❁ Chương 17: Chuẩn Bị Xuôi Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Liễm Sâm vươn tay che lại bờ môi nàng: "Hư nào, đừng nói những thứ đó, nàng nghe này...Nghe tiếng trái tim ta đập đi, nó chỉ nhảy lên vì mình nàng. Là nàng, là chính nàng chứ không phải diện mạo của nàng!"

Công chúa A Mục nhìn hai người thật lòng ôm nhau, cảm thấy bản thân rất ấm ức, bà vốn yên lặng tránh ra, nhưng lại nghe thấy tiếng la của Dịch Cẩn Ninh.

"Đợi một chút, Công chúa A Mục!"

Công chúa A Mục dừng bước chân nhưng không quay đầu, bà đang chờ Dịch Cẩn Ninh cho mình một kinh hỉ. Dịch Cẩn Ninh là người mạnh mẽ, nhất định nàng sẽ không cam nguyện nhìn vẻ mặt người khác trôi qua cả đời. Coi như nàng bằng lòng, A Mục cũng sẽ không để nàng như nguyện, bởi vì người kia...vẫn chưa chết.

"Nói đi!" Rốt cuộc bà cũng quay đầu lại: "Ta nghe!"

Dịch Cẩn Ninh không ngờ Công chúa A Mục lại có thái độ như vậy, mình không để ý đến cầu xin của bà mà bà vẫn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với nàng như bây giờ.

"Ta chỉ muốn biết, hình dáng của ta vốn là thế nào!"

Lúc này đôi mắt phượng mỹ lệ của Dịch Cẩn Ninh như một con phượng hoàng đang giương cao đôi cánh, khí chất vương giả tự nhiên thiên thành vô hình bên trong đang hiển hiện ra.

Trong giây lát Công chúa A Mục ngây ngẩn cả người, rồi lại nhanh chóng phục hồi tinh thần.

"Con muốn biết?"

Dịch Cẩn Ninh hồi hộp nắm chặt tay Mạc Liễm Sâm, Mạc Liễm Sâm trả lại nàng nụ cười ấm áp, trở tay nắm bàn tay mềm mại của nàng.

"Muốn!"

Chưa có lúc nào nàng muốn biết khuôn mặt thật của mình như bây giờ, lúc này bỗng nhiên cảm thấy dang vọng song xu Cẩm Thành của mình chỉ là cái vẻ hào nhoáng bề ngoài, nàng chân chính vẫn không xác định được là nữ tử như thế nào. Nói không chừng dung sắc bình thường không gì đặc biệt, nói không chừng còn vô cùng xấu xí, có thể sánh với Vô Diệm.

"Nếu đã muốn biết, vậy thì..." Công chúa A Mục nhìn Mạc Liễm Sâm, khẽ cười, nói: "Giờ này ngày mai ngươi chờ ở đây được không?"

Bà rất rõ sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ lên đường xuôi Nam. Nhất định Dịch Cẩn Ninh sẽ đi theo Mạc Liễm Sâm, cũng như nàng theo hắn vào triều sớm, bọn họ như hình với bóng làm bà ghen tị, làm bà phát cuồng, nhưng bọn họ yêu nhau cũng đành chịu, bà không thể chia rẽ bọn họ, bởi vì Dịch Cẩn Ninh sẽ trở thành Vương của bà.

Dịch Cẩn Ninh nhìn Mạc Liễm Sâm: "A Sâm, thiếp muốn..."

"Nàng muốn ở lại?"

Đáy mắt Mạc Liễm Sâm lộ ra sự thất vọng, nếu Ninh Ninh không đi, một mình hắn đi còn có ý nghĩa gì cơ chứ?

Nào biết Dịch Cẩn Ninh lại nói: "Thiếp đi với chàng, nhưng chúng ta có thể đi muộn một chút không?"

Lúc này đã qua giờ Mùi, nếu ngày mai giờ này chờ Công chúa A Mục ở đây, có thể đoàn xe xuôi Nam có lẽ đã xuất phát được một thời gian dài.

Mạc Liễm Sâm hiểu rõ ý nàng nhưng vẫn cúi đầu không nói. Hắn nghĩ có thể trên đường đuổi kịp hay không, tiện thể thử xem khinh công Ninh Ninh tiến bộ đến đâu.

"Được!" Do dự chừng một phút đồng hồ, rốt cuộc Dịch Cẩn Ninh vui sướng nghe được tin tức mình muốn nghe. Có lẽ Mạc Liễm Sâm cũng muốn biết nàng lớn lên trông thực sự như thế nào đi!

Công chúa A Mục thu lại ghen tị trong mắt, hừ lạnh một cái rồi nhảy lên, nhanh chóng biến mất. Tai Dịch Cẩn Ninh vừa động, hành tung Công chúa A Mục lại có thể là hướng chính Nam, viện Dịch Trường Hoa.

Không phải bà ấy muộn động thủ với Dịch Trường Hoa ngay lúc này đấy chứ? Trong lòng Dịch Cẩn Ninh chuông báo động mãnh liệt, vô ý thức nhìn Mạc Liễm Sâm bên cnạh, lúc này nàng lại lộ ra ánh mắt lo lắng.

Mạc Liễm Sâm khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng: "Đừng lo lắng, nếu Công chúa A Mục muốn giết ông ấy thì đã giết từ lâu rồi, cần gì chờ tới bây giờ?"

Vừa nghe hắn nói vậy, Dịch Cẩn Ninh buông vướng mắc trong lòng xuống, không rối rắm chuyện Dịch Trường Hoa nữa. Tình trái oan nghiệt là ông gây ra, không oán người khác được, Công chúa A Mục có thể để ông ấy sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi, cho dù nàng muốn cứu ông ấy cũng không thể thời thơgi khắc khắc ở cạnh ông,. Cứu được nhất thời chứ đâu cứu được cả đời!

"Đi thôi, chúng ta có thể làm gì cho ông ấy đều đã làm cả rồi!"

Mạc Liễm Sâm đỡ Dịch Cẩn Ninh trở lại điện Thừa Ân, Tiểu Đào chào đón, nàng đỡ cái bụng đã hơi gồ lên, kéo tay Dịch Cẩn Ninh khóc kể: "tiểu thư, Tiểu Đào muốn đi phương Nam với người, em không muốn tách ra với người!"

A Trúc vừa nói cho nàng biết tiểu thư tìm cho nàng một nơi an toàn để bọn họ ở đó an tâm dưỡng thai. Tiểu Đào là phụ nữ có thai còn phải bôn ba mệt nhọc, hắn thật sự là không yên lòng bèn đồng ý với chủ tử.

"A Trúc, hu hu... Chàng nói chuyện đi, khong phải chàng muốn lúc nào cũng ở cnạh tiểu thư bảo vệ người sao? Nếu chàng rời khỏi tiểu thư thì ai bảo vệ nàng?"

Tiểu Đào nức nở, sống chết đánh đấm lồng ngực cường tráng của A Trúc. A Trúc bị đánh cũng không có cáh nào, đành xốc nàng lên, khiêng trên vai, đánh cái mông nhỏ của nàng, người lớn không bước ra ngoài cửa. Nếu cứ làm ầm ĩ như này thì sao có thể an tâm dưỡng thai được?

Dịch Cẩn Ninh nhìn Tiểu Đào trên vai A Trúc đấm đá loạn xạ, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngày hôm sau, dùng xong điểm tâm, đội ngũ khâm sai đã chuẩn bị xuất phát xong xuôi.

Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa, trên xe đầy đủ mọi thứ, Nô Nhi ngồi bên ngoài với phu xe, giúp đánh xe.

Lấy tốc độ này tin rằng không đến thời gian nửa tháng đã có thể đến nơi gặp nạn ở phương Nam. Đến một trạm dịch, Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâ không xuống xe nghỉ ngơi mà đi thẳng qua, đến một khách điếm nghỉ trọ.

Nhân số đội ngũ không nhiều, ngoại trừ hai trăm quân áp tải lương thảo ra chỉ còn lại mười mấy cao thủ chọn lọc ra từ cấm vệ quân, mỗi người bọn họ võ công cao cường, một người có thể địch lại mười người.

Tiểu nhị hớn hở chạy đến nghênh đón khách, nhìn tư thái là đủ biết thế lực một phương, không thể đác tội. Trên vai hắn quàng một khăn lông màu trắng, khuôn mặt tươi cười niềm nở, miệng ngoác cả ra, khom mình tiếp đón đội người ngựa này.

Ăn cơm xong Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm lên phòng khách nghỉ ngơi, sáng mai còn phải tiếp tục nhanh chóng lên đường.

Đêm khuya yên tĩnh, tại tầng thứ hai của khách điếm có hai hắc y nhân nhảy ra, chỉ thấy bọn họ khinh thân nhảy lên một cái đã nhảy xuống khỏi khách sạn. Trong đêm đen không thấy gì hết, Mạc Liễm Sâm lấy một cây đuốc từ trong ngực ra đốt lên.

"Ninh Ninh, nàng chắc chắn Công chúa A Mục đồng ý đêm nay gặp mặt chứ?"

Dịch Cẩn Ninh ngẩng đầu cười, lộ ra hai cái răng nanh.

Công chúa A Mục đồng ý sẽ đợi nàng tại chỗ đó, nhưng buổi tối Dịch Cẩn Ninh lại đi tìm bà để sửa lại thời gian. Bởi vì nàng tính toán, cảm thấy nếu ban ngày ban mặt tự nhiên nửa đường rời đi nhất định sẽ làm người khác chứ ý, đành phải chờ đến buổi tối. Buổi tối vừa hay bọn họ đến khách điếm, Oánh Phúc này, bằng khinh công của bọn họ, trong hai canh giờ hẳn có thể chạy gấp trở về.

"Không sai, A Sâm, thiếp rất không tự tin, thiếp vẫn cho rằng bản thân sẽ không để ý dung mạo của mình, nhưng không ngờ thiếp không chống lại được nội tâm giày vò. Trước kia thiếp cứ nghĩ dca mới là người đáng thương nhất, mang ánh sáng huy hoàng và dung mạo người khác sống qua ngày. Bây giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười là thiếp mới là người kia, ngay cả dung mạo của mình bị người khác thay đổi, ấy thế mà còn cười nhạo người khác, thiếp thật khờ..."

Mạc Liễm Sâm ôm nàng vào lòng, thì thầm: "Đều đã qua rồi, nàng luôn luôn ở trong tim ta, dẫu cho nàng lớn lên trông như thế nào đều sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta!"

Bỗng nhiên hắn giật giật tai, có người đuổi theo?

"Đi nhanh, phía sau có người, chúng ta đừng quay đầu, cứ chạy về phía trước là được."

Mạc Liễm Sâm kéo khăn che mặt lại, cũng giúp Dịch Cẩn Ninh che luôn, hai người vận khí chạy về phía trước.

Rất nhanh sau đó hai người đến một khu rừng, trong đêm tối tiếng sói tru làm người ta dựng cả tóc gáy, Dịch Cẩn Ninh bị dọa sợ đến nỗi ngã xuống đất, Mạc Liễm Sâm nhanh tay đỡ nàng.

"Làm sao thế, sợ à?"

Dịch Cẩn Ninh sợ, nơi này núi rừng hoang vắn, sao Công chúa A Mục lại hẹn gặp nhau ở đây chứ? Đúng là một nữ nhân quái dị, chẳng trách Dịch Trường Hoa bỏ bà, có lẽ là không chịu nổi tính tình kỳ quái này của bà.

