thu tàn, tình tan.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đông, ai nấy đều vỗ vai em chúc mừng cho tình yêu của em và người kia. cô dâu của em rất hoàn mỹ, cô ấy xinh đẹp lại có tính tình tốt. khoác lên mình bộ váy cưới, càng thêm xứng đôi với em biết bao.

lễ đường rất hoành tráng, phải gọi là linh đình nhất trong tất cả lễ cưới tôi từng tham dự. em mà tôi yêu hôm nay rất bảnh bao, áo vest đắt đỏ, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, giày da bóng loáng và cuối cùng là gương mặt xinh đẹp khiến tôi mê đắm. trên tay em là bó hoa cưới, mỉm cười nhìn về phía cửa phòng để chờ đợi nửa kia của mình. cô dâu bước vào, được cha mình đặt tay lên tay em. ánh mắt của hai người đều đong đầy yêu thương, người dẫn chương trình rất nhanh liền bắt đầu làm việc. một loạt nghi thức diễn ra trơn tru, đọc tuyên thệ, trao nhẫn, và cuối cùng là nụ hôn đúc kết cho quãng đường sau này.

kim seokjin ngồi cạnh tôi, anh thấy tôi vẫn trơ mắt nhìn lên lễ đường thì không khỏi nhíu mày. huých vai tôi hỏi nhỏ: "chú mày hôm nay là sao đây? anh tưởng chú còn yêu jungkook?"

"vâng, em còn yêu, thậm chí là nhiều đến mức không tưởng." tôi bật cười, lén lút đưa tay lau nước mắt đọng lại trên mi.

"thế sao lại ở đây? nếu còn yêu thì chú không nên đến mới phải."

"haha anh không hiểu được đâu. yêu là thế đó."

yêu là gì? là em đứng đó, trao người bên cạnh tín vật của hôn nhân dưới tiếng vỗ tay vang vọng khắp khán phòng và tôi ngồi ở ghế, tay nâng ly rượu vang, dù lòng vỡ nát nhưng vẫn ngẩng đầu cầu cho em cùng người ấy một đời an yên.

hôn lễ kết thúc, tôi rời khỏi nhà hàng để cơn nhói nơi tim thôi kêu gào. lòng tôi vỡ vụn, cuối cùng cũng không ghìm được lòng mà rơi nước mắt. tôi thấy chua xót, cảm thấy trái tim như bị ai xé ra từng mảnh. câu nói ngày ấy của jungkook chưa từng nguôi ngoai trong tâm trí tôi, nay lại vang vọng lần nữa: "taehyung, anh vốn dĩ chẳng biết đớn đau là gì cả."

em ơi, giờ tôi biết rồi. đớn đau là khi tôi tận mắt nhìn em thành đôi với ai đó khác ngoài tôi, thấy em vui vẻ hạnh phúc với người ấy rồi bỏ tôi lại giữa đống đổ nát ngổn ngang nơi đáy lòng. thanh xuân của tôi vẫn mãi là em, nhưng còn thanh xuân của jungkook thì khác. tôi có thể tự vỗ ngực bảo bản thân là tình đầu của em, nhưng lại chẳng dám bảo mình sẽ là người đồng hành với em đi đến tận cùng của cuộc đời. bởi thanh xuân của jungkook, đã chính thức khép lại từ cái ngày em và tôi lựa chọn rời bỏ nhau rồi.

khoảnh khắc tôi đứng trước mặt em, đưa cho em món quà mà tôi đã cẩn thận lựa chọn để chúc phúc cho hôn lễ của em. jungkook đã hỏi tôi: "taehyung, em có thể cầu xin anh một điều với tư cách là người yêu cũ không?"

tôi trầm mặc, cũng sớm dự đoán em sẽ nói gì nhưng rất nhanh đã thuận theo em: "em hoàn toàn có thể."

"xin đừng để em là lý do khiến anh hoen mi, anh nhé."

quả nhiên em biết rồi. biết tôi lụy em, biết tình yêu tôi đọng mãi nơi chốn cũ, chừng từng giảm đi cũng chẳng từng tăng thêm.

"jungkook, anh có thể lấy tư cách là người yêu cũ để ôm em không?"

"vâng."

tôi ôm em rất lâu, vì tôi biết đây là cái ôm cuối cùng em trao cho tôi. nên khi ấy tôi mới đề nghị như thế. ôm em, cũng như ôm lấy bản thân tôi của ba năm nay, gói ghém cái ôm cùng mảnh tình si đem gửi vào gió thu, để chúng cuốn bay về tận chân trời.

chúng tôi đã gặp gỡ, đã dùng những cảm xúc cháy bỏng của tuổi trẻ để trao nhau những âu yếm vô bờ; và sau cùng là rời bỏ. tôi ngước nhìn mây trời bồng bềnh trôi, nhắm mắt tận hưởng từng đợt gió rít và chậm chạp nhận ra hình như thu tàn rồi.

chợt, tôi lại nghe ai đó ngâm nga đôi câu hát:

"tình tan, tình tan

hối tiếc muộn màng

câu ly biệt nghẹn ngào chẳng cất lên

người hạnh phúc, tôi chênh vênh.

thôi thì hết duyên, buông tay đi kẻ si tình

cho tôi, cho người, cho tình ta."

tôi ngoảnh đầu nhìn căn hộ đã gắn bó với mình suốt mấy năm dài, tay xách vali hơi siết lại rồi mỉm cười rời đi.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC