Chương 38: Ép hôn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn và cô vừa đáp máy bay đã có cuộc hẹn ngay buổi chiều ngày hôm sau.

Minh Minh mặc dù rất mệt nhưng vẫn không để hắn gọi dậy, nếu cứ tiếp tục làm phiền hắn thì biết đâu được hắn bỏ cô lại Mĩ mà đi về 1 mình thì sao. Minh Minh hôm trước có ghé cửa hàng mua 1 chiếc váy cúp ngực màu trắng viền đen, cũng không hở hang lắm nhưng nhìn dễ thương. Hắn thì mặc bộ vest như thường, mặt vẫn lạnh như băng. Minh Minh từ đấy rút ra được 1 kinh nghiệm xương máu ” đừng cãi cùn với đàn ông khi họ đang ghen”, sẽ rất đáng sợ!

- Em đói!- Minh Minh kéo kéo tay hắn  hi vọng được sự chú ý từ ai kia.

Hắn chỉ đáp lạnh lùng:” Lát nữa ăn cùng đối tác!”

Minh Minh thật ra không có đói, cô cũng vừa ăn thôi… Ăn uống gì chứ?

Bực bội quá đi mất!

Xe dừng trước 1 nhà hàng lớn, hắn không 1 chút lịch thiệp, không mở cửa cho Minh Minh, cô phải tự mình mở cửa ra ngoài. Minh Minh thầm chửi rủa trong bụng, bản tính đàn bà của hắn bây giờ mới bộc lộ. Hắn đi trước cô 1 quãng khá xa, Minh Minh mang giày cao gót mà phải chạy theo ùn ùn suýt té. Chỉ có 2 từ để nói về Minh Minh bây giờ “đáng thương”!

Đối tác của hắn là 1 người Mĩ chính gốc. Minh Minh thân thiện cúi chào. Hắn đưa tay ra bắt cùng ông ấy. Minh Minh không hiểu rõ về cuộc trò chuyện cho lắm như cô loáng thoáng nghe được… “Is she your girlfriend?”

- No, she’s my wife!- Lại nữa, Minh Minh đỏ mặt, đưa 2 tay lên áp má.

Cả 2 chỉ đang là mối quan hệ chủ tớ, hơn chủ tớ 1 chút xíu thôi nhưng hắn vẫn hay nói với mọi người cô là vợ hắn. Minh Minh không hiểu nghĩa  hoàn toàn câu nói tiếp theo nhưng cô hiểu được đại khái là… “Không phải cô gái lần trước sao?” Hắn chỉ đáp gọn bằng chữ “No!” rồi chuyên tâm bàn bạc công việc. Minh Minh tuy vẻ mặt vẫn thản nhiên nhưng… cô có để tâm đấy! Sao hắn không giải thích rõ với ông đối tác đó nhỉ?

Chắc hắn vẫn còn giận cô!

Minh Minh rốt cuộc cũng chẳng ăn được gì nhiều, cô chỉ miễn cưỡng ăn khi đối tác của hắn mời. Hắn liếc nhìn cô, Minh Minh bặm môi gắp miếng mực cho vào chén của hắn. Dù thức ăn rất ngon nhưng Minh Minh không dám thất lễ ăn nhiều cũng như tâm trạng hắn nặng nề quá thể…

Sau 2 tiếng chịu đựng, Minh Minh cũng được trở về nhà. Hắn có 1 căn nhà ở Mĩ, sang đây công tác sẽ không cần phải ở khách sạn. Minh Minh bị hắn lơ 2 ngày, giờ mới bộc phát cảm xúc:

- Em xin lỗi! Là em con nít, là em nông nổi, anh đừng bỏ mặc không quan tâm em nữa. Xin anh đấy! Nếu anh bỏ em lại đây thì em không biết đường ra sân bay để về Việt Nam đâu!- Minh Minh ngồi trên giường thút thít. Hắn đưa mắt nhìn cô, Minh Minh nắm tay hắn giật giật như con vật nuôi bị chủ ruồng rẫy.

- Em xin lỗi chỉ vì sợ tôi bỏ em lại đây sao?- Hắn nhướn 1 bên mày.

Chắc có lẽ câu cuối hơi thừa. Minh Minh nhanh chóng chống chế:

- Không, là em xin lỗi tất cả mọi chuyện. Em sẽ không đi ăn với người khác giới ngoại trừ anh, em sẽ không cãi cùn mỗi khi anh ghen, anh muốn em làm gì cũng được!- Minh Minh kể lể 1 tràng. Hắn chép miệng, kéo cô vào lòng. Ah, biết ngay mà, nam tử hán thì cũng bại dưới gấu váy đàn bà. Hơn nữa, mĩ nhân rơi lệ, ai cầm lòng được. Tuyệt chiêu

Thanh Thanh chỉ dạy đúng là hiệu nghiệm nha. Nhưng không phải ai muốn khóc cũng được đâu, khóc là cả 1 nghệ thuật… hắc hắc =)))

~ - Em nói xem, nếu tôi đi ăn cùng người con gái khác, bỏ mặc em chờ đợi thì em sẽ có cảm giác ra sao?- Hắn vuốt vuốt tóc cô, chất giọng trầm ấm mê người. Minh Minh nở nụ cười:

- Em sẽ chạy ngay tới đó tát anh 1 cái. . .

- Vậy lúc đó nếu tôi tát em?- À, à, hắn đang nhắc lại chuyện cũ. Nhưng mà, cô có hẹn với hắn sao? Minh Minh đâu có nhớ. Mà thôi kệ, hắn mà nổi giận lần nữa là khóc lòi con mắt cũng không dụ dỗ được.

- Anh đã không làm như vậy! Anh rất đàn ông!- Minh Minh choàng tay qua cổ hắn cười toe toét. Thật ra thì… anh rất đàn ông nhưng cũng có 1 chút hơi hướng đàn bà, giận dai nhưng dễ xoa dịu, tuy hơi khó chịu nhưng không phải là hết thuốc chữa.

- Em biết nữa sao? Còn 1 lần nữa, em xác định đi!- Hắn răn đe cô bằng ánh mắt, Minh Minh rụt đầu lại rồi nhìn ra cửa sổ:

- Em muốn đi dạo phố, đến Mĩ mà không đi chơi thì hơi phí!

- Còn 1 tháng nữa, từ từ hẳn đi…

Minh Minh: khóc lóc ăn vạ.

Thanh Tuấn: nhốt trong phòng, khóa ngoài còn mình đi xem tài liệu.

**********

- AAAAA, chán quá chán quá đi mất… Em muốn về nhà…- Tôi chống cằm nhìn ra ngoài trời. Còn 1 tháng nữa, từ từ hẳn đi… ừ thì từ từ, ở Mĩ mưa không dứt, mưa hoài, mưa ghiền, mưa nghiện luôn. Cái tên kia thì ngồi im như pho tượng xem tài liệu, thánh rồi, thánh rồi. Biết trước ở nhà luôn cho khỏe, bấm tay thì 3 tuần nay cũng có thể đi tung tăng với Thanh Thanh, con Yến. Hơn nữa, cũng có thể đi ăn với Quốc Thiên. À, không được… đi ăn với Quốc Thiên. Hắn hạ sấp tài liệu xuống nhìn tôi:

- Về đi!

- Anh mua vé máy bay giúp em nha!- Mắt tôi sáng quắt lên, kẻ đòi đi, người đưa tiễn, day dưa chi bằng dứt khoát.

- Tự mua!

-!!!!##%R^%$&^*&^(&(^&(&- Tự mua được thì tôi đã về nhà từ lâu rồi, ở đây chỉ phí những tháng ngày xuân xanh mà thôi. Tôi ai oán nằm dài trên giường hát vu vơ vài câu tiếng Hoa. Hắn liếc tôi, sao nào? Tôi đòi ra ngoài thì không chịu, giờ tôi hát cũng không cho sao? Cái tên Chihuahua đáng ghét. Ghét thế nhưng xa lại nhớ mới chết! T^T

- Con Thanh Tuấn dạo này sao rồi?

- Sang nhà Thanh Thanh ở rồi, hơn 5 tháng nay chưa gặp nó nữa!- Tôi ngáp dài 1 cái trả lời. Đột nhiên tôi thấy thân người nong nóng, tôi bật dậy nhìn hắn, thì ra hắn đang soi ánh mắt “rực lửa” vào tôi.

- Lúc trước là em đòi mua, giờ thì bỏ mặc sao?

- Em bỏ mặc bao giờ? Chỉ là mấy tháng nay phải học rồi phải đi làm, nên nhờ Thiện Nhân chăm sóc hộ thôi! Công việc của anh cũng ổn định rồi, anh chăm sóc nó nhé, em vẫn bận lắm!

- Em điên à?

“Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!!!! Em xin lỗi!” *Hình ảnh quá bạo lực, các đọc giả không nên nhìn và hãy tưởng tượng thật trong sáng nhé!*

Sau khi trả đủ “vốn lẫn lời”, tên thối tha kia mới chịu dẫn tôi đi dạo vài vòng siêu thị, tôi cũng chẳng mua gì nhiều, chỉ có: 2 cuốn Hoa Thiên Cốt, vài bọc bim bim, vài hộp thức ăn nhanh chủ yếu là để xem phim ban đêm, vài cái đĩa phim ma, vài cái… vài cái… một ít… blah blah…

Hình như hắn đã làm xong tất cả công việc hay sao mà nhàn nhã cùng tôi xem phim ma. Tình trạng là hắn nằm bên cạnh tôi ngáp ngắn ngáp dài, tôi ôm chặt cái chăn, không mở đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ của ti vi, lâu lâu lại phát ra vài tiếng hú rùng rợn. AAAAAAAAAAAAAA, tôi giật mình, xém chút nữa xỉu ngang khi nhìn thấy mặt “chú ma dễ thương” xuất hiện trên màn hình. Tôi quay sang hắn, hắn nói hắn sợ ma kia mà, sao chẳng có chút phản ứng gì thế? Hắn nhìn tôi 1 chút rồi buông 2 chữ tỉnh bơ làm tôi ôm bụng cười ngất :” Sợ quá!” Giọng nói tỉnh của tỉnh, không 1 chút run sợ mà lại nói là sợ quá.

*********

Chẳng ai như Minh Minh, xem phim ma mà lại ngủ gật. Hắn giơ tay bật cái đèn ngủ mờ mờ, tay cầm remote tắt ti vi. Hắn ôm cô vào lòng, giờ thì khỏi chạy, cô chính thức là vợ của hắn rồi, chỉ là chưa động phòng thôi. Minh Minh hôm nay có da có thịt hơn, ôm cũng đỡ đau. Hắn gối đầu Minh Minh lên tay mình, rất nhẹ nhàng. Minh Minh lại nằm mơ, nói mớ vài tiếng nhưng chủ yếu là kêu cái tên… Chihuahua đáng ghét. Đúng là con người thích mơ mộng. Hắn hôn lên trán cô, nụ hôn nhẹ nhàng chứa chất đầy yêu thương. Minh Minh cũng vòng tay ôm lại hắn, má cô cọ cọ vào mặt hắn, 2 cái má bánh bao của cô đúng là rất êm nha. Hắn nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Minh Minh hé 1 mắt, cái tên này dám hôn trộm cô! Minh Minh mở to hẳn 2 mắt nhìn khuôn mặt mĩ nam bên cạnh mình. Mắt này, mũi này, miệng này, khuôn mặt này là của cô, tất cả là của cô. Minh Minh chu môi đặt lên môi hắn, cô chỉ biết bây giờ, cuộc sống cô toàn màu hồng, ngọt ngào lắm, so với đau khổ lúc trước cô đã chịu là rất đáng. Cô không hề nuối tiếc khi đã yêu hắn, cô chỉ nuối tiếc, mình không tin hắn sớm hơn. Khóe môi hắn nhếch lên, Minh Minh rụt cổ lại nhắm mắt ngay tức khắc giả vờ ngủ. ” Lợn Lười!” Hắn nhắm mắt, trên môi nở nụ cười trêu chọc, miệng luôn mồm gọi 2 tiếng nick name của cô làm Minh Minh ngượng chết đi được. Thì ra cả 2 cũng như nhau thôi, đều là những kẻ thích hôn trộm…