Hôm qua các nàng đã bàn bạc xong, muốn gặp nhau ở Hoàng cung, không ngờ nàng nói với bà hẹn lại thời gian gặp mặt, bà lại bảo Dịch Cẩn Ninh tới đây gặp, còn nói cái gì mà ngươi làm kín kẽ mới không bị phát hiện.

"Cái gì? Công chúa A Mục lại bảo mình nàng tới nơi như này?"

Mạc Liễm Sâm nhìn xung quanh tối đen như mực, mọi nơi còn như có mấy cục mắt sói xanh lè nhìn qua nhìn lại. A Mục muốn Dịch Cẩn Ninh bị xé thành mảnh nhỏ sao?

Những thứ này... Lại là bầy sói thật!

Bị lừa rồi, Công chúa A Mục không tới!

Mạc Liễm Sâm phản ứng kịp, kéo tay Dịch Cẩn Ninh co cẳng chạy, hắn dùng hết sức đề khí, tốc độ nhanh đến dọa người, đến Dịch Cẩn Ninh là người bên gối cũng bị dọa. Đây là tốc độ khinh công gì vậy?

người có được sáu mươi năm công lực như nàng đây cũng không có cách đạt được tốc độ nhanh như này đâu! Động tác dưới chân không hề ngừng lại, phía sau bầy sói gào thét càng ngày càng gần, bỗng nhiên Dịch Cẩn Ninh có cảm xúc hưng phấn. Cuộc sống như này rất kích thích, nghĩ vậy tốc độ của nàng cũng chậm lại, vốn đã không theo kịp bộ pháp của Mạc Liễm Sâm, bây giờ lại càng cách xa hắng một đoạn lớn.

Mạc Liễm Sâm ngừng một lúc đợi Dịch Cẩn Ninh đuổi theo, kéo nàng qua ôm vào lòng, lại đề khí lên trước. Cây cối dưới chân vượt qua vùn vụt, có vài cành còn lướt qua mặt nàng. Nàng nhanh chóng nhắm mắt, cái gì cũng không muốn nghĩ, trực tiếp rúc trong lòng hắn ngủ.

Bầy sói ngày càng xa, xem ra là không đuổi kịp rồi. Chỉ chốc lát sau quả nhiên không nghe thấy tiếng tru làm người ta giận sôi máu lên nữa, Mạc Liễm Sâm nhẹ nhàng để Dịch Cẩn Ninh xuống, lại thấy nàng đang ngủ say ngọt.

Như vậy mà cũng ngủ được sao? Mạc Liễm Sâm cười nhẹ, ôm nàng vào lòng, toan đưa nàng về khách điếm thì nghe thấy tiếng Công chúa A Mục gọi hắn ở phía sau.

"Mạc Liễm Sâm!"

Công chúa A Mục vạn năm không đổi một thân hắc y với lụa đen trên mặt. Khóe mắt bà mang theo ý cười, đang xem kịch vui nhìn chằm chằm Dịch Cẩn Ninh đang ngủ say trong lòng Mạc Liễm Sâm.

"Sao hả, ngươi không muốn bức tranh của nàng sao?"

Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Mạc Liễm Sâm chợt lóe ánh sáng lạnh, Công chúa A Mục thu lại ý cười, dừng một chút: "Thôi, ngươi đã không muốn thì ta làm người vô vị vậy, tự chuốc lấy mặt lạnh!"

"Đợi một chút!"

Bà toan xoay người thì Mạc Liễm Sâm gọi lại.

Khóe môi bà lại hiện ý cười nhẹ, Mạc Liễm Sâm không thấy rõ vẻ mặt của bà nhưng có thể dễ dàng từ đuôi lông mày nắm bắt được cảm xúc kích động lúc này của bà.

