Chương 289: Bừng bừng dã tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
của Doanh đại nhân là vì cứu hoàng hậu nương nương mà bị thương, nhìn xem, vì nàng ngay cả một gương mặt anh tuấn như vậy lại biến thành hình dạng này, nhưng nàng lại từ đầu đến cuối cũng không tín nhiệm ngươi! Chỉ bởi vì lời đồn nhảm kia có khả năng nguy hại đến nàng, nàng liền không chút lưu tình đối ngươi động thủ, ngươi không tiếc tất cả đại giới như vậy đáng giá sao?"

Doanh Sở chẳng hề lên tiếng, phảng phất giống như từ đầu liền không có nghe thấy, căn bản bất vi sở động.

Vương Tử Khâm không khỏi tức giận nói: "Ngươi nếu không nói, tự ta sẽ có biện pháp đối phó ngươi, ngươi không phải là Bất Tử Chi Thân sao? Ta muốn biết nếu ta ra sai người chặt bỏ đầu của ngươi, đem ngươi toàn thân cốt nhục băm nhiễn, phân tán thiêu huỷ, rắc vào bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, lại mời đại sĩ tới làm phép, đời đời kiếp kiếp trấn giữ linh hồn của ngươi! Ta cũng không tin thân thể của ngươi còn có thể lại hợp hai làm một, một lần nữa đứng lên!"

Phương pháp này quả thực là độc ác tới cực điểm, Doanh Sở nhìn Vương Tử Khâm, cũng vẫn mỉm cười nói: "Người ta đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, ta thấy tâm tư Vương tiểu thư so với bất kì ai khác đều muốn ác độc hơn rất nhiều!"

Vương Tử Khâm lạnh lẽo nói: "Ta bất quá là ăn khế trả vàng thôi!"

Doanh Sở lại dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn Vương Tử Khâm nói: "Muốn thử ngươi liền thử đi, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu kết quả là ta hôi phi yên diệt (tro bay khói hết), đến lúc đó ngươi chứng cớ gì cũng không có, thu dọn một tên nho nhỏ như ta đối với hoàng hậu nương nương mà nói, không có chút tổn thất nào, đáng tiếc các ngươi Quách Vương hai nhà tốn công tốn sức như thế, cuối cùng vẫn như viên hầu tróc nguyệt (con khỉ mò trăng*)! Ta nghĩ ngay cả Vương tiểu thư ngu xuẩn như vậy, Quách tiểu thư cũng sẽ không chịu lỗ vốn chứ?"

Đích xác, mạng Doanh Sở hèn hạ, không đáng một xu, nhưng bọn họ bắt hắn là muốn bắt cá lớn. Nếu cứ như vậy giết chết hắn, lúc trước cần gì phải phí tâm tư đem hắn cầm tù ở đây. Lý Vị Ương không nói tiếng nào, Quách Đạo nhìn Doanh Sở, ánh mắt mơ hồ kiềm chế phẫn nộ: "Doanh đại nhân nói đúng, Quách gia chúng ta trước giờ không làm những chuyện lỗ vốn! Đã doanh đại nhân nhất định không chịu nói, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian, chậm rãi từ tốn cũng được. Doanh đại nhân một ngày không nói, ta liền đợi một ngày, ngươi mười ngày không nói, ta liền đợi mười ngày, chờ đến khi ngươi nói mới thôi!"

Lý Vị Ương nhìn thấy Quách Đạo tức giận, không khỏi nhẹ giọng nhìn Vương Tử Khâm nói: "Tử Khâm, không ngại đi tới phủ của ta uống một chén trà, chỗ ta vừa mới tới một loại Đại hồng bào, khẩu vị cực tốt, chắc hẳn ngươi sẽ rất thích."

Vương Tử Khâm sửng sốt, nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Được thôi, ta sẽ tạm thời buông tha hắn."

Hai người nhẹ giọng nói cười rời đi, không giống như lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị vừa rồi. Quách Đạo nhẹ nhàng thở dài, đứng dậy, nhìn Doanh Sở, lắc đầu nói: "Doanh đại nhân, đắc tội hai người các nàng, ngài còn phải ăn khổ dài dài, cứ chậm rãi chờ đợi, ta sẽ không phụng bồi! Ngươi khi nào nghĩ tới cái gì, chúng ta sẽ gặp lại!"

"Ken két" một tiếng nữa lại vang lên, cửa thạch thất chậm rãi hạ xuống, ngăn cách cái khuôn mặt đáng sợ kia của Doanh Sở.

Ngoài cửa, Lý Vị Ương nhàn nhạt nói: "Tử Khâm, vừa rồi ngươi có nhìn thấy Doanh Sở thần sắc có chút không thích hợp hay không?"

Vương Tử Khâm sửng sốt nói: "Không đúng, nơi nào không thích hợp?"

Lý Vị Ương cười nói: "Hắn là một người tự chủ đến cực đoan, nhưng vừa rồi hắn lên tiếng câu nào cũng đều là hùng hổ doạ người, rõ ràng cố ý chọc giận chúng ta. Dựa theo đạo lý mà nói, một người ngay cả không chịu nói ra bí mật trong lòng, hắn cũng sẽ không cố ý chọc giận người có khả năng cầm chắc vận mệnh của hắn. Này căn bản không giống như cá tính của Doanh Sở, ta thấy hắn như là đang giấu diếm cái gì đó, thạch thất này có cơ quan có thể từ bên ngoài quan sát đánh giá tình hình bên trong sao?"

Vương Tử Khâm nhẹ nhăn nhíu mày, không khỏi cười lên nói: "Tại thời điểm thiết kế, đích xác là có nhiều chỗ có thể nhìn thấy tình hình bên trong, ngươi đi cùng ta." Nói xong, nàng chuyển đến vách tường phía đông của thạch thất, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng tròn nổi lên ở trên tường, liền nhìn thấy có một khe tròn xuất hiện. Vương Tử Khâm chỉ vào khe tròn kia, nói: "Bên ngoài thấy được bên trong, bên trong lại không nhìn được ánh sáng bên ngoài, ngươi yên tâm đi."

Lý Vị Ương liền đi tới trước, nhìn người ở trong thạch động kia, đột nhiên thấp giọng nói: "Quả nhiên như thế."

Vương Tử Khâm nghe nàng nói, cũng đi lên nhìn thoáng qua. Chỉ thấy bên trong thạch thất trong, Doanh Sở mặt mũi tất cả vặn vẹo, thống khổ đến nỗi phảng phất như lông mày, mắt, mũi, miệng đều díu lại cùng một chỗ, hắn tựa hồ muốn lớn tiếng gào thét, đáng tiếc ngay cả nhúc nhích một chút cũng không dám, thậm chí xiềng xích kia cũng đều không va chạm gì. Nếu không liền sẽ phát ra âm thanh, kinh động người bên ngoài. Hắn là đang kiềm chế không muốn cho bọn hắn biết bí mật.

Quách Đạo thấy bọn hắn hai người thần sắc kỳ dị, không khỏi nhẹ giọng nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Lý Vị Ương hướng hắn vẫy vẫy tay nói: "Ngũ ca, huynh tới nhìn xem, tình hình này có phải là có chút quen mắt hay không?"

Quách Đạo sửng sốt, tiến lên đi tới nhìn thoáng qua, lập tức ngây người, hắn đột nhiên quay lại nhìn Lý Vị Ương nói: "Hắn đây là..."

Lý Vị Ương cười nói: "Muội nhớ trước khi Ngũ ca bỏ hẳn tiêu dao tán, cũng thống khổ như vậy, Doanh Sở chỉ sợ cũng là nhiễm loại độc gì đó, chỉ là không biết có phải là tiêu dao tán hay không..." Nàng nói xong ba chữ "tiêu dao tán", sắc mặt Quách Đạo lập tức thay đổi, chân mày cau lại, nhìn chằm chằm Lý Vị Ương nói: "Ta thấy dạng này đích xác có khả năng rất lớn, nhưng Doanh Sở như thế nào lại trúng tiêu dao tán?"