Minh Minh bây giờ mới biết, mấy ngày qua hắn làm việc liên tục để dành ra 1 tuần thảnh thơi cùng cô dạo khắp đất Mĩ. Minh Minh cảm động suýt khóc, hắn không hành hạ cô là tốt lắm rồi. Minh Minh ăn được nhiều món ngon, mua được nhiều bộ váy. Nhắc đến váy mới nhớ, hắn bất mãn về việc Minh Minh ăn mặc không kín cổng cao tường cho nên bực bội nói 1 câu:” Sao em cứ phải mặc mấy bộ váy gợi cảm thế? Trăm kiểu như 1. Chiếc váy anh tặng em, em chẳng mặc lấy 1 lần…” “Anh tặng em vào 2 năm trước rồi!” ” Anh gửi chung với bộ tóc giả mà!”

Minh Minh nghiêng đầu nghĩ ngợi. Theo lời hắn nói, cái váy được để chung với bộ tóc thì… nghi phạm lớn nhất là lão bà bà đã ngủm mất mà không báo cô 1 tiếng. Được lắm, thù này phải báo! Minh Minh tự thề thốt trong bụng. Khi về, Minh Minh cũng quên béng chuyện cái váy, khi tham dự đám cưới của Thanh Thanh thì mới nhớ ra, lão bà bà rinh chiếc váy đi ăn tiệc. Ức chết mất thôi!

**********

Mọi người trong công ty bắt tin rất nhanh, tổng giám đốc cùng với cô nhân viên nhỏ cùng nhau.. đi bàn bạc công việc 1 tháng ở Mĩ mà chẳng thông báo gì hết. Minh Minh giờ thì đã rõ, 2 người yêu nhau quan minh chính đại, không sợ ai hết nhưng trong mắt người khác thì vẫn là 2 con chuột ăn vụng.  Minh Minh gục đầu, bước nhanh cho qua khỏi những ánh mắt soi mói đó.

- Minh Minh!

- A, Quốc Thiên!- Minh Minh hớn hở nhảy cẫng lên nhưng nhanh chóng nhìn dáo nhìn dác, an toàn!

- Khi đi làm gọi tớ là Kiến Quốc.- Cậu nở nụ cười. Minh Minh đi ngang cậu khó hiểu hỏi:

- Sao lại phải gọi là Kiến Quốc?

- Chuyện rất là dài chủ yếu là do tổng giám đốc cầm quyền, nếu sớm biết cậu phải làm việc khổ sai dưới trướng tên đó thì tớ sẽ không cho cậu đi làm!- Cậu bất đắc dĩ thở dài. Cũng không phải là khổ sai lắm, cái này là do Minh Minh tình nguyện mà, hơn nữa, cũng có lương và hoa hồng đều đều, khi đi shopping thì có người quẹt thẻ hộ. Muốn đi đâu cũng có người đưa đón. Cuộc sống mà bất cứ ai cũng mong muốn…

- Cậu làm việc ở phòng nào?

- Chung phòng với cậu! Tổng giám đốc vẫn chưa biết đâu…- Cậu ra dấu Minh Minh im lặng. Hả??? Tên đó chưa biết, đùa à???

Minh Minh không trả lời, đẩy cửa phòng làm việc. Mọi người đã tụ hội rất đông đủ, hình như là buôn dưa lê.

