa khiến nàng lựa chọn che giấu Lí Nguyên Hành! Đúng, nàng không định nói cho hắn biết, nàng muốn tận mắt nhìn xem Lí Vị Ương rốt cuộc sẽ làm gì!

Chắc hẳn, vô cùng, vô cùng, vô cùng thú vị!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net