Lý Vị Ương nhàn nhạt cười: "Tiêu dao tán sớm đã trở thành cấm dược, chỉ có cực ít người có được, hơn nữa giá tiền cực độ sang quý. Doanh Sở tất nhiên phải biết thứ nguy hại này, lại như thế nào sẽ vô duyên vô cớ bị trúng loại độc này đây? Chỉ sợ không phải chính hắn muốn dùng, mà là do người khác cho hắn hoặc nói là lừa hắn!"

Nghe nàng nói như vậy, Vương Tử Khâm thần sắc khẽ động: "Lừa? Này làm sao có khả năng! Doanh Sở không phải giống như người thường, hắn đối với độc dược rất có tâm đắc, làm sao có thể bị người khác lừa?"

Lý Vị Ương cười nói: "Nếu là hắn cam tâm tình nguyện bị người khác quản chế, kia lại là hai cách nói khac nhau."

Vương Tử Khâm không dám tin: "Tiêu dao tán này tuyệt đối không phải giống như dược vật bình thường, người dùng tiêu dao tán lâu ngày sẽ dẫn đến thần trí rối loạn, không khống chế được hành vi của mình, Doanh Sở nếu là biết rõ rành rành nguy hại lại còn muốn dùng tới, đủ để thấy hắn thật là điên rồ!"

Lý Vị Ương thần sắc mơ hồ mang một loại thương tiếc: "Đúng vậy, hắn thật sự điên rồi, là vì yêu mà điên cuồng! Nếu không như thế, hắn sẽ không: biết rõ Bùi hậu đối hắn phòng bị lại còn một lòng một dạ ở lại bên cạnh đối phương; cũng sẽ không tận lực lưu lại bức họa ta cố ý đưa đến, ý đồ thăm dò tâm ý Bùi hậu; càng sẽ không: biết rõ Bùi hậu muốn giết hắn, còn muốn liều chết giữ bí mật của Bùi hậu trước mặt chúng ta. Một người như vậy, ngươi nói không phải điên thì là cái gì?"

Vương Tử Khâm không khỏi liên tục thở dài, thần sắc hình như có vô hạn sầu não, nàng phiền muộn mà nói: "Nếu có người chịu vì ta lưu lạc đến tận đây, ta thật là cảm động chết mất, đáng tiếc Bùi hậu lại vẫn thờ ơ ơ hờ!"

Quách Đạo kỳ lạ nhìn nàng nói: "Vừa rồi còn đối Doanh Sở nhất phái nghiến răng nghiến lợi, bây giờ lại bị hắn cảm động, ta xem ngươi cũng điên rồi!"

Vương Tử Khâm không khỏi trợn mắt nhìn Quách Đạo, Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười nói: "Phàm là nữ tử đều sẽ dễ dàng bị tình cảm động dung như vậy, đáng tiếc Bùi hậu rốt cuộc không phải là người bình thường, nếu Doanh Sở thực sự có thể cảm động nàng, nàng cần gì phải muốn giết chết hắn đây? Đủ để thấy nàng căn bản không có ý đó."

Lúc này, Vương Tử Khâm nhịn không được lại hướng kia thạch thất trông được đi, chỉ thấy đến Doanh Sở cả người đều nhịn được run lẩy bẩy, sắc mặt thanh bạch một mảnh, duy nhất lộ ra ra nửa gương mặt, tất cả cơ bắp đều tại vặn vẹo, có vẻ thống khổ cực kỳ. Nàng trầm ngâm thật lâu sau, mới thấp giọng mà nói: "Gia Nhi, ngươi tuy rằng nói có lý, nhưng ta lại cảm thấy trên đời này không có loại thâm tình nào không thể cắt đứt, chúng ta không có biện pháp khống chế Doanh Sở, nguyên nhân quan trọng nhất là không có tìm được nhược điểm của hắn. Hắn rõ ràng trúng tiêu dao tán, lại còn ra vẻ dường như không có việc gì, theo ta thấy, chúng ta nên lưu tâm, nói không chừng điều này tương lai chính là một cái đột phá."

Quách Đạo lại là khó được tán đồng, hắn đối với tiêu dao tán thấu hiểu rất rõ, lúc trước cơ hồ là dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng khống chế được, nếu không có Nạp Lan Tuyết dùng thêm dược để giảm đau, hắn càng không thể vượt qua được đoạn thời gian khổ sở kia. Lúc này, thấy Doanh Sở cũng đồng dạng khổ sở vì tiêu dao tán, hắn nhịn không được nói: "Người chịu đựng tiêu dao tán sẽ vô cùng đau khổ, ngay cả Doanh Sở ý chí vững chắc dù sao cũng là con người... Vương tiểu thư nói không sai, này đích xác là một đột phá có ích."

Lý Vị Ương cười cười, không cho là đúng, tại trong đáy lòng, nàng đối với Bùi hậu cùng Doanh Sở đều hết sức hiểu rõ. Doanh Sở này là người tâm tính vững chắc, tính cách lạnh lùng, nhưng càng là người như vậy một khi động tình, sẽ càng thâm tình sâu như biển, này có thể nhiều năm trôi qua, Bùi hậu khiến hắn cố gắng hết sức làm tất cả mọi chuyện, khiến hắn hai tay đầy máu tươi, như rơi xuống địa ngục, nhưng hắn chưa từng rời khỏi nữ nhân kia. Lần này hắn rời khỏi, một mặt là vì thăm dò tâm ý Bùi hậu, mặt khác cũng là vì nghiệm chứng phán đoán trong lòng hắn, nói đến cùng còn không phải là vì một chữ tình hay sao? Nếu không như thế, hắn sớm biết Bùi hậu đối hắn hạ dược, hoàn toàn có thể rời khỏi nàng, vì sao lại muốn kéo dài cho tới hôm nay đâu? Nguyên bản Lý Vị Ương đồng ý để Quách Đạo đem đối phương bắt sống, cũng là ôm một chút hi vọng thuyết phục được đối phương, nhưng thấy một màn vừa rồi nàng hoàn toàn hiểu được, trong bất kỳ tình huống nào Doanh Sở đều sẽ không phản bội Bùi Hoài Trinh.

Nhưng hiện tại Lý Vị Ương không muốn nhiều lời, nàng biết Quách Đạo cùng Vương Tử Khâm đều không tin, bọn hắn vẫn muốn thử một lần. Lý Vị Ương cũng muốn biết, Doanh Sở đến tột cùng có thể gánh vác đến lúc nào, cho nên nàng chỉ khẽ mỉm cười nói: "Các ngươi đã hai người khó được đạt tới thống nhất ý kiến, vậy thì thử một lần đi, chúc các ngươi sớm thành công." Nói xong, nàng dĩ nhiên xoay người nhanh nhẹn rời đi.

Vương Tử Khâm nghe lời nói của Lý Vị Ương hình như có điểm giấu diếm, không khỏi chớp chớp mắt, nhìn Quách Đạo nói: "Muội muội ngươi nói đây là ý tứ gì? Ta tổng cảm thấy nàng tựa hồ đối với phương pháp này không mấy tin tưởng."

Quách Đạo nhẹ nhàng thở dài nói: "Tâm tư Gia Nhi ai có thể đoán được chuẩn đây? Luận tùy mặt gửi lời, nhìn thấu tâm tư người khác, nàng thật là cực kỳ cao minh, phàm là chuyện gì đều luôn muốn thử một lần! Cần biết lòng người hay thay đổi, nói không chừng Doanh Sở sẽ thay đổi chủ ý, như vậy chúng ta cũng sẽ không hao phí công sức vô ích!"

Vương Tử Khâm hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, chỉ là nàng xưa nay cùng Quách Đạo làm địch. Đối phương nói phải, nàng càng muốn phản đối, đối phương nói không phải, nàng càng muốn tán thành, cho nên nàng chỉ lạnh nhạt mà nói: "Ai nói ta cùng ngươi ý kiến nhất trí, phương pháp này là ta nghĩ ra trước!"

Quách Đạo sửng sốt, lập tức cười: "Được, vậy ta sẽ mỏi mắt mong chờ nhìn Vương tiểu thư thu phục Doanh Sở ra sao."

Vương Tử Khâm lạnh lẽo cười nói: "Vậy ngươi nên lau mắt sạch sẽ, chờ coi đi."

Khoảng cách từ Đại Đô đến biên cảnh ngàn dặm xa xôi. Trong quân trướng, Thác Bạt Ngọc một thân long bào, đang xem chiến báo trong tay, chiến báo nâng lên báo Húc Vương Nguyên Liệt đã dẫn quân đến biên cảnh. Đi cùng hắn còn có Trấn đông tướng quân Vương Quỳnh cùng với hai mươi vạn đại đội. Bọn hắn tất nhiên là tới trợ giúp Đại tướng quân Vương Cung, tuy rằng mắt thấy quân số không nhiều, nhưng đối với trận chiến này ảnh hưởng vô cùng trọng yếu. Thác Bạt Ngọc nhìn thoáng qua, liền đem chiến báo tiện tay quăng ở trên bàn, hắn đứng dậy, vừa muốn triệu tập triều thần bàn bạc, lại đột nhiên nghe thấy ngoài cửa hộ vệ bẩm báo nói: "Bệ hạ, nương nương cầu kiến."

Thác Bạt Ngọc nhíu mày, sau khi hắn lên ngôi dựa theo lệ thường sắc phong Phích Đình quận chúa làm hoàng hậu. Lần này, hắn ngự giá thân chinh, hoàng hậu lại dẫn đầu văn võ bá quan tại cửa Càn Thanh Cung sống chết khuyên can, chuyện này nháo lên hại chết mười ba tên quan viên, những người khác đều bị Thác Bạt Ngọc hung hăng kéo ra ngoài đánh. Phích Đình bởi vì là hoàng hậu, cho nên hắn chỉ nghiêm khắc khiển trách nàng một phen, hơn nữa cấm túc một tháng. Nhưng hắn trăm triệu cũng không nghĩ đến, hắn vừa mới rời khỏi kinh thành, Phích Đình cư nhiên liền không chú ý lệnh cấm của hắn một đường đuổi theo, này quả thực làm cho hắn tức giận tới cực điểm, nếu không phải nhìn thế lực nương gia phía sau Phích Đình còn có chút công dụng, hắn sớm đã bỏ đi vị Hoàng hậu luôn nhìn không thuận mắt này.

Phích Đình xông vào quân trướng, nàng một thân phục sức hoàng hậu, ung dung cao quý, sớm đã không phải là thiếu nữ xinh đẹp hoạt bát lúc trước, chỉ là cho dù phục sức đẹp đẽ, trang sức kim quang lộng lẫy, cũng không có cách nào che dấu sắc mặt yếu ớt cùng ánh mắt hoảng loạn của nàng, nàng lớn tiếng mà nói: "Bệ hạ, ngài nhất định phải mang nhiều tướng sĩ như vậy cùng Việt Tây một mất một còn sao?"

Thác Bạt Ngọc lạnh lẽo nhìn Phích Đình một cái, nói: "Ngươi là đàn bà, sự tình này căn bản không cần ngươi tới quản, ngươi lại còn dám làm trái lệnh của trẫm, không ngoan ngoãn ở kinh thành chờ đợi mà lại chạy đến chiến trường này, trẫm còn chưa tính sổ với ngươi! Ngươi còn không biết ngượng chạy đến nơi đây nói vớ nói vẩn sao?"