- Minh Minh à, tổng giám đốc đã có vợ, em không nên tiếp xúc quá thân thiết, dễ gây hiểu lầm lắm!- Chị Thư đang có nhã ý nhắc nhở, Minh Minh liền xụ mặt xuống, cô chỉ biết nói 1 câu bất lực mà chẳng ai chịu tin:

- Tổng giám đốc vẫn chưa có vợ ạ!

- Em tin chị đi, đàn ông đều như nhau, họ đều che giấu rất giỏi, hơn nữa, mọi người không trách em, ai cũng thấy rõ như ban ngày là giám đốc chủ động câu dẫn em. Cậu ta chỉ đang muốn chiếm được em để mà chơi đùa. Người ngoài phòng nhìn vào chỉ thấy em là người thứ 3…

- Em…- Minh Minh bị chị Lam chặn đứng họng, không biết chống chế gì nữa đưa đôi mắt to tròn nhìn Quốc Thiên. Cậu nhún vai:

- Các chị có vẻ hiểu lầm, thật ra Minh Minh không hề liên quan gì đến tổng giám đốc đâu!- Ách, cô đứng thẳng xương sống, cô đâu có muốn cậu biện minh kiểu này chứ.

- Tôi đã có vợ, thì sao nào? -Giọng nói lạnh như băng này, còn ai khác ngoài… tổng tài của công ty chứ. Minh Minh ngạc nhiên nhìn hắn, chẳng phải hắn đã nói chưa từng kết hôn hay sao? Sao bây giờ lại lật lộng trắng trợn thế? Minh Minh bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, chân run run đứng không vững.

Hắn quẳng 1 tờ giấy màu hồng lên bàn, mọi người chúi mũi vào xem. Riêng Minh Minh, cô đưa đôi mắt oán hận nhìn hắn, tại cô ngu ngốc nên tin tưởng hắn lần nữa, lần này thì khó vựt dậy được rồi!

- Quả thật…đã kết hôn! Minh Minh…- Chị Thư lắp bắp nói không nên lời giật giật tay cô.

- Em là vợ giám đốc à?- Chị Kim cũng hoảng hốt không kém. Minh Minh lúc này mới hoàn hồn, các chị đang nói cái gì thế? Vợ gì chứ? Minh Minh đưa đôi mắt ngơ ngác nhìn vào tờ giấy. Giấy đăng kí kết hôn còn đóng dấu đỏ tươi… Nguyễn Thanh Tuấn… Triệu Minh Minh… AAAAAAAAAAA, Minh Minh suýt nữa thì ngất xỉu, cô vẫn chơi chưa đủ, sao hắn có thể đăng kí khi không có mặt cô chứ??? Hắn im lặng nãy giờ thì đi đến bên cạnh, kéo Minh Minh vào lòng:

- Bây giờ thì còn đồn đại gì nữa không? À mà khoan, tôi nghĩ mình đã gạt tên Quốc Thiên trong bảng xin việc rồi mà?- Hắn đưa mắt liếc nhìn Quốc Thiên như người chiến thắng. Cậu vẫn chưa thích ứng được mọi chuyện vừa diễn ra. Minh Minh đã là vợ của hắn, hèn gì, 1 tiếng hắn cũng nói vợ của tôi, 2 tiếng cũng vợ của tôi. Tại sao cô lại không nói sớm chứ? Bây giờ mới rút cạn đường lui làm Kiến Quốc rất khó xử. Sau phút đứng hình, cậu nở nụ cười:

- Tôi đăng kí bằng tên Kiến Quốc. Tên đó cũng có nằm trong khai sinh, nên hoàn toàn hợp lệ. Tổng giám đốc không vì tư quên công mà sa thải tôi chứ?