Bà ta kích động cái gì cơ chứ? Lông mày Mạc Liễm Sâm giật giật nhỏ đến mức không thể nhận ra, cảnh giác nhìn xung quang Công chúa A Mục. Không phải lúc này bà ta muốn nhân cơ hội đưa Ninh Ninh đi lấy đấy chứ?

"Yên tâm, nàng không muốn về thì ta miễn cưỡng cũng không được! Ta muốn, không phải trở về làm một con rối gỗ mà là vương giả thực sự!"

Giọng nói Công chúa A Mục mơ hồ mang theo mị hoặc như sứ giả U Minh trở về từ địa ngục, chuyên câu tâm phách con người, làm người ta không bao giờ muốn quay trở lại hiện thực nữa.

Kỳ thực Dịch Cẩn Ninh đã tỉnh trước khi Công cháu A Mục đến, nàng chỉ là ham muốn Mạc Liễm Sâm ôm ấp nên không muốn tỉnh lại thôi.

"Rốt cuộc bà muốn làm gì?"

Mạc Liễm Sâm không đoán được ý đồ của bà, trong lòng Ninh Ninh nghĩ như thế nào nhất thời hắn cũng khó mà đoán được. Lúc này Nam LĂng bùng nổ nội loạn, Ninh Ninh là người thích yên tĩnh, nơi có nhiều giáo điều trói buộc như vậy nàng dĩ nhiên không muốn trở về. Huống chi là làm một Nữ hoàng, Ninh Ninh đến Vương Phi còn không đồng ý làm thì lại càng miễn đến việc làm Hoàng dế cao cao tại thượng, bàn tính của Công chúa A Mục kêu cũng to quá rồi.

"Ta muốn làm gì ư?" Công chúa A Mục cười khẽ: "Từ cái giây phút nàng sinh ra ấy đã định nàng không tầm thường, sứ mệnh của nàng không ai có thể thay nàng hoàn thành. Đây là số mệnh của nàng, đã sớm được quyết định, tựa như duyên phận của các ngươi vậy!"

Mạc Liễm Sâm mới mặc kệ duyên phận sứ mệnh cái gì, hắn chỉ muốn Dịch Cẩn Ninh khoẻ mạnh ở cnạh hắn, không có nguy hiểm và phiền não gì cả, nếu có thì phải là hạnh phúc lớn nhất của nàng.

"Ưm..."

Dịch Cẩn Ninh nằm trong khuỷu tay Mạc Liẽm Sâm khẽ động đậy, mở đôi mắt mỹ lệ ra.

"Làm sao vậy?"

Nàng làm bộ như vừa tỉnh ngủ, dụi mắt, nhìn Công chúa A Mục đứng ở một bên.

"Bà đã đến rồi!"

Như gặp được tỷ muội tốt, nàng từ trong lòng Mạc Liễm Sâm xuống dưới, bước từng bước tao nhã về phía Công chúa A Mục. Công chúa A Mục có chút khó hiểu nhìn nha đầu kia, không phải bị kích thích đấy chứ?

"Đến đây!" Bà cười cười, từ trong tay áo rút ra cuộn giấy vé: "Đây là thứ ngươi muốn!"

Không biết vì sao trước mặt Dịch Cẩn Ninh, uy nghiêm của bà, khí thế của bà đều không phát ra được. Nghi hoặc đây là do khí thế đế vương trên người Dịch Cẩn Ninh chèn ép bà lại?

Dịch Cẩn Ninh nhất định phải trở về Nam Lăng, nhưng không phải lúc này. Nếu bây giờ trở về, đừng nói đến trọng chỉnh triều cương, đến giữ được cái mạng đã là vấn đề, sao bà nỡ để Dịch Cẩn Ninh trở về mạo hiểm. Bà chính là muốn lúc này để ý thức của nàng trở về, ý niệm Nam Lăng là nhà nàng, vậy là đủ rồi.