Phích Đình cắn răng, trên thực tế, nương gia của nàng thuộc phái hòa bình, căn bản không tán đồng hành động lần này. Cho tới nay, Thác Bạt Ngọc liền nghĩ ngự giá thân chinh, mưu cầu phát động toàn diện thế công muốn dành lấy mười tòa thành trì của Việt Tây. Là Phích Đình đúng lúc dẫn dắt người khác lên tiếng ngăn cản, đáng tiếc, nàng ngăn cản được nhất thời, lại không ngăn cản được một đời. Thác Bạt Ngọc cuối cùng vẫn nỗ lực chống lại ý đám đông, sau khi đăng cơ chưa đến ba tháng liền phát động chiến tranh quy mô lớn như thế.

Phích Đình đau lòng tới cực điểm, bi thương nói: "Bệ hạ, đầu tiên, ngày hôm nay đường không thuận, thời cơ không đúng, ngài mạo muội đối Việt Tây phát động chiến tranh, tất cả dân chúng cùng dư luận đều sẽ ủng hộ Việt Tây. Thứ hai, Việt Tây hoàng đế tuy rằng bạo ngược bất nhân, nhưng triều chính vẫn còn tính anh minh, các thần tử đều rất chăm chỉ. Lần này người ta lại sớm có đề phòng, chúng ta mạo muội động thủ, đã là rơi vào thế hạ phong. Thứ ba, mấy năm gần đây nước ta nội đấu thập phần nghiêm trọng, lúc trước ngài tranh đoạt lực lượng cùng thái tử... Khiến cho binh lính mỏi mệt, uể oải, ghét chiến tranh, ưu tư lan tràn, dưới tình huống này, các triều thần lại đều phản đối chiến tranh như vậy, bệ hạ vì sao nhất định phải khư khư cố chấp như thế?"

Thác Bạt Ngọc sắc mặt âm trầm, hắn lạnh lẽo nói: "Ngươi là hoàng hậu của trẫm, người khác không biết thì thôi, thế nhưng ngươi cũng như vậy! Trẫm có cường binh trăm vạn, của cải binh khí chồng chất như núi, vì sao không thể thắng? Quan trọng nhất là lần này trẫm nghĩ mượn thế đăng cơ, cho Việt Tây một đòn phủ đầu, đoạt lấy của bọn hắn mười thành trì, rửa được mối hận nhiều năm qua Việt Tây lừa Đại Lịch ta! Ngươi nghĩ xem, Việt Tây hoàng đế xưa nay ngang ngược, đối với việc trẫm đăng cơ cũng không mặn mà, nếu trẫm không tiên hạ thủ vi cường, chỉ sợ bọn họ sẽ mượn cơ hội này phát động tiến công bức trẫm thoái vị! Nếu thực đến lúc đó, ngươi có khả năng chịu trách nhiệm sao?"

Phích Đình gấp gáp tiến lên một bước nói: "Bệ hạ, này chỉ là phán đoán của ngài, không nhất định sẽ phát sinh!"

Thác Bạt Ngọc cười lạnh một tiếng nói: "Làm sao sẽ không? Ngươi đừng quên Liên phi mang Thác Bạt Húc chạy tới Việt Tây, đến nay bặt vô âm tín, nếu Việt Tây bắt lấy Thác Bạt Húc, phù trợ hắn lên ngôi vị hoàng đế Đại Lịch, Đại Lịch tự nhiên liền sẽ trở thành vật trong túi của Việt Tây, triều thần cùng dân chúng cũng sẽ sa vào cảnh nước mất nhà tan! Lúc đó Việt Tây sẽ có thêm nhiều lực lượng to lớn, làm sao bọn hắn có thể bỏ qua? Phù trợ một hoàng đế bù nhìn, còn hơn là cùng trẩm giao hảo rất nhiều! Thay vì chờ đến khi Việt Tây đánh đòn phủ đầu, trẫm đương nhiên muốn ngự giá thân chinh, xoay chuyển thế trậns suy tàn!"