- Công ty vẫn đang dư nhân lực, ngày mai tôi sẽ đưa ra quyết định đuổi 1 người…

- Dư nhân lực tại sao chỉ đuổi 1 người?- Minh Minh đúng là quá ngu ngốc. Hắn đang ám chỉ cái tên dư thừa kia kìa, trong phòng này ai cũng rõ hiểu. Tổng giám đốc thật độc đoán mà!!!!!!!!

- Em… đi theo tôi!- Hắn liếc cô kéo đi như bay. Quốc Thiên lắc đầu thu dọn đồ đạc chỗ của mình, ngày mai cậu bị sa thải rồi…

- Anh nói cho em biết đi, sao anh đăng kí kết hôn không cho em biết?- Minh Minh giãy nãy lên.

- Dù sao cũng tốt hơn là đăng kí với người khác. Triệu Minh Minh em không đồng ý lấy tôi sao?- Hắn nhếch nửa môi khinh khỉnh. Dù đang rất bức xúc kèm ức chế nhưng hắn nói cũng có lí, thiên thu vạn cổ kiếp này cô chỉ có hắn là tình yêu, không gả cho hắn thì gả cho ai? Hơn nữa, nếu tên người con gái là ai khác, chắc cô đã gục ngã không thể đứng lên.

- Nhưng anh cũng phải nói cho em biết chứ!

- Em sẽ phản đối. Bây giờ, anh sẽ sang nhà gái trầu cau mâm quả rước em về nhà, được chứ?

- Anh nói… thật hay đùa thế?- Minh Minh cười méo xệch, ai nói cho cô biết cô đang mơ đi!

- Tôi đùa với em sao?- Hắn gầm gừ trong cổ họng. Minh Minh linh tính chẳng lành… Hắn hẹn cô, ngày mai sẽ sang nói chuyện với ba mẹ nhà gái. Minh Minh sớm biết nên đã thông đồng với ba mẹ mình, yêu thì vẫn cho yêu, đăng kí giấy kết hôn thì cứ để đó, 3 4 năm sau khi Minh Minh đồng ý hãy tổ chức hôn lễ. Toàn thắng yehhhh!!! Ấy này, cô đừng mừng sớm thế chứ. Thanh Tuấn này là ai? Con cáo già không hơn không kém, sao có thể để mọi chuyện diễn ra như cô tưởng tượng được?

—————————– Tèo téo teo——————–

- Cháu đoán là Minh Minh đã về nói với 2 bác mọi chuyện, cháu xin lỗi vì chuyện lúc trước đã không nói rõ. Cháu và Minh Minh đã đăng kí kết hôn, cháu cũng mong hôn lễ sẽ sớm tổ chức…- Hắn không kiêng dè hay sợ sệt mà thẳng thừng đối mặt với ba mẹ Minh Minh. Cô kéo tay ba cô, ông vuốt vuốt tay trấn an con gái:

- Dù sao cả 2 cũng còn quá trẻ, không nên kết hôn quá sớm, dễ sinh ra nhiều cải vả…

Ông vừa dứt câu, hắn đã tiếp nối sau:

- Cháu vừa mở rộng 1 chi nhánh của công ty, cũng ở gần đây thôi, hiện giờ vẫn chưa có người quản lí. Với kinh nghiệm dày dặn như bác, cháu hi vọng bác sẽ chấp nhận lời mời của cháu đến làm phó giám đốc chi nhánh đó ạ. Lương hàng tháng sẽ giao động từ 100 triệu đến 200 triệu, bác thấy thế nào?

- A…- Ông đớ người, Minh Minh sững sờ. Ba ơi, ba nói ba rất thương con gái mà, từ nhỏ đến giờ con vẫn là bảo bối của ba, ba không được bán con đi với cái giá 200 triệu đó. Quá rẻ mà!!!!  Minh Minh mếu máo giật mạnh tay ông. Nhưng mà… con gái ơi, 200 triệu 1 tháng, 1 năm thì ba đã có thể tự mua ngôi nhà rồi, cái giá cũng xứng đáng, ba đâu có bán con chứ!  Hắn nhếch mép nhìn cô, Minh Minh bí bách bay sang lão bà bà. Trong đầu lão bà bà cứ nghĩ, con gà đẻ trứng vàng mà về bên đó bà sẽ bị bơ vơ, giữ con gà này càng lâu càng tốt. Chưa kịp mở miệng hắn đã đặt lên bàn đủ loại thẻ xanh đỏ tím vàng nhìn ngồ ngộ.