Dạy dỗ tư tưởng Nam Lăng cho nàng, không ngừng nhắc nhở nàng nàng là người Nam LĂng, có liên hệ mật thiết với Nam Lăng, càng không ngừng dính dáng đến Hoàng thất Nam Lăng. Cuối cùng ngay lúc Dịch Cẩn ninh trở lại Nam LĂng mới có thể dùng hết sức lực bảo vệ con dân Nam Lăng.

Nhiệm vụ hôm nay của bà đã hoàn thành, cũng thấy được ám hiệu hiện trạng Dịch Cẩn ninh sợ hãi bầy sói. Nếu lớn lên ở Nam LĂng sẽ không sợ bầy sói bởi bí thuật Nam LĂng còn có một bộ chuyên triệu hồi bầy sói. Đến lúc đó Dịch Cẩn Ninh trở lại Nam Lăng làm Nữ hoàng sẽ tự động kế thừa sở hữu bí thuật Nam Lăng.

Công chúa A Mục lại liếc Mạc Liễm Sâm một cái, ái tử của Lạc phi Tây Việt cũng có được huyết thống của Nam Lăng, cho nên vừa rồi bầy sói mới buông tha truy đuổi hai người. Nếu Lạc phi còn sống, Mạc Liễm Sâm tuyệt không phải cái dạng như hiện nay, mà là càng có tao nhã, mị lực tỏa ra bốn phía, bởi vì đó mới là con trai của Lạc phi.

"Ta đi trước, ngươi...từ từ xem! Có việc có thể đến khách điếm Nhậm Hà ở phương Nam tìm ta!"

Công chúa A Mục nói xong liền nhảy lên, nhanh chóng không thấy tung tích đâu nữa. Trong lòng Dịch Cẩn Ninh không ngừng tán thưởng, khinh công thật là lợi hại. Nhưng không tốt bằng A Sâm nhà nàng được, vừa rồi nàng trong lòng hắn thoải mái ngủ, có thể thấy được công lực của hắn đã đạt đến cảnh giới nào rồi!

"A Sâm, chúng ta trở về đi, trời sắp sáng rồi!"

Mạc Liễm Sâm vẫn đang trầm tu thì Dịch Cẩn Ninh kéo hắn trở về hiện thực, hắn nhìn hừng đông phía chân trời, kéo tay Dịch Cẩn Ninh lặng yên trở về khách điếm. Chỉ ngủ một lát trời đã sáng tỏ, Nô Nhi bưng nước rửa mặt tới, nhìn Dịch Cẩn Ninh và Mạc Liễm Sâm cười hề hề.

"Tối hôm qua hai người cũng ra sức quá rồi, chẳng lẽ cả tối không ngủ sao?"

Nô Nhi bưng nước đến trên cái giá, đưa tới một cái gương cho Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh lập tức sợ hãi hét một tiếng, đuổi theo Nô Nhi khắp phòng.

"Nô Nhi ngươi giỏi, lá gan càng ngày càng lớn rồi, lại dám ngang nhiên chế nhạo chủ tử. Xem ta không buông tha ngươi, đừng chạy!"

Mạc Liễm Sâm rửa sạch mặt, nhìn chủ tớ hai người đùa giỡn, hô ta kêu các nàng xuống lầu ăn điểm tâm.

"Được rồi, ăn điểm tâm đi!"

Nô Nhi lè lưỡi, chạy nhanh xuống lầu, không quản Dịch Cẩn Ninh ở sau lưng nổi trận lôi đình như thế nào.

Dịch Cẩn Ninh miễn cưỡng đi xuống theo, Mạc Liễm Sâm đã ngồi ở trên ghế chờ nàng rồi.

"A Sâm!" Dịch Cẩn Ninh khoan khoái gọi một tiếng, tiếng gọi tươi ngọt này làm người ta thư sướng như nghe nhạc tiên. Nàng hoàn toàn không chú ý tới không khí quỷ dị trong khách điếm.