Phích Đình vừa nghe, này không phải là cãii chày cãi cối sao? Thác Bạt Ngọc ngồi trên vị trí hoàng đế còn chưa yên, sự kiện đầu tiên chính là phát động chiến tranh, mục đích chân chính kỳ thật là vì giải quyết mâu thuẫn của hắn, nhưng nghe lời hắn nói lại giống như là vì triều thần cùng nước nhà mà suy nghĩ. Nàng không biết từ lúc nào Thác Bạt Ngọc tao nhã lúc trước lại biến thành cực đoan oán giận như thế. Trong lòng gấp gáp, không khỏi đau buồn, đứng tại chỗ lưu lại nước mắt, nói: "Bệ hạ, sự thật rõ ràng, Việt Tây chẳng hề yếu, nếu bệ hạ nhất định muốn xuất động quân đội quy mô lớn rất dễ dàng xảy ra vấn đề, huống hồ không chỉ có bấy nhiêu lo âu như thế, bây giờ bệ hạ dẫn đại quân xuất chinh, chỉ lưu lại mấy vạn nhược binh trấn giữ kinh đô, ta sợ nơi đó tâm phúc của chúng ta có gì xảy ra bất trắc, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!"

Thác Bạt Ngọc lạnh lẽo nhìn đối phương, điểm này căn bản Phích Đình không nên lo lắng, hắn sớm đã sắp xếp ổn thoả tốt đẹp, bảo đảm chắc chắn kinh thành sẽ bình an, không có chuyện gì, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Phích Đình cũng không chết lòng, vừa khổ sở vừa nói: "Bệ hạ, ngài còn nhớ được lời nói tiên hoàng ngày xưa đã từng nói không? Người Việt Tây là cừu địch của chúng ta, tiên đế nói phải để cho họn hắn dần dần suy yếu, lấy lợi cho quốc gia, nhưng này chẳng phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được, cần phải từ từ mà tính mà không phải dùng đại quân tiếp cận! Hơn nữa Đại Chu dã tâm bừng bừng, bệ hạ cùng bọn hắn hợp tác, ngắn hạn nhìn như có thể mưu đồ Việt Tây, nhưng lâu dài nhìn tới chỉ sợ là nằm trong gian kế của người khác!"

Nghe đến đây, ánh mắt Thác Bạt Ngọc trở nên càng thêm âm lãnh: "Ngươi nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?"

Phích Đình nhịn không được cắn răng nói: "Bệ hạ, ngay cả ngài lời thề son sắt, ta cũng biết mục đích chân chính ngài tấn công Việt Tây!"

------------------------------------------

Câu chuyện "Chúa khỉ mò trăng" là một thí dụ ngụ ngôn Phật giáo được ghi chép trong kinh tạng và lưu truyền rộng rãi trong truyền ngôn dân gian phương Đông.

Chuyện kể rằng, ngày xưa, trong khu rừng vắng vẻ có một bầy khỉ 500 con sinh sống và lập nên một quốc gia riêng. Con khỉ đầu đàn được làm Viên hầu vương, là chúa của tất cả. Trong vương quốc khỉ đó có một cây du da lớn, cành lá tỏa rợp tứ bề, rễ buông từng chùm đong đưa. Trong lòng cây đa có vị thần thiêng được gọi là Thụ thần. Cạnh gốc cây có một cái giếng sâu thẳm, nước lặng tờ, uống mát ngọt.

Một tối, có một con khỉ ngó cổ nhìn xuống đáy giếng rồi hét toáng lên:

- Trăng rơi xuống giếng mất rồi. Chết mất thôi!

Cả đàn xúm lại xôn xao lo lắng. Viên hầu nói:

- Hôm nay trăng chết, rơi xuống đáy giếng rồi, chúng ta phải cùng nhau vớt trăng lên, không thể để thế gian chìm trong đêm tối được.

Cả đàn nghe khỉ chúa nói liền chúng khẩu đồng từ rối rít:

- Làm sao được, làm sao được! Giếng thì sâu chúng mình chân thì ngắn, tay thì ngắn...

Con khỉ chúa ấy mới nói:

- Ta biết cách bày cho. Ta nắm lấy cành cây, các ngươi nắm lấy đuôi ta, cứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net