- Đây là thẻ tín dụng hàng tháng con sẽ chuyển tiền vào, còn đây là thẻ miễn phí dưỡng spa, miễn phí quần áo, miễn phí giày dép, miễn phí trang sức… Nếu mẹ cần gì cứ báo cho con, con nhất định sẽ làm việc thật chu toàn, nếu mẹ thích con sẽ mở hẳn 1 cửa hàng ẹ kinh doanh giết thời gian…

- AAAAAA, con rể, 2 đứa nên cưới nhau thật sớm, 20 tuổi rồi, công việc cũng đã ổn định, còn gì bằng. Mẹ sẽ chuẩn bị quần áo, Minh Minh nên sang nhà con ở thì tốt hơn!

Minh Minh bần thần, hức, sao lại như thế này? Ba mẹ bán con! Bán thật rồi! Hắn nở nụ cười, cúi gập người cảm ơn nhạt phụ nhạt mẫu. Minh Minh bị hắn lôi xềnh xệch ra xe…

- Mẹ, baaaaaaaaaaaaaaa! *Ai oán, cực ai oán*…

**********

- Anh không nên đuổi việc Quốc Thiên, dù sao cậu ta cũng rất có năng lực! Hơn nữa, em và anh cũng đăng kí kết hôn rồi, còn sợ gì nữa???- Minh Minh nằm nhàn nhã trên giường. Tuy bị hắn ép “hôn” nhưng Minh Minh vẫn có cách riêng của mình. Hắn không trả lời, đôi mắt mông lung suy nghĩ gì đó. Minh Minh thì hoàn toàn yên tâm về địa vị bây giờ, rất có thể ngày mai hắn thăng chức cho cô thì sao!?! Sự đời, đúng là khôn lường… Mọi người trong công ty thận trọng xếp hàng nhìn tổng giám đốc đi qua đi lại, “tuyển” người để đuổi đi. Hắn lướt qua mặt Minh Minh, cô giơ tay vẫy vẫy 4 ngón tay trái, tặng luôn cái nháy mắt đưa tình. Hắn cười lớn 1 tiếng rồi kéo cô ra:

- Đêm qua, tôi cứ suy nghĩ mãi lời em nói, sa thải Quốc Thiên cũng không phải lẽ. Ở đây, năng lực của em là kém nhất, cho nên em nghỉ việc đi…

“Bựt… bựt…” dây thần kinh của Minh Minh đứt vụn ra. Sao hắn lại tuyệt tình như thế?

- Em nghĩ lại rồi, anh sa thải Quốc Thiên điiiiiiiiiii… Huhu, tuy là năng lực em có hạn nhưng nhân viên ngoan ngoãn, nhân viên photo tài liệu chuyên nghiệp, nhân viên đúng giờ thì chẳng có ai qua em… Không được!!!!!!!!!!!!!!- Minh Minh ôm người chị Thư cứng ngắt, miệng khóc lớn. Haiz, Minh Minh đúng là số khổ mới gặp ngay người chồng như hắn. Chị Thư vuốt tóc Minh Minh mấy cái, Quốc Thiên phì cười ha hả. Hắn kéo cô đi như con búp bê, mặc cho cô đang làm ầm lên, náo loạn của căn phòng…

Chỉ có hắn mới biết giấu cô vào cơ mật chỉ có hắn biết vẫn đỡ hơn mang ra ọi người ngắm nhìn, thầm thương trộm nhớ. Như vậy, hắn đỡ đau đầu… (Nghỉ xong lại đi làm tiếp, lại nghỉ, 2 vợ chồng này phiền chết được!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net