Cùng ăn cơm trong khách điếm còn có mấy bàn khác, các thực khách nhìn nữ tử chậm rãi từ trên lầu đi xuống, chỉ thoáng nhìn chính là kinh hoàng. Mắt sớm không còn là của mình, thân thể đều không tự giác đứng lên, như cảm thấy kính nể nàng. Một cô gái tốt đẹp như vậy, dù là tiên trên trời cũng không bì nổi nửa phần tốt đẹp của nàng!

Khụ khụ...

Mạc Liễm Sâm liên tục ho khan cắt đứt các thực khách đang hoảng thần, hắn đi nhanh qua, bàn tay to ôm trọn eo thon của nàng, lại nhẹ thả người rời khỏi khách điếm. Lúc này các thực khách dĩ nhiên biến thành quần chúng, bọn họ tựa hồ hiểu được người nàng vừa kêu to là nam nhân vừa dẫn nàng đi.

Các thực khách ồn ào tỏ vẻ đáng tiếc, nữ tử xinh đẹp như vậy lại là hoa đã có chủ, mọi người cảm thán một tiếng lại tiếp tục ăn.

Mạc Liễm Sâm mang theo Dịch Cẩn Ninh rời khỏi khách sạn, đi về phía ngoại ô. Hôm qua lúc về trễ hắn phát hiện một nơi, buổi tối có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của nước, hắn đoán nhất định là một cái hồ cực đẹp. Hôm nay đợi Dịch Cẩn Ninh tới xem, quả nhiên là một hồ cá thiên nhiên, bên hồ còn có cây liễu. Gió nhẹ phất qua, mặt hồ nổi lên những gợn sóng, Dịch Cẩn Ninh nhìn mà quên mất phiền não cả đêm không ngủ tối qua.

"Như thế nào, nơi này cũng không tệ lắm đúng không, tối qua ta phát hiện ra đấy!" Mạc Liễm Sâm nhìn Dịch Cẩn Ninh đang say mê nhắm chặt hai mắt, mặt dày tranh công: "Nàng thưởng ta như thế nào?"

Dịch Cẩn Ninh nhéo tai hắn: "Thưởng chàng một cái nhéo tai!"

"Ui cha!" Mạc Liễm Sâm cười vô lại, thừa dịp nàng không chú ý cắn tai nàng một cái: "Được, tai không tệ!"

Bùm! Khuôn mặt Dịch Cẩn Ninh đỏ bừng, không ngừng đẩy hắn: "Đừng ồn ào, có người nhìn!"

Đôi nam nữ cách đó không xa quả thật nhìn qua, bọn họ thấy giữa ban ngày ban mặt Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh có cử chỉ thân mật như vật liền chủ động đi xa.

Phi lễ chớ nhìn nha nha nha nha!

Qua hơn mười ngày, đại đội khâm sai rốt cuộc cũng chậm rãi đến khu tai nạn phương Nam.

Dịch Cẩn Ninh vén rèm xe ngựa lên, đến chỗ nào là tiếng kêu than chỗ đó dậy khắc trời đất, dân chúng lầm than. Nhà ở bị sụp, có nơi còn bị dột, có thân dân dùng vạc to đặt trong phòng hứng nước, giọt nước rơi xuống tí tách rơi vào trong vạc lớn, không bao lâu đã đầy ự.

Nàng nhìn liền nhớ tới kiếp trước nông thôn nàng đến, như trở lại những ngày đào rau ăn rễ cây trong kiếp trước. Nàng khịt mũi, không muốn tiếp tục nhớ lại những chuyện trong kiếp trước nữa.

Mạc Liễm Sâm nhìn đôi mắt đo đỏ của nàng liền biết nàng xúc cảnh sinh tình, đành an ủi: "Tất cả sẽ khá hơn!"

Vừa nghĩ đợi lát nữa tới trạm dịch nên sắp xếp thế nào, ngoài xe ngựa lại nhao nhao ầm ĩ cả lên.

Dịch Cẩn Ninh nhướn mày, nguy rồi, gặp chuyện rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net